Kể từ khi hai người này lên tiếng, tia vui mừng nhàn nhạt trên mặt Liêu Huệ Lan đã mất tăm.
Kinh ngạc qua đi, trong cô chỉ còn lại sự tức giận vì bị phản bội, cũng vì sự ngu ngốc của bản thân.
Hai kẻ này vẫn luôn đeo mặt nạ trước mặt cô, thế mà cô lại có mắt như mù, đến tận bây giờ khi bị nói thẳng mặt mới nhận ra được.
Tuy rằng cô đối với họ không thể nào thân mật gần gũi như nhóm Hàn Bội Bội với nhau được, nhưng cô có thể không thẹn với lòng mà khẳng định rằng cô đã thật sự xem hai người họ là bạn.
Từ khi trở thành bạn, gia tộc của bọn họ vẫn luôn được Liêu gia nâng đỡ, chỉ vì hai người họ có một mối quan hệ với cô.
Chuyện lớn chuyện bé gì, chỉ cần bọn họ mở miệng xin giúp đỡ, cô đều không nhiều lời mà giúp một tay.
Bây giờ nghĩ lại, Liêu Huệ Lan chỉ thấy thật nực cười.
Cô nhìn hai kẻ giả dối trước mặt mình, trong đôi mắt xinh đẹp màu cam đỏ như có ánh lửa bùng lên, tràn đầy khinh miệt, “Phải khiến các ngươi thất vọng rồi, ta vẫn sẽ là tiểu thư tôn quý trân bảo của Liêu gia, địa vị của cha ta và Liêu gia vẫn sẽ không có gì thay đổi, nhưng Lương gia và Liễu gia các ngươi… Ah…” Liêu Huệ Lan cười nhẹ, bỏ lửng câu nói, kiêu ngạo xoay người rời đi.
Lúc hơi nghiêng đầu, cô vô tình nhìn thấy Hàn Bội Bội đứng cách đó không xa, vẻ mặt không khỏi cứng lại.
Giây sau, cô khó chịu mím môi, hừ khẽ một tiếng, dứt khoát bỏ đi.
Hàn Bội Bội biết sự hiện diện của mình khiến Liêu Huệ Lan khó chịu, hơi ngượng ngùng gãi mũi.
Đợi đến khi chắc chắn cô đã đi khuất rồi, Hàn Bội Bội mới tiếp tục bước đi.
Lúc đi ngang qua hai kẻ kia nghe bọn họ đang tức giận phỉ báng chế giễu Liêu Huệ Lan, nói cô chỉ là mạnh miệng, đợi mấy ngày nữa chắc chắn sẽ trở thành con kiến dưới chân bọn họ, không hiểu sao Hàn Bội Bội đột nhiên có chút xúc động, đứng lại nhìn bọn họ.
Hai kẻ kia nhìn qua, thấy ánh mắt tĩnh lặng đen láy của cô không hiểu sao lại thấy bất an, gượng cười nói, “Hàn Bội Bội, cậu có chuyện gì sao?”
Hai kẻ kia với Hàn Bội Bội không thân, nhưng chuyện Hàn Bội Bội thích được gọi bằng tên hơn là Hàn tiểu thư toàn học viện đều biết, vì vậy lúc này dù là trong tình huống như vậy, bọn họ vẫn lựa chọn cách xưng hô này.
Bọn họ cũng không ngại chuyện cô nghe thấy bọn họ nói xấu Liêu Huệ Lan, bởi vì ai cũng biết Liêu Huệ Lan không ưa Hàn Bội Bội, nên hai người họ liền cho rằng Hàn Bội Bội cũng sẽ không ưa gì Liêu Huệ Lan.
Hàn Bội Bội cong khóe môi, nở nụ cười không đạt tới đáy mắt, “Có lẽ là vì Lương gia và Liễu gia chỉ là Bá tước gia nên tin tức của các cô không linh thông, Liêu Huệ Lan không hề mạnh miệng đâu, cậu ấy nói thật đấy.
Cho nên, chúc Lương gia và Liễu gia của các cô sau này phát đạt nhé.
Còn nữa, Liêu Huệ Lan đúng là rất ngu ngốc khi bị lừa dối lâu như vậy, nhưng mà điều này không phải chứng tỏ cậu ấy đã vẫn luôn chân thành đối với các cô sao? So với loại người chỉ biết lừa trước dối sau, trong ngoài bất nhất, tâm tư đen tối chỉ biết lợi dụng người khác thì chân thành và thật tâm như cậu ấy không phải là càng đáng yêu hơn sao?”
Nhìn khuôn mặt tái mét của bọn họ, Hàn Bội Bội cười càng thêm tươi, hài lòng rời đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cô chợt nhớ ra điều gì, “À” một tiếng khẽ nghiêng đầu nói, “Đúng rồi, sau này các cô vẫn gọi tôi là Hàn tiểu thư đi.”
*
Chuyện về Liêu Huệ Lan Hàn Bội Bội chỉ kể lại cho những người khác nghe một nửa, kể phần cô xin lỗi, giấu phần cô bị phản bội.
Hàn Bội Bội kể không phải vì muốn khoe khoang hay chế nhạo Liêu Huệ Lan, mà là vì muốn cho mọi người có cái nhìn cụ thể hơn về Liêu Huệ Lan, cải thiện ít nhiều về ấn tượng trong lòng bọn họ với cô.
Cũng vì vậy mà khi Mộ Thống đề nghị làm vòng tay tình bạn, mọi người rất nhanh liền đồng ý làm thêm cho cả Liêu Huệ Lan.
Đương nhiên, dù ấn tượng của bọn họ về cô vẫn chưa được cải thiện, bọn họ vẫn sẽ đồng ý thôi, bởi vì chiếc vòng tay này không phải chỉ mang ý nghĩa tình bạn thông thường, chỉ là sẽ không nhanh đến vậy.
Nói về chiếc vòng này, thì phải quay ngược lại bốn ngày trước.
Sau khi Liêu Huệ Lan được thả ra, mười người tụ tập lại để thảo luận về chuyện khi đó.
Đương nhiên, cuộc thảo luận kéo dài không lâu, kết quả cũng chả có gì, cảm nhận của Liêu Huệ Lan khi đó cũng không khác Thần Phong lúc trước là mấy.
Nhưng mà bởi vì không suy ra được gì nên mọi người mới càng lo lắng.
Trước giờ kẻ đứng sau màn hầu như đều tấn công khi bọn họ ở cùng nhau, điều này cũng dễ hiểu, dù sao mục tiêu của hắn cũng là cả mười người bọn họ, ra tay lúc bọn họ ở chung không phải là càng thuận tiện sao? Thế nhưng, kẻ đó ra tay lần nào liền thất bại lần đó, cộng thêm trước giờ không phải hắn chưa từng tấn công riêng lẻ, bọn họ liền lo sợ rằng hắn sẽ thay đổi chiến thuật, nhắm vào từng người một để nâng cao khả năng thành công.
Nếu như trong số bọn họ có người bị tấn công khi chỉ có một mình, dựa vào năng lực của kẻ đó, chỉ sợ ngay cả thời gian cầu cứu cũng không có.
Vì vậy mà Mộ Thống đã đưa ra đề nghị làm vòng tình bạn.
Chiếc vòng tay này nhìn bề ngoài thì không có gì đặc biệt, tựa như một món trang sức nho nhỏ mà thôi.
Kiểu dáng của mười chiếc vòng tay y hệt nhau, chỉ có màu sắc là khác.
Không biết Mộ Thống làm cách nào mà chúng lại có thể cảm ứng lẫn nhau, nếu có người gặp phải nguy hiểm, chín chiếc vòng tay còn lại sẽ nhấp nháy ánh sáng mang màu sắc của người gặp nạn, đồng thời cũng sẽ phát tọa độ của người đó cho những người khác biết.
Bởi vì tình hình nguy cấp nên Mộ Thống chỉ có thể thêm vào hai chức năng này, dù vậy cũng đã mất của bọn họ hơn ba ngày.
Vừa có đủ mười chiếc vòng tay, Mộ Thống lập tức hẹn mọi người ở khu vườn của học viện.
Bọn họ cũng không sợ để lộ ra tin tức cho kẻ sau màn, bởi vì trong mắt người ngoài, mười chiếc vòng này thật sự chỉ mang mỗi ý nghĩa tình bạn mà thôi.
Bọn họ lại đã cùng nhau trải qua nhiều hoạn nạn như vậy, cho dù kẻ kia có biết được, hắn cũng chỉ cho rằng bọn họ là trong hoạn nạn sinh nghĩa tình mà thôi.
Cả nhóm vừa tập hợp đầy đủ, Mộ Thống liền lấy ra mười chiếc vòng tay.
Nhìn một loạt các vòng tay đủ màu sắc trên tay anh, bọn họ lập tức đoán được chiếc nào là của mình.
Bởi vì thật ra, phần lớn rất dễ đoán.
Chẳng hạn như Liêu Huệ Lan là màu cam, Hạ Băng là màu hồng, Linh Ai Dã là màu lam, Nhất Quan là màu lục, Dương Minh Nhật là màu trắng, Lâm Dạ Vũ là màu nâu, nguyên nhân thì hẳn là không cần nói cũng biết.
Còn lại bốn chiếc vòng màu vàng, đen, tím và đỏ, lần lượt là của Hàn Bội Bội, Mộ Thống, Thần Phong và Thần Nhã Hân.
Sau đó, Mộ Thống lại hướng dẫn bọn họ cách sử dụng tính năng của chúng.
Bởi vì chỉ có một tính năng nên Mộ Thống chỉ cần nói hai ba câu đã xong.
Mọi người vừa lắng nghe vừa đeo chiếc vòng lên tay mình, thuận tiện cũng thực hành luôn tại chỗ, lỡ như vẫn chưa hiểu chỗ nào đó thì có thể hỏi anh luôn.
Dương Minh Nhật theo hướng dẫn của Mộ Thống thao tác trên vòng tay, rất nhanh đã nắm bắt được các bước, biết được phải làm thế nào để xem tọa độ của những người khác, vì thế liền thả tay xuống, thuận tiện nhìn những người khác xem bọn họ thế nào.
Ba cặp đôi thì đều ngồi cạnh nhau, chụm đầu nói cười chỉ bảo nhau cách làm.
Liêu Huệ Lan thì ngồi ở một bên, trầm mặc tự nghe tự học, cũng không cần người khác chỉ tận tay.
Mộ Thống cũng giống anh, đang nhìn quanh một lượt xem có ai còn chưa hiểu không để chỉ lại lần nữa.
Thần Nhã Hân ngồi bên cạnh Thần Phong, thấy anh cùng Hàn Bội Bội tình chàng ý thiếp thì bĩu môi cười, cũng không xen vào, tự mình mày mò, dù sao cũng đơn giản nên rất nhanh cô đã nắm được thao tác.
Lúc Dương Minh Nhật nhìn đến Thần Nhã Hân, cô đang giơ tay ngắm nhìn chiếc vòng tay màu đỏ trên cổ tay mình.
Màu sắc đỏ tươi sáng khiến cho làn da cô càng thêm trắng nõn, vô cùng xinh đẹp.
Nhìn đến động tác này của cô, một đoạn ký ức chợt hiện lên trong đầu anh.
Trong đoạn ký ức đó, cô cũng giơ tay ra như thế này.
Chỉ là lúc đó cô đứng trước mặt anh, giơ tay ra cũng là để cho anh xem, nụ cười bên khóe môi khi đó càng thêm rạng rỡ sáng ngời, tươi cười nói, “Thật đẹp, không uổng công chúng ta chơi một lần.”
Lúc này anh mới nhận ra, cảm giác không đúng khi trước khi anh nhìn thấy chiếc vòng tay cô đeo hôm dịp sinh nhật là vì cớ gì.
Chiếc vòng tay mà bọn họ đã nhận được khi hoàn thành thử thách ở mê cung gương đó, chiếc vòng tay mà cô vẫn luôn đeo, lúc này đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Dương Minh Nhật cũng không chú ý cô đã tháo nó xuống từ lúc nào, có lẽ là hôm cô quyết định buông bỏ tình cảm với anh, cũng có lẽ là sau khi bị anh làm tổn thương.
Lúc trước không chú ý đến thì không sao, bây giờ nhận ra được, không hiểu sao Dương Minh Nhật lại cảm thấy khó chịu.
Có lẽ là bởi vì bản thân đã trải qua cảm giác thất tình và bị từ chối tình cảm, biết được nó khó chịu và khổ sở đến mức nào, nên khi nhìn lại và nhận ra được bản thân đã đối xử thế nào với Thần Nhã Hân về tình cảm của cô dành cho mình, anh mới cảm thấy khó chịu và áy náy đến vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...