Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong đệ Nhất Thần Vương

Một đám người đứng trên lãnh thổ vùng trời của Long Quốc, tết cả đều là người của Viêm Tông, thực lực thấp nhất trong số họ cũng đạt tới Lĩnh Vực Cảnh.

Dẫn đầu là một ông già có vẻ mặt lạnh như băng, xung quanh tản ra uy áp vô hình, người này chính là Thất trưởng lão nội môn của Viêm Tông Phùng Liệt.

Bên cạnh Phùng Liệt còn có một chàng trai trẻ, hắn chính là Sở Quân Lâm!

Cảnh tượng của Long Quốc lúc này là xác chết la liệt, vô số chiến sĩ Long Quốc, người dân chết thảm, đám người Đông Phương Hạo Thiên, Tần Chính, Huyết Phu đều quỳ trên mặt đất, bọn họ bị thương không nhẹ, cả Quốc chủ Long Quốc và Long Soái cũng bị trấn áp, trong đó bao gồm cả người của Đường tộc, tất cả đều quỳ như nhau, người thì hộc máu, người thì biến thành xác chết.

“Lòng nhẫn nại của lão phu có hạn, ta nói cần cuối, tên kia đang ở đâu?”

Phùng Liệt cầm ảnh chụp của Diệp Phàm, lạnh giọng nhìn đám người đang quỳ trên mặt đất.

Trước đó Sở Quân Lâm đã tìm tới người của Viêm Tông, nói cho bọn họ biết có thể tới đây tìm Diệp Phàm, vậy nên Phùng Lâm đã dẫn người theo hắn tới Trái Đất, sau đó ép hỏi người Long Quốc tung tích của Diệp Phàm!

Lúc này, không một ai trả lời, bọn họ không hề biết hiện tại Diệp Phàm đang ở đâu, đương nhiên cho dù biết thì cũng không thể nói!

Diệp Phàm chính là tín ngưỡng của toàn bộ người dân Long Quốc, bọn họ không bao giờ bán đứng tín ngưỡng của mình!

Đại Hổ giận dữ hét lên: “Các người là một lũ khốn kiếp, muốn đối phó với chủ nhân? Nằm mơ đi!”

Vút!


Vẻ mặt Phùng Liệt lạnh đi, một cỗ uy áp khủng bố trấn áp thắng lên người Đại Hổ.

Rắc rắc rắc!

Ngay sau đó, xương cốt trên cơ thế Đại Hổ như gãy ra từng đoạn, da thịt không ngừng nứt toác, máu tươi phun ra ngoài, cảnh tượng vô cùng thê thảm!

“Đại ca!"

Nhị Hổ ở bên thấy Đại Hổ như vậy thì đau đớn hô lên, hẳn vọt thẳng tới muốn cùng gánh vác uy áp này!

Rắc rắc rắc!!!

Cũng giống như Đại Hổ, xương cốt của Nhị Hổ cũng nứt vỡ, máu tươi phun ra.

Lúc này, vẻ mặt của hai anh em Đại Hổ - Nhị Hổ trở nên vặn vẹo, vô cũng đau đớn, nhưng bọn họ lại cản chặt răng không kêu lên dù chỉ một chữ.

“Cũng khí phách đấy, đáng tiếc kiến hôi thì vẫn chỉ là kiến hôi!"

Phùng Liệt lạnh lùng nhìn hai anh em.

Uy áp trên người ông ta càng tăng thêm, rất nhanh thôi cơ thể hai người họ sẽ biến thành một đống thịt vụn.

A!!!!

A!!!!

Ngay khi cơ thể Đại Hổ - Nhị Hổ sắp nổ tung, hai người phát ra tiếng găm giận dữ, cơ thế như có sức mạnh gì đó bị kích phát, hai lưỡng ánh sáng bộc phát ra từ bên trong.

Ầm!!!

Ầm!!!

Tiếng nổ vang lên giống như tiếng sóng gầm, đĩnh tai nhức óc.

Một cỗ sức mạnh khủng bố được kích phát từ trên người của hai anh em, phá hủy toàn bộ uy áp của Phùng Liệt khiến cơ thể ông ta bị đẩy lùi vài bước!


“Lực lượng quá mạnh, đây là lực lượng gì?”

Phùng Liệt híp mắt quan sát hai anh em, tất cả mọi người có mặt đều mang biểu cảm ngạc nhiên nhìn Đại Hổ và Nhị Hổ.

“Không thể giữ lại hai tên này!”

Ngay lập tức, ánh mắt Phùng Liệt lóe lên tia sát ý, ông ta đánh hơi được một tia nguy hiểm từ trên người của hai con kiến hôi này, Phùng Liệt định giết chết bọn họ, chặt đứt mọi nguy cơ!

“Giết bọn họ!"

Phùng Liệt lạnh lùng ra lệnh, hai trưởng lão ngoại môn của Viêm Tông đứng sau lưng ông ta xông thẳng tới Đại Hổ và Nhị Hổ.

Lúc này, hai mắt Đại Hổ - Nhị Hổ nhắm chặt, không biết đang làm gì, cá hai đều không phán kháng trước cái chết đang ập tới.

Ầm!

Đúng lúc này, một cỗ khí tức khủng bố từ trong Long Quốc bộc phát ra, người con gái lao nhanh tới, đánh ra một chưởng lấy mạng hai trưởng lão ngoại môn của Viêm Tông.

Người này chính là Thiên Chiếu vừa mới xuất quan!

Từ sau khi linh khí Trái Đất khôi phục, Thiên Chiếu cũng bế quan để lấy lại thực lực, mãi tới tận hôm nay mới ra ngoài!

Thiên Chiếu đứng đó với vẻ mặt lạnh nhạt, trên người tân ra cỗ hơi thở cường đại!

“Nguyên Thần Cảnh?”


“Không ngờ ở một thế giới cấp thấp thế này lại ẩn giấu cường giả như cô, thú vị!"

Phùng Liệt nhìn Thiên Chiếu nói: “Nhưng nếu muốn khiêu khích tới Viêm Tông, cô còn non lắm!”

Ầm!!!

Phùng Liệt vung tay, một quả cầu lửa khủng bố đánh về phía Thiên Chiếu, cô kết ấn ngăn cản, hai người đánh nhau truyền ra tiếng nổ vang dội.

Phụt!!

Dưới đòn đánh của đối phương, Thiên Chiếu lùi về sau, miệng hộc ra máu. Mặc dù thực lực đã khôi phục tới Nguyên Thần Cảnh, nhưng khi đối mặt với vị Thất trưởng lão này thì vẫn còn kém xa.

“Đáng tiếc là không đủ thời gian, nếu không ông nhất định phải chết!"

'Thiên Chiếu lau máu trên khóe miệng rồi nhìn Phùng Liệt bằng ánh mắt lạnh lẽo, rõ ràng khi ở thời kỳ thượng cổ, thực lực của Thiên Chiếu không chỉ dừng ở Nguyên Thăn Cảnh, chỉ là không đủ thời gian, hiện tại ả vẫn chưa khôi phục được trạng thái đỉnh cao!

“Hừ, ngông cuồng!”

Phùng Liệt khinh thường, ông ta trực tiếp ra tay đánh một chưởng hòng trấn áp Thiên Chiếu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận