Sau đó, Đàm Bân đã trao đổi với cấp dưới, lập kế hoạch sáu tháng cuối
năm, làm sáng tỏ trách nhiệm, quyền hạn với một số bộ phận liên quan,
đồng thời còn phải chú ý tới dịch vụ ở Bắc Kinh và việc tập trung chọn
mua của Phổ Đạt.
Làm việc nhiều nên Đàm Bân hơi váng đầu, hoa mắt, cô cảm thấy mình là điển hình của kẻ tham công tiếc việc.
May mà thời gian làm việc kết thúc rất nhanh, chẳng mấy chốc lại đến cuối tuần.
Cô hẹn Văn Hiểu Tuệ đi mua sắm vài bộ đồ mùa hè đang thịnh hành. Đàm Bân
mua quần áo lúc nào cũng đơn giản, chỉ vài nhãn hiệu cố định, chọn lựa
kiểu dáng ưa nhìn, màu sắc thích hợp, trả tiền xong rồi đi.
Màu
sắc trong tủ quần áo của cô hầu hết đều là màu cơ bản, vì thế cô không
cần quá lo lắng về vấn đề phối hợp. Tại những cửa hàng quen thuộc, Đàm
Bân lấy mấy chiếc quần dài và quần tất, lại chọn thêm hai chiếc sơ mi
màu sắc nhẹ nhàng, nhiệm vụ của ngày hôm nay xem như đã hoàn thành.
Nhưng rồi cô lại lưu luyến rất lâu trước một chiếc áo sơ mi mỏng có thêu hoa. Cô ướm thử lên người, trên nền hồng phấn san hô có thêu những đóa hoa
nhiệt đới lớn, cành lá sum suê, mặc lên người khiến cả khuôn mặt trở nên rạng rỡ. Đàm Bân do dự, lưu luyến mãi không rời, chiếc áo rất đẹp nhưng cô cũng chẳng mấy khi mặc đồ theo phong cách này.
Văn Hiểu Tuệ
thấy thế thì không dùng dằng nữa, thay cô trả tiền. “Cậu cứ thử thay đổi phong cách xem. Ngày nào cũng ăn mặc như mấy bà lão, cậu định đi tu hay sao?”
“Mặc chiếc áo này thì có thể làm được gì?” Đàm Bân lườm cô. “Âm dương song tu à?”
Văn Hiểu Tuệ đang ngậm một ngụm nước khoáng, liền phụt một tiếng, nước trong miệng phun ra, bắn cả lên tay áo cô.
Trước khi rời đi, Đàm Bân chợt nghĩ tới tủ quần áo của Thẩm Bồi cũng nên thay đổi theo mùa rồi, lại chọn thêm cho anh hai chiếc áo phông.
Lúc
trả tiền Văn Hiểu Tuệ trưng vẻ mặt lạnh lùng, giậm chân thở dài: “Ai da, Đàm tiểu thư, cô chiều đàn ông như vậy sẽ làm hư họ đấy!”
Đàm Bân thuận miệng nói: “Tớ biết, cậu đang ghen tị với tớ.”
Văn Hiểu Tuệ có chút tức giận, quay người bỏ đi.
Đàm Bân đuổi theo, cười làm lành. “Mao Huyết Vượng và Đậu Hoa[1] của Tiếu Giang Nam rất ngon, hôm nay tớ mời, được không?”
[1] Tên hai món ăn.
“Không đi! Đó là nơi lừa đảo khách hàng, vừa đắt lại vừa khó ăn.” Văn Hiểu Tuệ vẫn đang tức giận.
Đàm Bân cười rộ lên, nhớ tới đánh giá của Phương Phương dành cho Tiếu Giang Nam: “Tài nghệ của đầu bếp quán này tương đối ổn định, mỗi món ăn đều
khó nuốt đến độ vạn kiếp bất phục, chưa bao giờ đổi khác.”
Cô kéo cánh tay Văn Hiểu Tuệ, năn nỉ: “Lẩu hải sản của Hoan Kỳ cũng được. Chị à, cười lên một chút có được không?”
Tới quán ăn, Văn Hiểu Tuệ ngồi xuống mà vẫn còn tức giận, bất bình. “Trọng sắc khinh bạn, hừ, chỉ vì một gã xấu xa!”
Đàm Bân khuấy đáy nồi tìm ngao, sau đó bỏ vào đĩa của Văn Hiểu Tuệ. “Cho
cậu cả, tớ sai rồi, được chưa? Đừng tức giận nữa, tức giận dễ xuất hiện
nếp nhăn đấy.”
“Đàm Bân, cậu có chán thì tớ cũng phải nói.” Văn
Hiểu Tuệ chẳng buồn để ý tới những câu nịnh nọt của cô. “Hôm kia mẹ cậu
gọi cho tớ, bà càm ràm chuyện của cậu đến nửa tiếng.”
Mẹ Văn Hiểu Tuệ và mẹ Đàm Bân từng là đồng nghiệp lâu năm.
Mặt Đàm Bân nhất thời thuỗn ra.
Đây cũng là nguyên nhân cô không muốn thường xuyên gọi điện về nhà, mẫu hậu đại nhân thường lôi hết chuyện này đến chuyện kia ra để nói, toàn là
những chuyện dông dài cô không muốn nghe.
Cô bất đắc dĩ hỏi: “Mẹ tớ nói chuyện gì vậy?”
“Còn có thể nói chuyện gì chứ? Lại chuyện cũ, mẹ cậu buồn vì không gả được
cậu đi, mà hiện giờ cậu lại còn ở cùng với một tên chẳng đáng tin chút
nào.”
Đàm Bân cắn đũa chẳng biết phải làm sao. “Thật kỳ lạ, Quốc
Cộng[2] còn có thể cố tìm điểm chung vì kháng chiến, gác lại bất đồng,
vì sao hai bọn tớ lại không đáng tin chứ?”
[2] Liên minh giữa Trung Hoa Quốc dân Đảng và Trung Quốc Cộng sản Đảng trong các thời kì 1924-1927, 1937-1945.
“Đàm Bân, nhìn tớ này, cậu hãy nói thật đi, Thẩm Bồi đã từng đề cập đến chuyện kết hôn với cậu chưa?”
Sắc mặt Đàm Bân biến đổi, cô nhìn xuống, chẳng nói một lời.
Con người Thẩm Bồi rất tốt, nhưng có một vấn đề trí mạng, mặc dù cuộc hôn
nhân của ba mẹ anh có thể coi là bình ổn, yên vui nhưng anh lại sợ hãi
chuyện hôn nhân một cách dị thường, anh thường nói hôn nhân là chế độ vi phạm nhân tính nhất trong lịch sử nhân loại.
“Quan hệ của bọn họ vốn đã loạn, có chuyện gì là không thể chứ? Đàn ông đến bốn mươi tuổi
sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, cái đó gọi là lãng tử quay đầu, chuyển mình một
cái lại là một đóa hoa, có thể quay lại tán tỉnh mấy cô nàng mười tám,
đôi mươi, còn cậu thì sao?”
Văn Hiểu Tuệ nhìn hàng mi Đàm Bân rung động, biết rằng lời mình nói có hơi tàn nhẫn nhưng vẫn kiên trì nói nốt.
“Bạn thân yêu, cậu anh minh, quyết đoán trong công việc như vậy mà trong
chuyện tình cảm thực sự quá hồ đồ, sự phát triển của đại não có vẻ không được cân bằng cho lắm.”
Đàm Bân miễn cưỡng cười cười. “Thế nhưng Hiểu Tuệ này, mấy năm nay, tớ cũng chẳng gặp được ai tốt hơn.”
Lần này đến phiên Văn Hiểu Tuệ không nói, cô gắp một miếng salad to, cố nhét vào miệng.
Vết thương của năm năm trước đến nay vẫn chưa khỏi hẳn. Mặc dù vết thương
đã đóng vảy dày, nhưng hễ đụng vào, nó lại nhức nhối như lúc ban đầu.
Văn Hiểu Tuệ còn nhớ rõ dáng vẻ của Đàm Bân lúc tốt nghiệp đại học, khuôn
mặt tú lệ bầu bĩnh như trẻ con, nụ cười rạng rỡ, nằm gọn trong vòng tay
của Cù Phong, từ khóe mắt đến đuôi mày đều toát lên vẻ hạnh phúc viên
mãn của người phụ nữ.
Cù Phong năm đó là nhân vật danh tiếng
trong trường. Anh ta học chuyên ngành thương mại quốc tế, trước bọn cô
hai khóa. Trong buổi dạ hội chào đón tân sinh viên, anh ta cứ nhìn Đàm
Bân chằm chằm, rồi hai người quen nhau, qua lại được bốn năm, họ từng là giai thoại về trai tài, gái sắc trong trường.
Sau khi tốt
nghiệp, Cù Phong ở lại Bắc Kinh ba năm, lăn lộn thế nào cũng không được
như ý, anh ta chuyển đến Thượng Hải để phát triển sự nghiệp. Nửa năm sau thì có tin anh ta đính hôn với con gái một ông chủ người Ôn Châu.
©STE.NT
Văn Hiểu Tuệ nghe được tin tức này qua các bạn học rỉ tai nhau.
Bản thân Đàm Bân không chủ động nhắc một từ tới chuyện này, cô vẫn như
thường lệ đi làm rồi về nhà, có điều cô đã cắt mái tóc dài đến tận thắt
lưng, chỉ để lại một đoạn ngắn ngủn, một tháng mà cô gầy đi gần chục
cân, khuôn mặt chỉ còn to hơn bàn tay một chút, nhìn thoáng qua giống
một cậu nhóc chưa hết tuổi dậy thì vậy.
Ba tháng sau cô xin nghỉ
việc, bắt đầu bước chân vào MPL, từ đó về sau trở thành con người của
công việc, ánh mắt đã trở nên sắc bén, những người đàn ông bình thường
không dám tới gần.
Chỉ đến khi quen biết Thẩm Bồi, cô mới nuôi tóc dài trở lại, giờ tóc vừa chấm vai.
Hiểu Tuệ thầm thở dài, cô cảm thấy cần phải tìm hiểu thêm một chút về con người của Thẩm Bồi.
Tuần làm việc mới lại bắt đầu, Đàm Bân đã hoàn toàn trở về với vai diễn của mình.
Thời gian đấu thầu thu mua tập trung sắp đến gần, hai tháng tới sẽ là khoảng thời gian kịch tính. Sáu tháng cuối năm quota[3] tiêu thụ của khu vực
Trung Quốc có thể hoàn thành hay không đều đặt cược cả vào dự án lớn
này.
[3] Có nghĩa: phần, chỉ tiêu.
Mấy nhà cung ứng đa
quốc gia cùng ngành, từ phương án kỹ thuật, cung ứng cho đến quản lý và
dịch vụ hậu mãi cơ bản đều giống nhau, cho nên nói làm kinh doanh, kỳ
thực chính là công việc làm người. Đàm Bân luôn đắn đo, làm sao để hoàn
thiện mạng lưới quan hệ của cô tại trụ sở của Phổ Đạt.
Không may, tinh lực mấy năm nay của MPL đều đặt ở các chi nhánh phía dưới, duy trì quan hệ với trụ sở còn chưa tới nơi, tới chốn. Tuy có thiết lập đội ngũ quản lý khách hàng phụ trách mối quan hệ với tổng bộ Phổ Đạt nhưng vì
cấp bậc quá thấp, trước sau vẫn không thể tạo được mối quan hệ với các
lãnh đạo bậc trung, cao cấp, bình thường chỉ là “tay chuyền hai[4]” làm
trung gian, lúc đó mới cảm thấy còn có chút liên hệ.
[4] Tay
chuyền hai: thuật ngữ trong bộ môn bóng chuyền, chỉ vận động viên chạm
bóng thứ hai của đội nhận bóng, mục đích là điều chỉnh bóng sao cho đồng đội dễ dàng tấn công đối phương.
Một năm trước bắt đầu khát nước mới lo đào giếng, tích tiểu thành đại, nhưng rốt cuộc bước khởi đầu vẫn muộn hơn rất nhiều.
Nếu so sánh một chút thì những đối thủ như FSK có kinh nghiệm nhiều năm, về mặt này đã làm rất thông minh, trong công ty vẫn có người giữ chức vụ
VP[5], chuyên đảm nhiệm việc phát triển quan hệ với khách hàng cấp cao.
[5] VP (Vice President): phó tổng.
Đàm Bân đứng im rất lâu trước biểu đồ cơ cấu tổ chức trụ sở của Phổ Đạt.
Do các quan hệ nghiệp vụ khu vực Bắc Kinh nên cô chỉ giao thiệp với bộ
phận kỹ thuật và kỹ sư ở trụ sở, nhưng những quan hệ ấy đều hời hợt, còn mấy nhân vật then chốt hầu như cô chưa từng gặp mặt.
Do dự một
hồi, Đàm Bân vẫn quyết định gửi một lời mời gặp mặt tới quản lý khách
hàng của trụ sở Phổ Đạt – Vương Dịch, hẹn nói chuyện với cô ta.
Phía bên kia trả lời rất nhanh, chỉ có một từ: Ok.
Đàm Bân đặc biệt mang theo một hộp chocolate Thụy Sĩ nhỏ tới phòng họp.
Tên tiếng Anh của Vương Dịch là Yvette, cô ấy có một khuôn mặt búp bê khiến người khác vừa gặp đã rất có thiện cảm, còn khi cô ấy mở miệng thì như
bắn súng liên thanh, người nào mồm mép chậm chạp thì cơ bản chẳng thể
nào chen ngang.
Đàm Bân chỉ hy vọng chocolate có thể giữ miệng cô ta một lúc, để hai người đều có cơ hội nghỉ lấy hơi.
Vương Dịch đón lấy hộp kẹo, trên mặt hiện lên vẻ áy náy “Cherie, xin lỗi, tôi không giúp được cô. Mấy khách hàng quan trọng đều do Ray Cheng tự liên
hệ, tôi không tiện tham gia quá sâu.”
Đàm Bân cảm thấy thất vọng
nhưng không dễ dàng chịu bỏ qua như vậy. “Không sao, tôi chỉ muốn tìm
hiểu một chút về mấy người này thôi.”
Vương Dịch nói đến mười
phút, Đàm Bân âm thầm thở dài, rõ ràng không phải cô ta khiêm tốn, thực
sự là chẳng thể giúp được gì, lần này cô phải bắt đầu từ con số 0 rồi.
Giữa hè nắng chói chang, thăm hỏi, đáp lễ khách hàng trở thành công việc khổ sai.
Bãi đỗ xe ngay dưới trời nắng gắt, nhiệt độ mặt đất chí ít cũng năm mươi độ C, vừa mở cửa xe, một luồng nhiệt ập tới, táp vào người cứ như trong lò tắm hơi vậy.
Đại diện bán hàng, Phương Phương mới ra trường được ba năm, vẫn chưa biết cách che giấu cảm xúc của mình, ôm một bụng bức xúc.
“Đây là việc mà team[6] trụ sở nên làm. Bọn họ làm việc quá thảnh thơi,
không hề chịu áp lực từ quota, chỉ cần ngồi trong phòng làm việc, gửi
email, viết báo cáo, thế là xong, chúng ta xông xáo dẫn đầu như thế để
làm gì?”
[6] Có nghĩa là: nhóm, đội.
Đàm Bân liếc nhìn cô, nói nhạt: “Phương tiểu thư, phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.”
Phương Phương đỏ mặt, biết mình đã nói quá lời, đành im bặt.
Cùng một cảnh ngộ nhưng Đàm Bân lại cười dài, cố gắng khiến thời gian này
trở nên nhẹ nhàng hơn. Kẻ lang bạt giang hồ, ai cũng có tuyệt kỹ thành
danh, công việc tạo mối quan hệ với khách hàng này cũng vậy, ai cũng có
diễn xuất riêng.
Dáng vẻ Đàm Bân luôn hòa nhã, cởi mở, nói chuyện dễ lấy lòng người. Khách hàng thích cộng tác với cô, tâm sự với cô dễ
dàng như với hồng nhan tri kỷ. Còn cô, cô cảm thấy mình vẫn cố để đảm
đương được hai chữ hồng nhan, còn tri kỷ, lại là mong muốn của đương sự. Phụ nữ làm kinh doanh thực sự có giới hạn về giới tính, tiến thoái đều
phải đúng mực.
Khách hàng phần nhiều là nam trung niên bốn, năm
mươi tuổi, phấn đấu hơn mười hai mươi năm mới leo lên tới vị trí hôm
nay, tiền đồ có tiến xa nữa hay không vẫn đáng để cân nhắc, họ đã sớm ổn định cuộc sống cá nhân, sự điều hòa lớn nhất mỗi ngày phần lớn chính là những ảo tưởng màu hồng vô hạn và hiện thực cục bộ hữu hạn.
Có
một câu Đàm Bân thường nói: Có thể bán mạng, cũng có thể thương lượng để bán đứng cốt cách, nhưng bán thân thì không thể, MPL không trả nổi. Để
tu luyện đến ngày hôm nay thì những khổ ải chán ghét cô đã từng trải qua không cần phải nhắc nữa. Cô gia nhập MPL đến nay đã năm năm, chưa từng
có một khách hàng tỏ ra bất bình.
Thế nhưng lần này Đàm Bân đã gặp phải trận Waterloo[7].
[7] Waterloo: trận đánh nổi tiếng diễn ra tại Waterloo, thuộc nước Bỉ ngày
nay giữa quân đội Pháp do Napoléon chỉ huy với liên quân Anh và Đồng
minh, thất bại ở trận đánh này đã đặt dấu chấm hết cho ngôi vị hoàng đế
của Napoléon.
Tác phong làm việc ở trụ sở chính của Phổ Đạt hoàn toàn khác với các chi nhánh trực thuộc khác.
Tổng giám đốc tập đoàn là Ngụy Minh Sinh, chức vụ tương đối cao trong hàng
ngũ lãnh đạo, có thể coi như CEO của một vài tập đoàn đa quốc gia, vì
vậy muốn gặp ông ta cũng phải tốn không ít công sức.
Dưới quyền
ông ta còn có vài vị phó tổng, mỗi vị lại có thuộc cấp tương ứng với
từng cấp VP ở các công ty. Chức vụ giám đốc chính là trưởng các bộ phận, cán bộ bậc trung của Phổ Đạt.
Do đi nhiều, hiểu rộng nên một
chút lợi ích nhỏ khó có thể khiến họ lung lay, họ rất biết giữ phong
thái cao quý, không tham ô, nhận hối lộ.
Đặ biệt là Giám đốc
nghiệp vụ Điền Quân và Tổng giám đốc kỹ thuật Trần Dụ Thái. Thái độ yêu
ghét của hai người này có vai trò quyết định đối với tạo hình của sản
phẩm sắp ra mắt. Hai người này chính là những người mà Đàm Bân cảm thấy
khó nhằn nhất, công phu nước chảy đá mòn bấy lâu nay hầu như không có
đất dụng võ.
Điền Quân tuổi ngoại tứ tuần, ăn nói khách khí,
không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt. Đối diện với anh ta, Đàm
Bân cảm thấy vô cùng khó khăn, tiếp xúc qua mấy bận mà vẫn chỉ dừng lại ở mức xã giao, không thể nào tiếp cận thêm được nữa.
Còn thái độ
của Trần Dụ Thái lại vô cùng lãnh đạm. Đàm Bân đã hẹn mấy lần qua điện
thoại, đề nghị gặp mặt nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.
Vương Dịch thấy không ổn, liền ngầm khuyên Đàm Bân: “Cherie, hay là cô bỏ qua anh ta đi, chỉ làm lãng phí thời gian thôi!”
“Sao vậy?”
“Tôi cũng chỉ là nghe nói thôi, bảy, tám năm trước lúc anh ta vẫn còn là một kỹ sư quèn, người nào đó bên công ty chúng ta đắc tội với anh ta, anh
ta nhớ dai đến tận bây giờ, mỗi khi nhắc đến cái tên MPL là đỏ mặt tía
tai.”
Đàm Bân trầm mặc không nói gì, lịch sử bất bại suốt bao năm qua nay buộc lòng phải thêm vào một dấu chấm hỏi khiến cô không cam
tâm.
Đàm Bân khẽ cắn răng, tự nhủ, Trần Dụ Thái, không nắm được
thóp anh thì tôi thề sẽ viết ngược chữ Đàm, tên tôi. Dù cô đã giải tỏa
bức xúc như thế nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Hết giờ làm, cô liền về chỗ Thẩm Bồi, cầm cọ vẽ của anh mà trút giận, đổ cả đống màu vẽ rồi
quệt bừa lên nền vải.
Thẩm Bồi khoanh tay đứng sau cô, ra vẻ
nghiêm túc bình phẩm: “Nét vẽ này không đến nỗi nào, tương đối có lực.
Còn chỗ kia thì rõ ràng là bỏ đi rồi.”
Đàm Bân đang không vui, cầm bút quơ ngang một đường lên trán anh. “Còn nét này?”
Thẩm Bồi nằm ngửa ra sàn, giả vờ ngất. “Ôi trời, thật đúng là tuyệt nhất trần đời!”
Đàm Bân cười rộ lên, nổi hứng muốn đùa nghịch thêm chút nữa, theo thói quen trườn qua, nằm lên người anh, nhất quyết muốn bôi đen mũi anh, lại còn
vẽ thêm mấy sợi râu hai bên mép khiến anh trông giống một con mèo.
Thẩm Bồi lim dim mắt, không kêu một tiếng, nằm chịu trận cho cô thoải mái
đùa nghịch, cũng chỉ để được thấy nụ cười vắng bóng trên khuôn mặt thân
yêu này suốt mấy ngày qua.
Đàm Bân cố nhịn cười, kéo anh đến
trước tấm gương trong phòng tắm. Thẩm Bồi quan sát một hồi rồi làm mặt
nhăn như khỉ quay lại phía cô mà hát: Memory, all alone in the
moonlight…[8]
[8] Tạm dịch: “Ký ức, mọi điều cô quanh dưới ánh trăng.” Trích từ bài hát Memory (Ký ức) của ca sĩ người Mỹ Barbra Streisand.
Giọng hát cao vút, rất cuốn hút.
Đàm Bân chạy ra khỏi phòng tắm, xoa bụng, kêu: “Chết người ta rồi, đúng là một dạ hại người! Ai da, đau bụng chết mất…”
Thẩm Bồi ôm chầm lấy cô từ phía sau, ghé sát môi vào tai cô, thì thầm:
“Ngoan, có thế thôi thì đã chết ai nào? Trời vẫn chưa sập xuống, nếu làm mà thấy không vui thì cứ xin nghỉ, anh sẽ nuôi em mà!”
Đàm Bân quay đầu lại, mắt long lanh nhìn anh.
Thẩm Bồi cố ý làm vẻ thần bí thì thầm: “Anh chưa nói cho em biết sao? Bố anh có để lại cho anh mấy món đồ rất có giá trị, hai chúng mình cứ ngày
ngày ăn ngủ, hưởng lạc cũng đủ sống mấy đời!”
Đàm Bân thấy ấm áp, ở ngoài cô luôn phải nghĩ trăm phương ngàn kế khiến kẻ khác vừa lòng,
nào có ai nghĩ đến chuyện làm cô vui dù chỉ trong giây lát. Cô véo nhẹ
hai má Thẩm Bồi. “Đừng bốc phét nữa, hành lý của anh chuẩn bị xong hết
chưa?”
Thẩm Bồi đang mải thu dọn các thứ cho chuyến du lịch Cam Nam.
Trước lúc ngủ anh lại hỏi Đàm Bân: “Em thật sự không đi được sao?”
“Sắp chấm thầu đến nơi rồi, lúc này là lúc khẩn cấp nhất, sao mà em rời ra được chứ?”
Trên mặt Thẩm Bồi lộ rõ vẻ thất vọng.
Thật ra là Đàm Bân cố ý không đi. Cô hôn nhẹ lên môi anh. “Để lần sau nhé, em hứa, em thề mà!”
Thẩm Bồi không nói gì nữa, lăn qua, chung gối với cô, mãi mới tìm được chỗ thoải mái, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Anh thiếp đi rất nhanh, tiếng ngáy khe khẽ nhanh chóng tan biến vào màn đêm yên tĩnh, miệng hơi hé ra như đứa bé ngây thơ.
Đàm Bân chăm chú nhìn anh thật lâu, vừa thấy buồn cười vừa thấy nhói đau,
cô có cảm giác mình như một bà mẹ nhỏ. Cô đưa tay vuốt ve sống mũi anh
một lúc rồi mới tắt đèn đi ngủ.
Hai ngày sau, Đàm Bân bay đến Thượng Hải tham gia một Brainstorming[9] nội bộ về vấn đề chăm sóc khách hàng.
[9] Brainstorming (phương pháp vận dụng trí tuệ tập thể để giải quyết một
vấn đề phức tạp), ở đây tác giả có ý mỉa mai, chỉ một hội thảo mà đám
người nhàn rỗi, ngồi nói nhăng nói cuội, hy vọng có thể đạt đến cảnh
giới “Ba chàng ngốc” – một bộ phim điện ảnh của Ấn Độ kể về ba sinh viên có hành động ngốc nghếch nhưng lại là những thiên tài.
Cuộc họp
không thể kết thúc đúng như dự kiến khiến cô xuất phát từ công ty chậm
hơn nửa tiếng so với kế hoạch, lúc cô đến sân bay thì cửa soát vé vừa
đóng lại.
Đàm Bân suýt bật khóc, chuyến bay kế tiếp phải chín giờ tối mới cất cánh.
Cô cố làm bộ khổ sở, đáng thương, hy vọng có thể cứu vãn. “Tôi chỉ muộn có hai phút, có thể linh động một chút được không?”
Anh chàng cao lớn đứng đằng sau quầy ngẩng đầu nhìn cô một lúc rồi bỗng mở
cửa, đưa tay nhận lấy vé máy bay, xem xét một lúc rồi ra vẻ đáng tiếc,
nói: “Xin lỗi, khoang phổ thông đã kín chỗ rồi.”
Hai tay Đàm Bân thất vọng rũ xuống, chuẩn bị đi đăng kí chuyến sau.
Anh chàng kia trả lại vé cho cô nhưng lại quay sang bảo: “Khoang G số 15, cô có thể lên, mau qua đó đi!”
Đàm Bân ngẩn người giây lát rồi cũng phản ứng lại, lập tức thở phào, cảm ơn không ngớt.
Bản mặt cô có ưa nhìn hay không thì coi như đã có câu trả lời rồi. Mặt mũi ưa nhìn là tấm thẻ thông hành đi đâu cũng thuận lợi.
Đây là lần đầu tiên Đàm Bân ngồi khoang hạng thương gia.
Khoang hạng phổ thông phía sau đã chật kín người, còn ở đây chỉ lác đác vài người.
Ghế ngồi ở khoang này cũng rộng rãi, ước chừng gấp rưỡi khoang hạng phổ thông, các ghế cách nhau một lối đi đủ cho một người.
Nụ cười của cô tiếp viên cũng ngọt ngào hơn ở khoang phổ thông rất nhiều.
Đàm Bân thầm cảm thán: Đúng là phân biệt đối xử, đây mới chỉ là khoang
hạng thương gia thôi đấy, khoang hạng nhất e là càng khác biệt, chẳng
trách ai cũng liều mạng cố chen lên đó, đạt được cấp VIP thì không cần
nhắc đến những lợi ích khác, ít nhất thì cũng tránh được việc đi du lịch mà phải ngồi gập người mất vài tiếng.
Đợi khi máy bay đã lên
cao, Đàm Bân lôi máy tính xách tay ra, cô còn nợ Lưu Bỉnh Khang một bản
báo cáo tổng kết dự án, hôm nay nhất định phải xong.
Cô nhanh chóng tập trung làm việc, mặc kệ mọi thứ xung quanh.
Bỗng có người ngồi xuống ghế bên, Đàm Bân khẽ nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ. Trái phải, trước sau đều có ghế trống, ấy vậy mà người này lại chen vào đây
khiến cô không khỏi chột dạ. Thói quen đề phòng này đã được hình thành
nhiều năm đến mức thành phản xạ tự nhiên.
Cô không ngẩng đầu, lôi bộ thiết bị chống nhìn trộm từ trong túi ra, lắp vào màn hình.
Cô tiếp viên đẩy xe đồ uống qua, Đàm Bân gọi một cốc cà phê, đang ngó bốn
phía tìm chỗ để cốc thì người ngồi ghế bên cạnh đã hạ tấm bảng nhỏ
xuống, đón lấy chiếc cốc giấy từ tay cô.
Ngón tay người đó thanh mảnh, ngón tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ.
Hành động này hình như cô đã thấy ở đâu rồi.
Đàm Bân chợt nhớ ra, vội ngẩng lên thì bắt gặp khuôn mặt đang mỉm cười của Trình Duệ Mẫn.
“Tiểu Đàm, dạo này cô vẫn khỏe chứ?”
Anh không gọi cô bằng tên tiếng Anh.
Đàm Bân thoáng kinh ngạc, không khỏi lắp bắp: “Anh… anh… Sao lại là anh?”
Vừa rồi vùi đầu vào máy tính cô còn nghĩ, mớ báo cáo từ đống số liệu rác
rưởi này mà vào tay Trình Duệ Mẫn thì chắc chắn sẽ đâu vào đó ngay.
Vậy mà chỉ một giây sau anh đã ở ngay trước mắt, khiến cô vô cùng kinh ngạc.
Trình Duệ Mẫn không nhịn được cười, hỏi lại: “Còn cô? Sao cô lại xuất hiện ở đây?”
MPL đã có quy định, chức vụ VP trở lên mới được ngồi khoang hạng thương gia, vì thế anh mới nghi hoặc.
Đàm Bân phát hiện mình phản ứng hơi quá liền cố định thần lại mà bắt đầu nói chuyện bình thường.
“Ồ, tôi đến muộn nên được lên ngồi ghế hạng sang miễn phí.”
“Có chuyện tốt như vậy sao? Sao tôi ngồi máy bay hãng này mười mấy năm mà chưa từng được đãi ngộ như thế?”
“Anh phải khóc lóc, làm bộ đáng thương cơ!” Đàm Bân bật cười, nhân cơ hội nhìn anh từ trên xuống dưới.
Áo sơ mi trắng, quần tây xám đen, sơ vin gọn gàng, cà vạt viền xám.
Giá để hành lý bên cạnh có treo chiếc áo vest màu đen.
Với kiểu ăn mặc này thì chắc là anh vừa vội đến sân bay từ một sự kiện
thương mại, hoặc sẽ tham gia cuộc họp chính thức sau khi xuống sân bay.
Trong mắt Đàm Bân ánh lên vẻ hiếu kỳ khó che đậy. “Anh đang…” Lời đến miệng thì đột ngột thay đổi. “… đi công tác?”
“Cứ cho là vậy!” Trình Duệ Mẫn trả lời lấp lửng, hiển nhiên là không muốn tiết lộ nhiều.
Đàm Bân dù rất hứng thú nhưng vội im ngay, thầm suy nghĩ một lát rồi chợt bừng tỉnh.
Xem ra Trình Duệ Mẫn đã rất có thành tựu, mà chức vụ có thể nói là không hề thấp, nếu không thì đã không ngồi ở khoang hạng thương gia,
Thật kỳ lạ, trong giây lát Đàm Bân bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, như vừa bước
ra khỏi đường hầm. Thì ra không còn là thân phận cấp trên, cấp dưới nữa
nên sự kính sợ mà cô dành cho anh cũng đã biến mất trong khoảnh khắc
này.
Đàm Bân gập máy tính lại, khẽ cất tiếng hỏi: “Tôi nên gọi anh là gì đây? Tổng giám đốc Trình? Trưởng đại diện Trình?”
Trình Duệ Mẫn quay đầu lại, kinh ngạc vì sự nhạy cảm của cô.
Người con gái trước mặt anh mặc một chiếc áo sơ mi cotton bó sát màu trắng,
cổ áo cũng thắt hờ một chiếc khăn lụa theo kiểu thắt cà vạt, đẹp nhẹ
nhàng, thanh thoát như đang độ thanh xuân, thời gian ngừng trôi, tưởng
như cô mãi mãi là nữ sinh đại học năm cuối. Nhưng thi thoảng trên khuôn
mặt tươi trẻ của cô bỗng thoáng qua một nét cô đơn, ngỡ như đã trải qua
một kiếp hồng trần.
Trình Duệ Mẫn lại nghĩ tới người bạn gái đã chia tay bên kia bờ đại dương.
Lần trước, sau khi gặp mặt, Trình Duệ Mẫn đã từng nói với Dư Vĩnh Lân:
“Thật kỳ lạ, có mỹ nhân như vậy bên cạnh nhiều năm mà tôi chưa bao giờ
chú ý tới.”
“Lão Trình, chỉ cần mở to mắt ra, cậu sẽ phát hiện thấy mỹ nhân trong công ty không chỉ có mình cô ấy.”
“Nguyên nhân là gì mà khiến một cô gái xinh đẹp tâm không chút vướng bận, bán mạng vì công việc như vậy?”
“Tôi nhớ là cậu đã hỏi Từ Duyệt Nhiên câu y hệt như vậy. Cô ấy trả lời cậu thế nào?”
“Cô ấy nói, khi phát hiện ra đàn ông không đáng tin, cô ấy không thể làm gì khác ngoài việc tự bảo vệ chính mình.”
“Đúng đó, người anh em. May thay bà xã tôi không được tiếp thu loại giáo dục này nên vẫn biết thuyền theo lái, gái theo chồng.”
Nghĩ đến đây, Trình Duệ Mẫn khẽ nhếch khóe môi, trên mặt hiện lên vẻ tự
trào. Anh cúi thấp người, trả lời Đàm Bân: “Cô có thể gọi tên tôi, cũng
có thể giống như trước đây, gọi tôi là Ray.”
Với biểu hiện này, anh đã mặc nhận suy đoán của cô, quả nhiên anh đã được thăng chức.
Đàm Bân chắp tay chúc mừng rất giống trong hí kịch: “Chúc mừng, chúc mừng! Lúc nào khao tôi đây?”
Trình Duệ Mẫn đáp: “Chỉ cần cô đồng ý, ví của tôi, con người tôi, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào cũng xin đợi.”
“Chậc chậc, nghe ra không có chút thành ý nào cả.”
Trình Duệ Mẫn quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Tôi nói rất thành thật.”
Đàm Bân không nhịn được cười, thầm nghĩ, lại nữa rồi.
Đối với trò chơi úp úp mở mở kiểu này, anh tựa hồ không biết chán. Lần này cô quyết không rút lui, dứt khoát không tiếp lời.
Trình Duệ Mẫn đưa cho cô một tấm danh thiếp. “Tôi sẽ ở Thượng Hải một tuần,
trên này có số điện thoại của tôi, ngày nào đó cô không có tiệc tùng,
muốn tìm người ăn một bữa cơm, lúc nào cũng có thể call cho tôi. Đây có
được tính là thành ý không?”
Đàm Bân nhận lấy, trên mặt trước của tấm danh thiếp quả nhiên in dòng chữ “Trưởng đại diện”. Lật sang mặt
sau, hóa ra là một công ty nổi tiếng của Hà Lan, loại hình dịch vụ kinh
doanh tương tự tập đoàn Phổ Đạt, luôn là một trong những khách hàng quan trọng của MPL tại châu Âu.
“Ôi, rốt cuộc từ bên B chuyển phắt sang bên A rồi!” Đàm Bân kinh ngạc.
“Đúng vậy, có điều bên A này làm thấy xám xịt.” Trình Duệ Mẫn cười, trong nụ cười lại mơ hồ có chút khổ sở.
“Áp lực rất lớn hả?”
“Như nhau cả thôi, đều là làm công ăn lương, bình mới rượu cũ.”
Nói thì nói như vậy, Đàm Bân cũng hiểu được bình này không khác bình kia, rượu này cũng không khác rượu kia là mấy.
Cô ngẩng đầu nhìn Trình Duệ Mẫn, hiểu ra vì sao anh không muốn nói nhiều,
cũng hiểu được quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt anh do đâu mà có.
Nói đến xếp hạng doanh nghiệp, trong số các công ty cùng ngành nghề thuộc
đẳng cấp thế giới, công ty Hà Lan này tuyệt đối có thể chen vào top
mười, nhưng tại Trung Quốc, do có chính sách bảo hộ doanh nghiệp nên sự
phát triển của nó vô cùng gian nan. Hiện nay, việc kinh doanh tại Trung
Quốc mới là bước khởi đầu, vẫn còn trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp
mười mấy người mà chỉ có bảy, tám cây súng.
Chức danh trưởng đại
diện này của Trình Duệ Mẫn hoàn toàn tương đương với vai trò của người
khai hoang. Không có quy chế để dựa vào, cũng không có kinh nghiệm để
làm theo, tất cả chỉ có thể ném đá dò đường. Phát triển kinh doanh còn
phải phụ thuộc vào những doanh nghiệp lũng đoạn như Phổ Đạt, coi như
những đối tác làm ăn.
Làm tốt, tự nhiên sẽ trở thành công ty gạo
cội, nhưng có chút sai sót thì sẽ như Trường Giang sóng sau xô sóng
trước, trở thành bài học cho kẻ đi sau.
Điểm lợi duy nhất là mối quan hệ anh đã tạo dựng trong mười năm lăn lộn trong nghề vẫn còn hữu hiệu.
Đàm Bân yên lặng thầm tính toán, phát hiện anh rời khỏi MPL cũng đã được hai tháng rưỡi rồi.
Nhớ lại hai tháng vừa qua, Đàm Bân tưởng như hai năm dài đằng đẵng. Tâm
trạng vẫn như ngồi xe đi đường núi, lên lên xuống xuống, vui có buồn có, nóng lạnh thất thường. Cô nhẩm đi nhẩm lại câu chuyện vừa rồi, hình như câu nào nói ra cũng đều là giả bộ không đâu vào đâu.
Đang do dự
thì cuốn tạp chí trên đầu gối Trình Duệ Mẫn rơi xuống, anh cúi người
nhặt lên. Dưới ánh đèn, Đàm Bân hoảng hốt khi nhìn thấy mấy sợi tóc bạc
nổi bật giữa những sợi tóc đen. Cô buồn rầu lặng im, hướng ánh mắt nhìn
ra ngoài cửa sổ.
Máy bay đang chầm chậm bay qua những tầng mây,
dưới thân máy bay là biển mây cuồn cuộn, bầu trời phía trên biển mây
trong vắt, ánh sáng chói lọi, lấp lánh. Đột nhiên Đàm Bân nhớ lại những
ngày vừa đổi việc, Dư Vĩnh Lân từng nói: “Kinh doanh là công việc kịch
tính nhất, nó cũng tàn phá tâm trí con người nhất, từ trước đến nay tôi
vẫn luôn phản đối phụ nữ làm kinh doanh bởi áp lực của nó quá lớn, cái
giá phải trả quá đắt…”
Cô quay đầu lại. “Ray, tôi mạo muội hỏi anh một câu, nhưng nếu anh thấy không tiện thì không cần trả lời cũng được.”
Trình Duệ Mẫn mỉm cười, gập cuốn tạp chí lại, đặt ra phía sau ghế ngồi.
Một lúc sau anh nói: “Cô hỏi đi, hình như trước đây tôi chưa từng bị ai hỏi như vậy.”
“Anh có hối hận về sự lựa chọn năm xưa không? Ý tôi là chọn nghề kinh doanh này.”
“Không.” Trình Duệ Mẫn trả lời không chút đắn đo.
“Thật sao?”
“Thật vậy.” Trình Duệ Mẫn lặng lẽ nhìn cô. “Cô tốt nghiệp muộn, không bắt kịp thời đại hoàng kim của ngành này. Lúc đó, công ty chỉ là một trang giấy trắng khi đối diện với thị trường mới, khách hàng có khát vọng mãnh
liệt đối với kỹ thuật mới nhưng lại không hiểu rõ về nó. Yêu cầu của
khách hàng rất cao, hai bên cùng tìm hiểu, phối hợp, chúng ta phát triển cùng với khách hàng, sự tín nhiệm và tình cảm tương trợ thật sự xuất
phát từ con tim. Không phải ai cũng có cơ hội như vậy, cứ cho là sau
này, nếu có từ bỏ nghiệp kinh doanh thì tôi cũng sẽ không bao giờ quên
những ngày tháng đó.”
Bao gồm cả những ngày tháng khó khăn, bị tổn thương và tuyệt vọng?
Đàm Bân muốn hỏi, nhưng mở miệng mà không thể phát ra tiếng nào.
“Đúng vậy, bao gồm cả tốt lẫn xấu.” Trình Duệ Mẫn dường như nhìn thấy tâm trí cô. “Tôi thường nói với Tony, đừng sợ khó khăn và áp lực. Mỗi thời kỳ
chông gai mà chúng ta đã trải qua, sau này nhớ lại sẽ là của cải của
chính chúng ta.”
“Nhưng chân giẫm phải chông gai thì sẽ rất đau đớn.”
“Việc đó không thể tránh được, cô bé, đây mới là cuộc sống thật. Cô chỉ có
thể tiến lên phía trước, bước qua thì những chuyện tương tự như vậy sẽ
không gây tổn hại đến cô nữa.”
Đàm Bân bất giác nắm chặt chiếc
cốc giấy trong tay. “Cũng có thể những chuyện đang chờ đợi anh ở phía
trước sẽ tồi tệ hơn. Khi anh nghĩ sẽ không thể tồi tệ hơn được nữa thì
nó lại càng tồi tệ.”
Trình Duệ Mẫn lập tức mỉm cười. “Tiểu Đàm, không thể nhận ra cô lại là người theo chủ nghĩa bi quan đó.”
“Bi quan không phải là chuyện xấu, khi suy nghĩ đến tận cùng của vấn đề, mỗi giây phút biến chuyển đều là niềm vui bất ngờ.”
Trình Duệ Mẫn ngẩng đầu nhìn cô, lần này anh cười thật tươi. “Nói chuyện với
cô rất vui, rất thú vị. Vậy trong năm năm làm kinh doanh của mình, cô đã từng hối hận chưa?”
“Chưa bao giờ.” Đàm Bân nói. “Con đường mình tự chọn lựa, hối hận cũng không thể tìm được lý do để đổ lỗi. Vì thế
tôi không bao giờ quay đầu nhìn lại.”
Cũng giống như chuyện cô
gặp Cù Phong hồi đại học. Anh ta là người thế nào, lúc đó cô hiểu rất
rõ. Thời gian ấy anh ta không hề tham gia các hoạt động của hội đồng
hương, chỉ lao đầu vào tạo dựng các mối quan hệ với giáo sư, chủ nhiệm
khoa, cán bộ hội Sinh viên, đời sống tình cảm phức tạp hơn ai hết.
Sổ lưu bút của người khác đều là những lời chúc mừng các sinh viên, còn
mười trang đầu tiên trong lưu bút của anh ta là chữ ký của hiệu trưởng,
bí thư đoàn trường, chủ nhiệm khoa… Lúc đó cô mê muội, nhưng thật sự anh ta không giống những người khác. Vậy mà cuối cùng cô cũng cầu được ước
thấy.
Sau khi sự việc xảy ra, nếu lãng phí thời gian để hối hận
vì gặp phải người xấu, chi bằng kiểm điểm lại bản thân đã không có mắt
nhìn người.
Đàm Bân chìm đắm trong dòng ký ức, bất giác cắn cắn chiếc cốc giấy đang cầm trong tay.
Trình Duệ Mẫn đột nhiên nắm lấy tay cô, như có một luồng điện chạy qua khi
làn da hai người chạm vào nhau, Đàm Bân run rẩy. Anh đành cậy những ngón tay cô, lấy chiếc cốc giấy ra khỏi tay cô, đặt xuống bàn, dịu dàng nói: “Cô cắn nát nó rồi đấy.”
Trên chiếc cốc giấy đầy dấu răng của cô, miệng cốc đã bị cắn nát.
Mặt cô lập tức đỏ ửng.
Da cô rất trắng, làn da của các cô gái miền Bắc thường trắng nõn nà, những vết đỏ ửng đó càng giống những gợn nước lăn tăn, lan dần lên đôi mắt,
cuối cùng cả vùng tai cũng đỏ ửng, gương mặt cô đỏ bừng.
Trái tim Trình Duệ Mẫn trong phút chốc trở nên mềm yếu. Anh không thích cảm giác này, mỗi lần yếu lòng như thế này, anh lại khó kiềm chế bản thân. Anh
đã từng yếu lòng với bạn gái cũ Từ Duyệt Nhiên, kết quả là cô như hoàng
hạc một đi không trở lại.
Anh cũng đã từng yếu lòng với cấp trên
Lý Hải Dương, nhưng lại tự đẩy mình vào đường cùng, bị người ta từ chối
đến cùng, không hề nể tình đuổi thẳng cổ ra khỏi công ty.
Lưu
Bỉnh Khang nói với anh câu sau cùng, lời nói đó vẫn còn văng vẳng bên
tai anh: “Tôi không hề có thành kiến với cậu, phải đưa ra quyết định như vậy, tôi thật sự rất đau lòng, nhưng đây là business[10], tôi phải lựa
chọn.”
[10] Có nghĩa là: Kinh doanh.
“Đây là business.” Trình Duệ Mẫn nhắc lại, cuộc đời vẫn là chuỗi ngày dài chờ đợi ở phía trước, anh sẽ luôn ghi nhớ câu nói này.
Nếu trên thế gian mọi việc đều dựa theo nguyên tắc này thì quá đơn giản. Nhưng đáng tiếc thực tế lại không như vậy.
Trình Duệ Mẫn đưa tay ấn chuông gọi phục vụ.
Cô tiếp viên hàng không nhanh chóng xuất hiện, cúi người nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi quý khách cần gì ạ?”
“Cà phê, hãy rót cho cô gái này cốc cà phê khác.”
Cô tiếp viên cầm lấy cốc cà phê bị bóp nát đến thảm hại, nở nụ cười chuyên nghiệp che giấu sự kinh ngạc, cô ta gật đầu ngọt ngào nói: “Được ạ, sẽ
nhanh thôi, anh có cần thêm cà phê nữa không? Trên máy bay còn phục vụ
rượu và thức ăn đấy ạ.”
Trình Duệ Mẫn lắc đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng hết mức có thể. “Không cần đâu, cảm ơn!”
Đàm Bân cảm thấy trong mắt cô tiếp viên đó mình chỉ là không khí, bị lờ đi như không hề tồn tại.
Cô lạnh lùng nhìn hai người liếc mắt đưa tình với nhau, đến khi cô tiếp
viên thướt tha bỏ đi, cô mới dẩu môi nói: “Vé máy bay này của anh cũng
đáng giá đấy! Bình thường gọi năm lần bảy lượt cũng chưa thấy tiếp viên
đâu, vậy mà bây giờ còn nhanh hơn 110.”
Trình Duệ Mẫn thôi cười. “Cô nhóc này, đừng khắt khe như vậy chứ! Tiếp viên dịu dàng như gió xuân với hành khách thì có gì sai?”
Đàm Bân chỉ cười, không bình luận, thầm nghĩ, tại sao cô ta không dịu dàng
hơn với mình? Còn gã béo ở ghế trước, bảo anh ta thử ấn chuông xem anh
ta có được phục vụ tận tình, ngọt ngào như vậy không?
Đúng lúc này máy bay bỗng rung lên, sau đó lắc mạnh, đến nỗi khiến nội tạng cũng muốn lộn tung lên.
Lúc nãy Đàm Bân vừa tự hào thần kinh vững chắc của mình, thế mà lúc này lục phủ ngũ tạng của cô cũng quay cuồng khiến cô thấy buồn nôn.
Ký
hiệu nhắc nhở cài dây an toàn trên đầu phát sáng, đài phát thanh trên
máy bay thông báo tin dữ: Máy bay gặp phải luồng không khí mạnh.
Đàm Bân vội thắt dây an toàn.
Trình Duệ Mẫn vẫn không động đậy, anh nhắm nghiền mắt, sắc mặt trắng bệch.
“Anh có sao không?”
Trình Duệ Mẫn lắc đầu, lông mày chau lại.
Đàm Bân nhìn anh, không nói thêm gì nữa, cúi người giúp anh thắt dây an
toàn, đồng thời cô lấy túi giấy sạch trước ghế, mở miệng túi, đặt vào
tay anh.
Trình Duệ Mẫn miễn cưỡng thều thào cảm ơn.
Đàm Bân vỗ vỗ vai anh, thể hiện sự đồng tình.
Cô đã từng một lần bị say máy bay, cả đêm ngồi trên máy bay không ngủ, kết quả là cô nôn thốc nôn tháo một trận, chỉ muốn nhảy ra khỏi cửa sổ máy
bay cho xong.
Máy bay lại lắc mạnh một lần nữa rồi bổ nhào xuống hai lần, bên trong khoang máy bay vang lên những tiếng thét kinh hoàng.
Đàm Bân cảm thấy ruột gan mình như trào ngược lên, hai mươi giây sau mới trở lại bình thường.
Trình Duệ Mẫn tháo dây an toàn, đứng dậy, cô tiếp viên tiến đến ngăn anh lại, nhìn thấy sắc mặt anh trắng bệch, cô ta quá sợ hãi, bèn đưa tay mở cửa
phòng vệ sinh giúp anh.
Cửa phòng vệ sinh đóng lại, bên ngoài không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Đàm Bân còn chưa lo xong cho mình, lại phải ép buộc bản thân tập trung vào những chuyện không liên quan đến mình.
Mấy phút sau máy bay ra khỏi tầng khí quyển đó.
Trình Duệ Mẫn từ phòng vệ sinh đi ra, mệt mỏi tựa vào lưng ghế, nhưng sắc mặt không còn khó coi như lúc nãy.
Đàm Bân để ý thấy trong mắt anh hằn lên những tia máu, đó là dấu vết của một trận nôn dữ dội.
Cô biết một số người có tĩnh mạch vùng dưới da mắt rất yếu, gặp phải áp
lực lớn, như lúc nôn, tĩnh mạch sẽ nứt toác, xuất hiện những tia máu
trong mắt.
Cô tiếp viên tận tụy với công việc tiến đến quan sát,
Đàm Bân giơ giơ ngón trỏ ám chỉ cho cô tiếp viên im lặng, sau đó ra hiệu với cô ta. Cô tiếp viên gật đầu, lấy chăn đắp cho anh.
Đàm Bân
tách những ngón tay đang nắm chặt của Trình Duệ Mẫn, để một cốc trà nóng vào tay anh, nói vẻ trách móc: “Tình trạng anh như vậy thì không nên đi máy bay. Anh có biết chuyện Bowen lần trước không? Anh ta bị cảm cúm
nặng nhưng vẫn đi máy bay, ai khuyên cũng không nghe, kết quả vừa xuống
máy bay anh ta được chuyển thẳng đến bệnh viện vì bị ảnh hưởng đến màng
nhĩ.”
Trình Duệ Mẫn không còn sức nói chuyện, anh từ từ mở mắt,
cười yếu ớt. “Nếu thế thì sao có thể nói là người trong giang hồ được?”
Khẩu khí rất bất cần.
Ánh mắt anh dừng lại ở gương mặt cô như đang tìm kiếm điều gì, có phần ngỡ ngàng, nhưng lại rất chăm chú.
Đàm Bân bị nhìn chằm chằm như vậy liền cảm thấy không được thoải mái. Những ánh mắt khác thường có rất nhiều kiểu, nhưng kiểu này thì lần đầu tiên
cô gặp, khiến lòng cô như người tuyết đứng dưới ánh mặt trời, cứ thế mà
tan chảy, không thể nào kháng cự.
Dường như cô cảm nhận được có một tín hiệu nguy hiểm đang tiến dần về phía mình.
Thật may lúc đó loa phát thanh trên đầu lại vang lên, nhắc nhở hành khách thắt dây an toàn, gập bàn ăn lại…
Máy bay bắt đầu hạ cánh.
Nhân cơ hội này Đàm Bân mở mắt, kiểm tra lại dây an toàn, ngồi thẳng dậy,
tựa lưng vào ghế, cất máy tính, chỉnh lại quần áo, làm ra vẻ bận rộn.
Trình Duệ Mẫn ngắm nhìn những đường cong mềm mại của cô, mỉm cười rồi nhắm mắt.
Tiếp đó là chấn động “rầm” một tiếng, máy bay hạ cánh xuống đường băng sân bay Hồng Kiều.
Hành khách hạng thương gia không cần chờ đợi, có thể xuống trước.
Đàm Bân thu dọn hành lý xách tay, chuẩn bị đứng dậy thì Trình Duệ Mẫn giữ
cô lại. “Để tôi xuống trước, cô đợi một lúc rồi hãy xuống. Tai mắt ở sân bay rất nhiều, nếu người khác nhìn thấy cô đi cùng tôi thì không hay
cho cô đâu.”
Đàm Bân ngớ ra rồi lập tức hiểu anh.
Vụ thanh trừng lần trước khiến người như Vu Hiểu Ba câm như hến. Tại công ty,
lúc này cô vẫn chỉ thân cô thế cô. Nếu không may bị vướng vào hiểu lầm
thì sẽ không có ai giúp đỡ cô như Dư Vĩnh Lân.
Đàm Bân đưa tay ra. “Tạm biệt!”
Trình Duệ Mẫn nắm lấy tay cô, họ bắt tay nhau lâu hơn lễ nghi bắt tay thường thấy.
“Tạm biệt!” Anh nói.
Bóng chiếc áo sơ mi trắng dừng lại ở cửa máy bay vài giây rồi mất hút.
Đàm Bân cầm máy tính, cô là hành khách cuối cùng của khoang hạng thương gia từ từ tiến ra cửa máy bay.
Phía sau cô là rất nhiều hành khách hạng phổ thông, ồ ạt giẫm đạp lên cầu
tàu, thi thoảng có người vượt qua cô, cố sải bước về phía trước.
Ai ai cũng mặc âu phục, đi giày da, vội vội vàng vàng, đó là cuộc sống vô
vị của những kẻ lấy buôn bán làm kế sinh nhai, có điều người người mải
mê theo đuổi nó không biết mệt là bởi họ tin rằng nó dẫn tới vinh quang.
Sân bay Hồng Kiều thường nhiều người, ít xe. Đoàn người xếp hàng đứng chờ
taxi, bến đỗ taxi cách có năm mươi mét đường thẳng mà phải vòng vo đến
năm vòng. Đàm Bân nhẩm tính ít nhất hai trăm người còn đang đứng xếp
hàng trước cô. Cô hướng mắt tìm kiếm hình bóng của Trình Duệ Mẫn, nhìn
lướt qua mọi người, lưng ai cũng sũng ướt mồ hôi, mỗi gương mặt đều hiện rõ cụm từ: không kiên nhẫn.
Có quá nhiều người mặc áo sơ mi
trắng, nhưng không có ai mặc nó mà trông đơn giản, nhẹ nhàng như vậy. Cô nghĩ đến thân phận của Trình Duệ Mẫn, chắc chắn anh có nhiều xe công vụ đến đón nên không cần phải xếp hàng chờ đợi như cô.
Nghĩ đến điều này, Đàm Bân cụt hứng thu ánh mắt lại, sốt ruột đứng chen giữa dòng người chờ xe.
Đến Thượng Hải công tác, cô sợ nhất là chờ taxi.
Lúc cô về đến khách sạn, làm xong thủ tục ở quầy lễ tân, mang hành lý vào phòng thì đã gần mười giờ đêm.
Cô tắm qua, mở máy tính, tiếp tục làm bản báo cáo. Cô đã hứa với Lưu Bỉnh
Khang hôm nay phải gửi báo cáo cho ông ta, thất hứa không phải là phong
cách của cô.
Ấn phím gửi thư, Đàm Bân liếc mắt về góc phải phía dưới màn hình xem giờ, đã là một giờ sáng.
Vừa buồn ngủ vừa mệt, khi đứng trước gương rửa mặt sau khi đắp mặt nạ,
trong lòng cô đấu tranh rất nhiều lần, rốt cuộc là nên viết nhật ký công việc hôm nay rồi đi ngủ hay lên giường ngay?
Đàm Bân có một thói quen, sau khi kết thúc công việc mỗi ngày, cô đều nhớ lại một lượt
những việc đã làm hôm nay, sau đó ghi lại những việc đặc biệt hoặc những việc chưa hài lòng.
Năm năm trở lại đây, những ghi chép đó tạo
thành một quyển sổ rất dày. Thỉnh thoảng giở ra, Thẩm Bồi lại chau mày
khi gặp phải những từ viết tắt khó hiểu.
“Cái gì đây? Có tác dụng gì?” Anh hỏi.
“Cứ coi như nhật ký đi.” Đàm Bân trả lời. “Anh đánh giá thành tựu của mình
qua từng bức tranh mới. Em khác anh, mỗi ngày đều có những chi tiết vụn
vặt, không kịp thời ghi lại để nhắc nhở, em sợ đến khi quay đầu nhìn lại sẽ hồ nghi giá trị tồn tại của mình, mỗi ngày vội vội vàng vàng, mệt
mỏi mà không thu hoạch được gì. Có cái này, ít ra em còn biết mình đã
luôn cố gắng. Vả lại…” Cô hất đầu, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn. “Biết đâu
có một ngày, em lại giống Jack Welch[11], viết một quyển tự truyện thì
đây chẳng phải là tài liệu tham khảo chân thật nhất sao?”
[11]
Jack Welch (sinh năm 1935): kỹ sư hóa học, doanh nhân, cựu Chủ tịch kiêm CEO của tập đoàn General Electric (GE). Ông được tôn vinh là nhà lãnh
đạo của thế kỷ, tổng giám đốc số 1 của thế giới.
Thẩm Bồi mắng yêu: “Đừng có tưởng bở!”
Thói quen vẫn chiến thắng bệnh lười biếng, cuối cùng Đàm Bân cũng ngồi xuống bàn, mở cuốn nhật ký ra.
Hằng ngày, trừ lúc ký tên thì đây là lúc duy nhất cô sử dụng bút.
Cô viết: “Gặp Trình Duệ Mẫn, sự điềm tĩnh, ung dung của anh khiến mình
ngạc nhiên. Mình thật sự rất muốn biết suy nghĩ thật của người này khi
gặp thất bại. Nếu là mình, chắc mình sẽ học đà điểu, đào một cái hố rồi
trốn dưới ụ cát và sẽ không gặp bất cứ ai, vì sự tồn tại của họ lúc nào
cũng gợi nhớ đến sự thất bại của mình. Đối với nhiều người, chấp nhận sự thất bại của bản thân là một việc cực kì khó khăn.”
Đàm Bân cầm
danh thiếp của Trình Duệ Mẫn, lật đi lật lại nhiều lần, tay phải bất
giác ấn bút bi phát ra những tiếng “lách cách… lách cách”.
Cô viết tiếp: “Cũng có khả năng là quá đau đớn khiến người ta tê liệt, sau nhiều ngày nỗi đau đó sẽ dần dần mất đi…”
Đàm Bân dừng bút, ngẩng lên, tấm gương ở bàn trang điểm phản chiếu gương
mặt thanh tú không son phấn của cô. Hình ảnh trước mắt như một màn sương dày đặc bị phá vỡ, lộ ra một gương mặt vừa quen vừa lạ. Cô gái trẻ có
chiếc cằm nhọn, đôi mắt đen láy, vì sự ưu tư mà càng thêm trầm lắng,
quyến rũ.
Anh thợ cắt tóc ở phía sau cầm mái tóc dài mềm mượt của cô, vẻ tiếc nuối: “Tóc cô đẹp thế này, cắt đi thì thật đáng tiếc. Cô
bé, hay cô nghĩ lại đi?”
“Đừng nhiều lời, cắt đi!” Cô gái trẻ lời ít ý nhiều, giọng đầy quyết tâm.
Cây kéo sau một hồi do dự, cuối cùng cũng bắt đầu chạm vào tóc.
Mái tóc dài mềm mượt dần ngắn đi, sau những tiếng “lách cách… lách cách”,
tóc rơi đầy xuống nền nhà, dưới ánh đèn những sợi tóc óng mượt đó như có sinh mệnh vậy.
Cô gái từ từ ngẩng lên, trên mặt không hề có biểu hiện tiếc nuối nào, nhếch mép khẽ nở nụ cười, mê mẩn vuốt tóc rồi chào
tạm biệt tay thợ cắt tóc.
“Tôi sẽ không yêu thêm một người đàn
ông nào nữa, sẽ không để người khác có cơ hội làm tổn thương tôi thêm
một lần nào nữa. Trừ đàn ông ra, trên đời này còn có những lựa chọn khác tốt đẹp hơn, quan trọng hơn. Cứ leo tiếp đi, rồi có ngày bọn họ sẽ ngã
đau thôi.”
Nhớ đến đoạn nhật ký cuối cùng cách đây năm năm, Đàm Bân cúi đầu, cười ngẩn ngơ.
Lúc đó, cô có sở thích quy kết cho những nguyên nhân khách quan, lúc nào cô cũng là người lương thiện, vô hại, còn sai là ở người khác và xã hội.
Còn bây giờ cô đã hiểu, đời người có quá nhiều việc tự làm tự chịu. Vì
dục vọng, vì muốn đạt được nhiều hơn, khi lựa chọn đã đưa ra những phán
đoán sai lầm, khiến cả đời vinh nhục thăng trầm, điều đó không phải do
vận mệnh mà là do chính mình. Chỉ có điều trong những ngày khó khăn đó,
hằng đêm cô vẫn ngồi bó gối trên giường, gặm nhấm nỗi đau như từng đợt
thủy triều bóp chặt lấy trái tim.
Đêm nào cô cũng mở trừng mắt
nhìn trần nhà qua những khe ánh sáng nhỏ nhoi. Dạ dày co bóp quá mạnh
nên mỗi lần cô ăn cơm xong, nó lại gây ra phản ứng kịch liệt. Bố mẹ
thương xót cô nhưng không thể làm gì được, chỉ biết đứng nhìn cô con gái yêu ngày một gầy đi. Cho đến khi cô chậm chạp bước ra từ sự thất vọng,
lặng lẽ ăn một bát cơm, đối diện với tiếng thở dài rất khẽ của bố mẹ.
Thời gian đó không chỉ mình cô gầy đi.
Đàm Bân của tuổi hai mươi ba sà vào lòng mẹ khóc nức nở, từ khi Cù Phong
nói chia tay, nước mắt tích tụ bao ngày giờ mới trào ra. Mẹ cô vuốt nhẹ
mái tóc ngắn của con gái như đang vuốt bộ lông mềm mượt của chú mèo con. “Bân Bân, sau này con hãy mở rộng lòng mình, cuộc đời còn dài, điều
quan trọng nhất ở đàn ông là nhân phẩm.”
Đại đa số con người đều
phải đối diện với đôi ba lần đau thương, ban đầu dù có đau khổ tột cùng
nhưng đến cuối cùng vẫn phải tiếp tục bước đi. Có người vượt qua được
ngưỡng đó, về sau sống rất tốt, cũng có người không vượt qua được, mãi
chìm đắm trong đau khổ.
Người ta thường nói thời gian là phương
thuốc hiệu quả nhất. Nhưng mấy năm sau khi Đàm Bân nghĩ lại thì diện mạo của người đó đã mờ nhạt đi rất nhiều, nỗi đau nhói lòng lúc đó khiến cô hoàn toàn nghi ngờ sự bất lực của bản thân, cho đến tận bây giờ điều đó vẫn luôn gặm nhấm trái tim cô.
Cô không sợ chuột, không sợ gián, chỉ sợ dây thừng buộc gàu, sợi dây thừng đã từng cắn cô.
Máy tính vang lên một tiếng “ting”, cắt ngang hồi tưởng của Đàm Bân.
Cô đến bên chiếc máy tính.
Có một thư mới, người gửi là Lưu Bỉnh Khang, thời gian gửi thư là 2h10’.
Đàm Bân kinh ngạc nhìn chằm chằm một lúc, dường như quên mất không mở thư.
Cô không ngờ giờ này Lưu Bỉnh Khang vẫn còn xử lý thư từ. Vả lại, xem đề
mục thì rõ ràng là hồi đáp bức thư vừa nãy của cô. Cô thật sự ngạc nhiên trước tốc độ phản ứng của Lưu Bỉnh Khang.
Với vai trò của mình,
nếu nói một ngày ông ta phải xử lý trăm nghìn công việc thì có phần hơi
khoa trương, nhưng công việc thường ngày rối rắm, phức tạp, hao tổn sức
lực, tinh thần dồi dào như vậy không phải ai cũng làm được.
“Dear girl,” Lưu Bỉnh Khang viết. “Báo cáo của cô rất tốt, rất rõ ràng, chân
thành cảm ơn sự nỗ lực của cô. Nhưng có một điều tôi chưa hài lòng, đó
là việc phân tích đối thủ cạnh tranh, rõ ràng là cô và đội của cô đều
chưa có mong muốn mãnh liệt tìm hiểu đối thủ cạnh tranh của mình. Như cô đã biết, không tìm hiểu tình hình của đối thủ cạnh tranh, cũng như
trong chiến tranh chỉ biết mình mà không biết địch thủ thì chỉ có 50% cơ hội chiến thắng. Vì vậy tôi cho rằng cô phải xem xét lại tất cả mọi cơ
hội kinh doanh.”
Đàm Bân vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu, cô không biết nên đối phó thế nào với lời chất vấn này.
Trong báo cáo có mấy trang PPT, là phương án kỹ thuật đối phó với đối thủ
cạnh tranh trong trường hợp xấu nhất, cô đã tỉ mỉ phân tích và so sánh.
Lưu Bỉnh Khang vẫn không hài lòng, Đàm Bân chỉ có thể nghĩ rằng ông ta
muốn biết thêm thông tin ngoài thông số kỹ thuật.
Nhưng ngoài
thông số kỹ thuật, có rất nhiều chuyện không thể nói rõ bằng giấy trắng
mực đen được, cũng không thể dùng cách thông thường để đạt được. Điều
quan trọng là, khi Trình Duệ Mẫn vẫn còn tại vị, anh không hoàn toàn để
tâm đến những số liệu này. Đàm Bân nhớ anh đã từng nói, phân tích đối
thủ cạnh tranh hiệu quả nhất là xây dựng trên quỹ đạo thu thập thông tin toàn diện.
“Trong chiến tranh, thu thập thông tin tình báo
thường dựa vào thủ đoạn nào? Đó chính là dựa vào gián điệp thâm nhập vào lòng địch.” Anh tự hỏi, tự trả lời. “Các bạn đừng để não nghiêng về
phía trên, đó là nhiệm vụ của bộ phận phát triển chiến lược. Trong kinh
doanh, tìm hiểu đối thủ là việc nên làm, nhưng không được mang chiến
thắng của mình ký gửi ở sai lầm của đối thủ. Nếu bạn có tinh thần như
vậy, tại sao không tập trung tìm hiểu khách hàng của chúng ta, tìm điểm
yếu thật sự của họ, giúp chúng ta giải quyết tốt yêu cầu của phương án
tiếp cận khách hàng?”
Nhưng Đàm Bân không thể trả lời Lưu Bỉnh Khang như vậy, đây rõ ràng là phong cách của thời Trình Duệ Mẫn.
Tất nhiên cô cũng không thể nói, cô không làm được.
Ngày đầu mới là nhân viên của MPL, cô đều phải trải qua những bài học tẩy
não, tóm tắt lại hai câu, một là: “I will not complain”, hai là “Never
say never”.
Đàm Bân cười thầm, hai câu này đúng là một liều thuốc phiện, có thể dịch nôm na là, đừng bao giờ nói không với lãnh đạo công ty.
Cho nên cô do dự, rồi chầm chậm gõ bàn phím.
“Sir, lời nhắc nhở của ngài vô cùng đúng lúc. Đây là điểm yếu của chúng tôi,
tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này và thử phân tích nguyên nhân cơ bản,
theo hiểu biết của cá nhân tôi, do mô hình kinh doanh của chúng ta,
chiến lược tập trung trọng điểm là Customer First và Win Together[12]
nên giám đốc kinh doanh của chúng ta và cả tôi đều không thật sự ý thức
được tầm quan trọng của việc biết người biết ta. Tôi sẽ ghi nhớ ý kiến
của ngài và sẽ đưa nó vào kế hoạch phát triển năng lực toàn đội trong
nửa năm. Một lần nữa cảm ơn lời nhắc nhở của ngài.”
[12] Có nghĩa: Ưu tiên khách hàng số 1 và cùng chiến thắng.
Chỉ một đoạn ngắn như vậy mà cô sửa đi sửa lại không biết bao lần, mất rất nhiều thời gian để cân nhắc từng câu, từng chữ.
Lời chất vấn của Lưu Bỉnh Khang không chê vào đâu được, tài liệu giảng dạy
MBA tiêu chuẩn cũng đã nói như vậy. Trong môn chiến lược quản lý doanh
nghiệp có một chương nói rõ về việc phân tích đối thủ cạnh tranh. Nhưng
trong thâm tâm, cô lại tán thành phương pháp của Trình Duệ Mẫn.
Trước tiên phải “tu thân tề gia”, sau mới “bình thiên hạ” được. Vả lại công
ty cũng như con người, đều có điểm mạnh và điểm yếu, hướng về tính thực
tế, tránh sai lầm luôn là nguyên tắc cơ bản. Nhưng mỗi lần thay đổi
triều đại, quy củ và con người cũ lập tức bị phủ định và lật đổ, dường
như đó là quy tắc bất thành văn, nếu không thì không thể chiêu mộ người
mới. Vì thế thái độ nhận lỗi của cô là rất tốt, lại cố ý kết luận nguyên nhân là ở văn hóa công ty, hy vọng có thể lừa gạt được ông ta. Lưu Bỉnh Khang sẽ không trách mắng văn hóa công ty mười năm không đổi.
Nhưng cô vẫn lo lắng Lưu Bỉnh Khang sẽ nhìn ra được sự lừa dối thông minh của cô. Viết xong, cô kiểm tra lại một lần nữa cách diễn đạt, cuối cùng cắn răng ấn nút gửi đi.
Dùng máy tính quá lâu nên cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Cô mở ti vi, xem kênh HBO một lúc thì cô có thư hồi đáp.
“Dear Cherie,” Lần này đã đổi cách xưng hô. “Thế này là tốt rồi, chờ cô về
Bắc Kinh chúng ta sẽ trao đổi cụ thể hơn, hy vọng tháng sau tôi sẽ thấy
được sự thay đổi. Bây giờ thì đi ngủ đi, phụ nữ ngủ muộn sẽ rất nhanh
già.”
Hey, hình như ông ta rất vừa ý.
Tâm trí Đàm Bân như được thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Cô nhanh chóng chui vào chăn, với tay tắt đèn ngủ, trong đêm tối cô thả lỏng cơ thể, mãn nguyện thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Bân không thể tham dự hết ba ngày hội nghị, trưa ngày thứ hai, cô nhận
được một cuộc điện thoại khẩn, không kịp đổi vé máy bay, lập tức bay về
Bắc Kinh trong đêm.
Phổ Đạt đã chính thức bắt đầu việc tập trung thu mua.
Chuyến bay muộn nhất của hãng hàng không Trung Quốc trễ một tiếng, khi cô
xuống đến sân bay Bắc Kinh thì đã là mười hai rưỡi đêm. Bên ngoài phòng
chờ vẫn còn một vài người đang đợi máy bay.
Đàm Bân nhìn về phía
đám đông trước mặt rồi kéo va li tiến thẳng ra bãi đỗ taxi. Phía sau
hình như có người đang gọi cô. Cô mệt mỏi, đại não dường như đã bị đông
cứng lại, không hề có chút phản ứng, cô tiếp tục tiến về phía trước.
Có tiếng bước chân lạch bạch đuổi theo cô, có kẻ từ phía sau dùng hết sức
giữ vai cô, tiếp đó quay người cô lại, đối diện với mình.
Đàm Bân mở to hai mắt. Trước khi lên máy bay cô đã nhắn tin cho Thẩm Bồi, báo
với anh hôm nay cô về Bắc Kinh, nhưng không ngờ anh lại đến đón cô. Thẩm Bồi đỡ lấy hành lý và máy tinh của cô, kéo tai cô, cười hỏi: “Đồ ngốc,
em đang nghĩ gì đấy?”
“Sao anh biết số hiệu chuyến bay của em?” Đàm Bân thắc mắc.
“Lúc em gửi tin nhắn cho anh đã là tám rưỡi tối, anh biết thừa em là đồ keo
kiệt, để rút ngắn hành trình em chỉ đi hãng hàng không Trung Quốc, anh
lên mạng xem là biết ngay.”
“Sau đó anh ngờ nghệch chờ đợi cho đến bây giờ?”
“Đúng vậy, chuyến nào anh cũng hỏi, nhưng lễ tân của hãng hàng không Trung
Quốc lại ấp úng không nói thật, mãi đến lúc máy bay cất cánh mới nói cho anh biết giờ hạ cánh.”
“Đồ ngốc!” Đàm Bân đưa tay vuốt nhẹ mái tóc anh. “Sao anh lại ngốc thế?”
Thẩm Bồi đột nhiên thấy không vui, đưa tay giữ lấy tóc mình. “Em mới là đồ ngốc.”
Từ sân bay về đến nhà Đàm Bân mất hơn nửa tiếng lái xe, cô ngủ gật trên xe cho đến khi Thẩm Bồi lay cô dậy. “Về đến nhà rồi, dậy đi em…”
Đàm Bân mơ hồ mở mắt, cứ thế tay không đi thẳng lên nhà, quên cả mang hành lý.
Đến khi Thẩm Bồi đỗ xe, cầm hành lý vào nhà thì cô đã tắm xong xuôi và leo lên giường.
“Bân Bân, đừng ngủ vội, mở mắt ra, anh có chuyện muốn nói với em.” Thẩm Bồi cắn má cô.
Đàm Bân xua tay loạn xạ như đuổi ruồi, lẩm bẩm phàn nàn: “Anh phiền quá đi, ngày mai em có cuộc họp, để em ngủ.”
“Công việc quái quỷ gì mà khiến em mệt mỏi như vậy?” Thẩm Bồi bất mãn nói.
“Ngày kia anh đi rồi, đến nói chuyện còn không có cơ hội để nói.”
“Hả?” Đàm Bân có vẻ đã tỉnh, quay người ôm lấy anh. “Cứ đi như vậy sao? Haizz, sao đột nhiên em thấy lạ lùng quá?”
“Anh cũng thế.” Thẩm Bồi cọ cọ cằm vào đầu cô, buồn bã nói. “Ngủ đi, anh đã
cho sẵn hành lý lên xe rồi, ngày kia anh sẽ xuất phát từ nhà em.”
Đàm Bân “ừ” một tiếng, áp sát vào người anh, líu lưỡi nói: “Đột nhiên em
nhớ đến một chuyện, đôi giày của anh cũ lắm rồi, đế giày mòn hết cả, đi
không an toàn chút nào, ngày mai đi mua giày mới nhé, em sẽ sắp xếp thời gian đi mua với anh.”
Thẩm Bồi không nói gì, ôm chặt lấy cô, nói: “Ngủ đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...