“Chúng ta muốn thi đấu trận đấu cuối cùng,” Thần Kha Triệt nghiêm mặt nói.
Ba vị giám khảo ngạc nhiên nhướng mày, một trong số họ nghi hoặc hỏi, “Cho dù thắng thua đã rõ?”
“Đúng thế.”
Thấy anh nghiêm túc như vậy, ba vị giám khảo quay sang phía đội Tinh Túc, hỏi hai người trong cuộc, “Không biết Hoàng tử và Hàn tiểu thư có ý định thế nào? Nếu không muốn thi đấu thì cũng không cần phải nhận lời, dù sao kết quả chung cuộc đã rõ.”
Thần Phong không trả lời ngay mà liếc qua nhìn Hàn Bội Bội, thầm dò hỏi ý kiến của cô.
Thấy cô nhẹ gật đầu, lúc này anh mới hướng ba vị giám khảo trả lời, “Chúng ta đồng ý.”
Một bên muốn thi đấu, một bên không ngại thi đấu, ban giám khảo và những người khác cũng không có lý do gì để từ chối cả, bèn chấp thuận yêu cầu của Thần Kha Triệt.
Thần Phong điều khiển lớp bảo hộ mở ra, đợi đến khi cả bốn người đều bước vào bên trong sân đấu thì lại hạ nó xuống.
“Trận đấu bắt đầu!”
Trọng tài vừa tuyên bố, Kiều Phan và Thần Kha Triệt lập tức tách ra xa, mỗi người chạy về một phía.
“Hàn Bội Bội, ta thách đấu cô, vì vậy chúng ta ra đây một đấu một đi,” Kiều Phan đứng ở phía bên trái nói.
Ở bên kia, Thần Kha Triệt cũng nói lời tương tự với Thần Phong.
Đối với sự so bì của Thần Kha Triệt dành cho mình suốt chục năm qua, Thần Phong nói không phiền không mệt là giả, lúc này đây cũng muốn nhân dịp này giải quyết một lần cho xong, không từ chối yêu cầu của hắn.
Trước khi di chuyển qua đó, anh quay sang dặn dò Hàn Bội Bội phải chú ý an toàn.
Hàn Bội Bội gật đầu, cũng dặn dò anh nhất định phải cẩn thận, sau đó tiến đến chỗ Kiều Phan.
Hàn Bội Bội xòe tay phải, trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện một sợi roi dài màu đỏ, thân roi bập bùng mờ ảo không thực, nhấp nháy ánh sáng, toàn thân chính là từ lửa mà thành.
Kiều Phan thấy cô đã bắt đầu động thủ, bản thân cũng không chịu thua kém, hai tay chuyển động, gió nổi lên, như giông tố thổi đến chỗ Hàn Bội Bội.
Trong cơn gió lớn ẩn chứa những mũi tên gió vô hình, chỉ cần không chút cẩn thận sẽ lập tức bị nó tổn thương.
Hàn Bội Bội vận ma lực dưới chân, lợi dụng sức gió nâng mình lên, nháy mắt đã bay lên trên cao, tránh được cơn gió lốc kia.
Sau đó, cô phóng đến chỗ Kiều Phan, tay phải giơ lên, sợi roi lửa vút ra như hỏa long vụt đến.
Kiều Phan lập tức nghiêng người né tránh, sau đó lại phản công.
Thân thủ của hai người đều vô cùng linh hoạt, sử dụng và lợi dụng pháp thuật nguyên tố rất nhuần nhuyễn, nâng ưu điểm của mỗi nguyên tố đến mức tối đa, nhất thời ta tới ngươi lui mãi không dứt.
Đột nhiên, khung cảnh xung quanh dần trở nên có chút mờ ảo, ánh lửa trong tay cũng nhạt đi.
Hàn Bội Bội giật mình, định thần quan sát xung quanh, lúc này mới nhận ra không biết từ nơi nào mà sương mờ khói ảo bỗng nhiên lan tới, bao trùm bốn phương tám hướng, cản trở tầm nhìn của cô.
Tốc độ bao trùm của sương khói rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khiến xung quanh trở nên mờ mịt, thân ảnh của Kiều Phan cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Hàn Bội Bội nâng cao cảnh giác, tạo ra một làn gió lớn muốn thổi tan sương khói, thế nhưng không hiểu sao lại không có chút tác dụng nào.
Cô nhíu mày, cẩn trọng nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy từ phía bên phải phía sau lưng, một bóng đen lờ mờ hiện ra.
Hàn Bội Bội nắm chặt sợi roi lửa trong tay, cảnh giác nhìn bóng đen nọ.
Bóng đen ấy ngày càng rõ, dần dần lộ ra ở dưới lớp sương mờ.
Nhìn rõ được khuôn mặt người xuất hiện, đáy mắt Hàn Bội Bội chợt lóe lên sự ngạc nhiên, bàn tay nắm sợi roi cũng thả lỏng vài phần.
“Hoàng tử? Sao ngài lại ở đây? Thần Kha Triệt đâu?”
Đối với nghi hoặc của Hàn Bội Bội, Thần Phong không giải thích, đột nhiên nhấc tay lên, một trận kình phong nổi lên lao đến Hàn Bội Bội.
Cô giật mình kinh hãi, vội vàng nhào qua một bên tránh né.
Tuy tốc độ phản ứng của cô đã rất nhanh nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi kình phong, cánh tay trái bị đánh trúng trở nên tê rần, trên da thịt tuy không có vết thương nhưng vẫn truyền đến cơn đau rát.
Đây là đã trong tình huống có thuật Hộ thể, nếu như không có, Hàn Bội Bội thật không dám nghĩ cánh tay của mình lúc này sẽ có hình dạng thế nào.
“Hoàng tử! Ngài làm cái gì vậy?!”
Hàn Bội Bội mang theo tức giận cùng nghi ngờ hỏi Thần Phong, nhưng anh lại vẫn duy trì sự im lặng, không nói một lời.
Tuy miệng không động, thân hình lại động rất nhanh.
Cánh tay anh lần nữa vung lên, một trận kình phong khác được phóng ra.
Có kinh nghiệm của lần trước, lần này Hàn Bội Bội tránh thoát nó một cách dễ dàng.
Đứng vững trên mặt đất, Hàn Bội Bội nhìn thật kỹ người trước mặt.
Từ lúc gặp nhau đến giờ, anh không nói một câu nào với cô.
Thái độ và biểu hiện như vậy thật sự quá kỳ quặc, Thần Phong cũng sẽ không bao giờ đối với cô như vậy.
Đột nhiên, trong một khoảnh khắc Thần Phong hơi nghiêng đầu, ánh mắt hai người trực tiếp đối nhau, Hàn Bội Bội không khỏi sững sờ.
Ánh mắt kia vô hồn vô định, có chút ám trầm, không có tiêu cự, cũng không có ánh sáng.
Trong lòng Hàn Bội Bội hơi động, đây rốt cuộc là ảo ảnh, hay Thần Phong đã bị bọn họ thôi miên?
Né tránh đợt tấn công thứ ba từ Thần Phong, Hàn Bội Bội rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, hạ được quyết tâm đặt cược vào suy đoán của mình.
Nếu như là thôi miên, đám Kiều Phan cũng không cần phải tạo ra một màn sương khói như này, bản thân cũng biến đâu mất để lại mình Thần Phong đối chiến với cô.
Khiến cho khung cảnh trở nên mờ ảo như vậy, nguyên nhân chỉ có một, bởi vì bọn họ muốn làm cho cô không phân rõ được thực ảo, dễ dàng bị đánh lừa.
Nếu đã là ảo ảnh, vậy thì dễ nói rồi.
Để thoát khỏi ảo ảnh, chỉ cần bản thân nhận ra mình đang ở trong ảo cảnh và tin tưởng mọi thứ trước mắt đều là giả là được.
Nhìn Thần Phong lại đang lao đến mình, trong mắt Hàn Bội Bội tràn đầy sự quyết tâm và kiên định, toàn thân thả lỏng, thu hồi thuật Hộ thể, sẵn sàng đón nhận bất kỳ sự tấn công nào đến từ đối phương.
Khoảng cách giữa cô và anh ngày càng gần, Thần Phong nâng tay lên, không khí nơi lòng bàn tay dao động, tựa như có thứ vô hình đang tràn ra từ nơi đó.
Hàn Bội Bội không chút hoảng loạn, ánh mắt chưa từng xuất hiện gợn sóng, không chút phòng bị nào đón nhận lấy một chưởng ma lực kia, lại không hề biết rằng, lúc đầu Thần Phong hơi cúi xuống, dưới đáy mắt vô tiêu cự chợt lóe lên ánh sáng lạnh, khóe môi hơi nhếch lên.
Trong nháy mắt, vẻ mặt bình tĩnh tự tin của Hàn Bội Bội vỡ vụn, gương mặt nhỏ nhắn chuyển trắng bệch đến đáng sợ, nơi ngực truyền đến cơn đau tê tâm liệt phế, lục phủ ngũ tạng như bị một lực lượng lớn đánh nát, rách toạc thành từng mảnh nhỏ.
Một tiếng hét tràn đầy đau đớn vang lên.
Trên sân đấu, thân hình Hàn Bội Bội như diều đứt dây bay đi, chà xát trên mặt đất một quãng mới dừng lại.
Toàn thân cô đều là vết trầy xước tróc da, máu đang từ miệng vết thương chậm rãi rỉ ra, tình trạng không mấy khác biệt so với Hạ Băng lúc trước.
Vết thương nơi ngực là nặng nhất, tuy nhìn bề ngoài thì không thấy gì, nhưng Hàn Bội Bội lại biết rõ, cô bị trọng thương rồi.
Xương sườn nứt gãy vài chỗ, nội tạng cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Cổ họng chợt có vị ngòn ngọt ngai ngái, Hàn Bội Bội không nhịn xuống được, phun ra một ngụm máu tươi.
Cô một tay ôm ngực, một chút động tác cũng không dám làm sợ động chạm đến vết thương, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng người trước mặt.
Lần này là cô bất cẩn.
Là cô quá khinh địch rồi.
Kiều Phan được mệnh danh là thần đồng của Thanh Tiễn, mưu kế của cô ta sao có thể tầm thường và đơn giản được?
Cô ta đúng thật đã dùng thuật ảo ảnh, nhưng lại không chỉ dùng mỗi thuật ảo ảnh.
Thuật thôi miên, thuật tàng hình, thuật ảo ảnh, thuật dịch chuyển, thuật biến thân, các loại thuần chú được Kiều Phan sử dụng và phối hợp nhuần nhuyễn không một kẽ hở.
Không, không thể nói là không một kẽ hở được.
Nếu như cô không quá hấp tấp hay quá tự tin, nếu như cô không quá xem nhẹ Kiều Phan, hẳn cô đã nhìn ra được manh mối nào đó.
Tám người còn lại của đội Tinh Túc khi nhìn thấy cảnh tượng này đều đồng loạt đứng phắt dậy, suýt chút nữa là đã không nhịn được cưỡng chế mở lớp bảo hộ ra để cứu người.
Những người vẫn còn giữ được lý trí vội vàng giữ chặt lấy người bên cạnh, tránh cho họ làm ra loại hành động điên rồ.
Cả đám hít thở sâu mấy hơi, rốt cuộc cũng nhịn được xuống tức giận trong lòng mà ngồi xuống.
Cũng không thể nói bọn họ tiêu chuẩn kép, chỉ cho phép bản thân làm Thanh Tiễn bị thương mà không chấp nhận được việc bọn họ tổn thương đồng đội mình.
Nếu so sánh kỹ mà nói, ngoại trừ trường hợp mất kiểm soát của Hạ Băng và Nhất Quan, ba cặp thi đấu còn lại đều hoặc gây ra ngoại thương, hoặc đánh ngất đối phương để đánh bại bọn họ.
Nhưng bọn họ lại khác.
Lúc trước là Thần Nhã Hân, sau đó có Hạ Băng, hiện tại là Hàn Bội Bội, đều là ngoại thương khắp toàn thân hoặc là nội thương.
Biết đối phương đang không có thuật Hộ thể cũng không thèm giảm lực đạo, đối phương đã bị thương vẫn tiếp tục tấn công, đây rốt cuộc là đang thi đấu hữu nghị hay giải quyết ân oán thù hận cá nhân chứ?!
Thần Phong nhìn thấy cô hộc máu, nháy mắt toàn bộ cảnh tượng trước mắt đều như bị nhuộm một màu đỏ rực.
Là anh sai.
Anh không nên tin tưởng cô như vậy, cho rằng dựa vào năng lực của cô, đối chiến với Kiều Phan sẽ không gặp bất lợi gì.
Anh không nên lơ là Kiều Phan, cho rằng oán giận cô ta dành cho Hàn Bội Bội không sâu đậm, sẽ không hạ thủ ác liệt.
Ân oán cá nhân giữa bản thân và Thần Kha Triệt đột nhiên trở nên mờ nhạt, trong mắt anh lúc này chỉ còn mỗi Hàn Bội Bội mà thôi.
Dường như là sau tích tắc, cả Kiều Phan và Thần Kha Triệt còn chưa kịp làm ra hành động tiếp theo kể từ lúc Hàn Bội Bội bị trọng thương, Thần Phong đã dứt khoát nói lớn.
“Chúng ta nhận thua!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...