Lời này vừa ra, những người khác cũng tập trung ánh mắt lên người Mộ Thống.
Có người hoang mang, có người nhíu mày chờ đợi, cũng có người khẩn trương, chỉ sợ sẽ nghe được câu trả lời không như mong đợi từ miệng anh.
Mộ Thống hơi nhấp miệng, đáy mắt thoáng qua vẻ do dự nhìn lướt qua mọi người.
Sau cùng, ánh mắt anh lại trở về trên khuôn mặt Hàn Bội Bội, “Nếu tớ nói, cậu có thể không đi không?”
Hàn Bội Bội nhìn anh một giây, sau đó không nói một lời nhanh chóng thi triển thuật dịch chuyển, lấy hành động của mình thay cho câu trả lời.
Giây sau, hình ảnh của cô đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Mộ Thống không ngờ cô sẽ không nói gì liền cứ thế bỏ đi như vậy nên không kịp phản ứng, đến lúc muốn làm ra hành động để ngăn cô lại thì đã quá muộn.
Anh lo lắng nhìn qua những người còn lại, nôn nóng hoảng loạn lộ rõ trong ánh mắt và lời nói của anh, “Các cậu không phải cũng muốn đi đấy chứ? Chỉ cần các cậu chịu ở lại, tớ bằng lòng giải thích rõ cho các cậu hiểu, cũng nói luôn vì sao tớ không muốn các cậu đi!”
Những người khác liếc mắt nhìn nhau, có lẽ là bởi vì đưa ra quyết định giống nhau nên bọn họ đều có thể đọc ra được ý nghĩ ở trong mắt đối phương.
Linh Ai Dã trước nhất đứng dậy, vừa thực hiện chú thuật vừa nói, “Cha mẹ tớ còn đang không rõ tung tích, tớ phải trả thù cho bọn họ!”
Tiếp đó Dương Minh Nhật cũng nhìn anh lạnh nhạt nói, “Không cần đâu.”
Cha mẹ anh đang không biết thế nào, gia tộc anh đều đang ở đó, và… cả cô cũng vậy.
Hàn Bội Bội đến đó là vì Thần Phong và gia đình của mình, Linh Ai Dã đến đó là vì gia đình của cô, những người khác nếu có đến đó thì cũng sẽ là vì gia đình của họ.
Nhưng chỉ có cô, nếu anh không đến, vậy sợ rằng sẽ không có ai đến đó là vì cô cả.
Cho nên dù là vì ai, anh cũng nhất định phải đến.
Mà theo sau đó, Lâm Dạ Vũ, Hạ Băng và Nhất Quan cũng lần lượt đứng dậy, lý do cũng tương tự nhau, dưới ánh mắt bất lực lại tuyệt vọng của Mộ Thống mà rời đi.
Quân lính bên kia nhận ra bên này lại có động tĩnh, một người không nhịn được xúc động mà chạy qua, cố gắng ngăn cản hai người duy nhất còn ở lại, “Các vị làm cái gì vậy chứ? Gia tộc các vị khó khăn lắm mới giành được suất ưu tiên cho các vị, ngoài kia đang có chiến loạn, các vị còn muốn đi đâu?”
Mộ Thống nghe vậy liền gật đầu liên tục, trông mong nhìn sang người cuối cùng còn ở lại, “Huệ Lan, cậu sẽ không đi đâu đúng không? Tớ hiện tại có thể------”
Lời còn chưa nói dứt, Mộ Thống đã ngưng bặt, không phải vì bị ai cắt ngang, mà là vì Liêu Huệ Lan cũng đã đứng dậy.
Cô bình tĩnh nhìn anh, không để cho anh và cả vị lính kia kịp nói thêm bất kỳ lời khuyên gì, cô đã mở miệng, “Ngay cả Bội Bội cũng đi, cậu nghĩ tớ sẽ ở lại sao?”
Hình ảnh quen thuộc trước đó một lần nữa diễn ra.
Một nhóm tám người, chớp mắt chỉ còn lại một mình anh.
Mộ Thống cúi đầu nhìn chiếc vòng tay đang nhấp nháy đủ loại màu sắc trên cổ tay mình, trong lòng tràn đầy loại cảm giác tuyệt vọng cùng nản chí không lời nào tả siết.
Anh đã phải cố gắng đến mức nào để có thể tập hợp bọn họ với nhau, bảo vệ cho bọn họ đến tận lúc này; vậy mà giờ phút này đây hết người này đến người khác lại lần lượt như thiêu thân mà lao đầu vào lửa.
Nếu đối phương chỉ có một hai người, hay thậm chí là mười hai mươi người, anh còn có thể tìm thời xoay sở.
Nhưng hiện tại là loại tình huống như vậy sao? Vốn trốn ở nơi trú ẩn anh cũng đã không thể an tâm nổi, vẫn luôn khẩn trương lo sợ bọn chúng sớm hay muộn rồi cũng sẽ đến được nơi này, còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc có nên tiết lộ tất cả mọi thứ hay không, thì bọn họ lại đã trước một bước giúp anh quyết định rồi.
Nói thì dài nhưng thật ra Mộ Thống chỉ phức tạp tâm tình trong vài giây.
Anh thở dài một hơi, chấp nhận số phận mà thi triển phép thuật.
Thôi thì thuận theo số phận đi vậy.
Vị quân lính kia thấy đến người vốn vẫn luôn phản đối chuyện rời khỏi đây cuối cùng lại cũng đi nốt, không khỏi giật mình sửng sốt, vội vàng trở về bên cạnh cấp trên của mình, bất an nôn nóng nói, “Đội trưởng, phía trên đã dặn dò chúng ta chiếu cố bọn họ, thế mà bây giờ bọn họ lại đi hết, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Đội trưởng vẫn bình tĩnh như cũ, lạnh nhạt trả lời, “Phía trên đúng là đã có lời bảo chúng ta chiếu cố bọn họ, nhưng cũng không hạ lệnh bảo chúng ta bắt buộc phải giữ bọn họ ở lại đây.
Nơi này có bao nhiêu người dân, chúng ta sao có thể vì vài người bọn họ mà bỏ mặc những người còn lại được? Nếu bọn họ đã muốn đi thì cứ để bọn họ đi đi.”
Quân lính kia hơi mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Đội trưởng liếc hắn, đều đều nói, “Cậu cũng đã tận lực rồi.
Đừng để tâm đến nữa, trở về vị trí đi.”
“…Vâng.”
Quân lính đáp một tiếng, quay trở về vị trí canh gác của mình, thế nhưng vẫn không cách nào thả lỏng tâm tình mà mặc kệ nhóm Hàn Bội Bội như đội trưởng đã nói được.
Phía trên đúng là không có nói rõ bảo bọn họ phải giữ những vị kia ở lại nơi này, nhưng mà theo anh nghĩ, đó là vì bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến những vị đó sẽ đột nhiên nổi điên đòi rời đi, chứ không phải là vì phía trên không hề có ý đó…
Bây giờ các vị ấy đều đi rồi, nếu sau này phía trên hỏi tới, hay các vị ấy xảy ra chuyện gì, không biết bọn họ có bị trách tội không nữa…
Thôi bỏ đi, dù có chuyện gì cũng có đội trưởng lo.
Dù sao cũng có nhiều người như vậy làm chứng cho anh là anh đã cố gắng ngăn cản các vị kia rồi.
*
Hàn Bội Bội vừa mới truyền tống đến tọa độ mà vòng tay báo, đập vào mắt cô là cảnh tượng khói mù loạn lạc đến chấn động nhân tâm.
Nơi này hẳn là ngoại thành Kinh Đô, vốn vẫn luôn tấp nập nhộn nhịp với dòng sông sạch sẽ và hàng cây xanh tốt, nhưng nay đã biến thành bộ dáng mà cô suýt chút nữa đã không nhận ra nổi.
Nhà cửa đều sụp đổ, cây cối đổ rạp, dòng sông đầy những phế liệu của đống đổ nát, mất đi màu sắc nguyên vẹn ban đầu.
Khói bụi từ trận chiến tung bay đầy trời, che lấp đi sắc thái trong xanh ngày thường của nó.
Màu sắc ảm đạm và dữ tợn bao trùm lấy toàn bộ nơi này, bên tai chỉ toàn tiếng gào thét và tiếng bom đạn, nơi chóp mũi cũng chỉ toàn là mùi gay mũi của thuốc súng và máu tanh.
Nhìn nơi từng yên bình và xinh đẹp biết bao nay biến thành bộ dạng thế này, Hàn Bội Bội sững sờ đến chết lặng.
Nỗi đau xót thống khổ dâng lên tràn ngập trong lòng, tựa như con thú nhỏ đang bi thương không tiếng động mà khóc thương cho khu rừng đang bị lửa tàn phá của nó.
Những người khác sau đó cũng lần lượt xuất hiện bên cạnh Hàn Bội Bội.
Nhìn thấy cảnh tượng trận chiến nơi này, ai nấy đều bàng hoàng sững sờ, nhất thời cũng quên mất mục đích ban đầu của mình khi đến đây.
Cho đến khi có người gọi bọn họ.
“Tiểu Bội?!!”
“Tại sao các con lại ở đây?!”
“Ai cho phép các con tới đây?!”
Mọi người quay đầu nhìn qua, phát hiện người mà bọn họ đang tìm đều ở nơi này.
Cha mẹ Hàn Bội Bội, Hạ Băng, Liêu Huệ Lan, Nhất Quan, Lâm Dạ Vũ, Mộ Thống và cô chú bác của Linh Ai Dã và Dương Minh Nhật đều đang trừng mắt nhìn bọn họ, trong ánh mắt là tức giận cùng hoảng sợ không cách nào che giấu nổi.
Mà đứng ở chính giữa bọn họ là một nhà bốn người hoàng gia, trong đó Đức vua và Hoàng hậu đều đang kinh ngạc nhìn bọn họ, mà trong mắt Thần Phong và Thần Nhã Hân lại toàn là kinh phẫn.
Đúng lúc này, phía sau bọn họ xuất hiện một người nữa, Mộ Công tước vừa nhìn thấy đã lập tức trừng qua, từ ánh mắt đến giọng nói đều lộ rõ vẻ kinh ngạc không thể ngờ nổi và hoảng loạn tột cùng, “Nguyệt nhi thần, không phải ngài đã nói là muốn ở nơi trú ẩn chờ qua chuyện này sao? Tại sao bây giờ lại đều đến đây?!”
Lời này vừa ra, ngoại trừ người mang thân phận cha mẹ, những người còn lại, từ chú bác của Linh Ai Dã và Dương Minh Nhật đến bốn người Thần gia, đến bảy người Hàn Bội Bội, đều kinh ngạc hoang mang nhìn qua Mộ Công tước.
Mộ Công tước lúc này mới nhận ra mình trong lúc hoảng loạn đã vô tình dùng loại xưng hô và thái độ mà chỉ có những khi ở riêng với anh ông mới dùng ở trước mặt mọi người rồi.
Ông lo lắng nhìn qua Mộ Thống, hay nói đúng hơn là Nguyệt Thống, nhưng Nguyệt Thống lại không lộ vẻ tức giận gì, chỉ có bất đắc dĩ, “Ta không ngăn được bọn họ.
Cho dù là lấy bí mật ra làm điều kiện trao đổi, bọn họ cũng nhất quyết lại đây.”
“Hồ đồ!” Hàn Công tước vừa nghe vậy đã quát lớn, nhưng đối tượng ông mắng lại không phải là Nguyệt Thống, mà là Hàn Bội Bội, “Cha mẹ đã dặn con thế nào, tại sao con lại không nghe?!”
Hàn Bội Bội vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng thực sự của tình huống, chỉ cho rằng cha cô tức giận là vì cô mạo hiểm chạy đến nơi tiền tuyến mà thôi nên ủy khuất mà kiên cường đáp lại, “Cha mẹ và mọi người đều ở đây, sao con có thể không đến được chứ? Chúng ta vốn có thể đều cùng đến nơi trú ẩn mà, vì cái gì mọi người đều phải hy sinh chỉ vì giành về cho con vị trí ưu tiên chứ! Con không muốn!”
“Con không hiểu!” Hàn Công tước bất lực gầm lên, hai mắt ông đỏ rực vì nóng giận và khủng hoảng.
Bọn họ làm mọi cách để đưa các con mình đến nơi trú ẩn sớm nhất có thể, thế nhưng không ngờ bọn họ lại đều chạy đến nơi này.
Bây giờ cho dù có nói bọn họ quay về cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Mọi sắp xếp của bọn họ, mọi tính toán của bọn họ nháy mắt đều đã bị phá hủy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...