Lúc này, thấy Đàm Bân không nhớ rõ chuyện ngày hôm đó là chuyện gì, hoặc có thể cô nhớ nhưng giả bộ mơ hồ, Trình Duệ Mẫn cũng không muốn nhắc
lại nữa.
Ba người chuyển chủ đề, nói đến những sự đổi thay gần đây của thế giới.
Bình thường Đàm Bân đọc sách rất tạp nham, trời nam biển bắc, sách gì cũng
đọc, chủ đề nào cũng có thể tán gẫu được, có một số quan điểm cô nói
nghe ra còn vô cùng hợp lý. Tùy từng thời điểm, căn cứ vào tâm trạng của khách mà chuyển chủ đề câu chuyện cũng là một trong những tố chất cơ
bản nhất của một người bán hàng giỏi.
Sau đó, không khí của bữa
ăn có phần vui vẻ hơn, nhưng Đàm Bân lại nhận thấy có điều gì đó khác
biệt. Số lần ánh mắt của Trình Duệ Mẫn dừng lại trên cơ thể cô càng lúc
càng nhiều.
“Cô ấy sẽ ngồi vào vị trí của cậu chứ?” Nhân lúc Đàm Bân đi vệ sinh, Trình Duệ Mẫn ghé sát tai Dư Vĩnh Lân, khẽ hỏi.
“Ai? Cậu bảo Đàm Bân ư?”
“Ừm.”
“Không thể nào. Cô ấy còn quá trẻ, chưa chịu nổi áp lực công việc.”
“Vậy còn ai có khả năng ngồi vào vị trí đó hơn?”
“Thực ra thì không có.” Dư Vĩnh Lân cười khổ. “Thời gian cậu ở MPL còn nhiều
hơn tôi, Kenny Lưu là người như thế nào, cậu hiểu rõ hơn tôi mà.”
Lưu Bỉnh Khang là người Đài Loan nhưng lại lấy trọn bộ Bàn về đánh lâu dài
của Mao Trạch Đông làm sách gối đầu giường, thuộc làu làu. Câu mà ông ta tâm đắc nhất chính là: “Đấu với trời, đấu với người cũng là niềm vui
bất tận.”
Một người như vậy làm sao có thể dễ dàng để người khác
thăng tiến chứ? Điều ông ta muốn là thuộc hạ phải luôn cam tâm tình
nguyện phục tùng, cống hiến, ông ta không bao giờ để lòng ham muốn của
người khác được thỏa mãn, nhưng cũng không dễ dàng nói ra điều đó.
Trình Duệ Mẫn xoay xoay chiếc cốc đang cầm trong tay, không nói gì.
Sau bữa cơm, Dư Vĩnh Lân vội vã trở về nhà để lo cho bà xã. Anh quay sang ôm Đàm Bân thật chặt. “Cô bé ngoan, hãy bảo trọng!”
Trình Duệ Mẫn đưa cô về nhà.
Trên đường đi, cả hai người chẳng nói với nhau lời nào, trong không gian
chật hẹp của chiếc xe nhỏ, chỉ có tiếng máy điều hòa kêu “ù… ù… ù”. Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trên đường vành đai ba phía đông, ánh đèn rực rỡ,
từng chùm ánh sáng lấp lánh kéo dài đến cuối con đường.
Đàm Bân chống tay lên đầu, có chút mệt mỏi, chỉ muốn nhanh nhanh về đến nhà, chạy ào vào phòng tắm, tắm một cái rồi đi ngủ.
Kỹ năng lái xe của Trình Duệ Mẫn thật không tồi, xe chạy êm ru.
Đàm Bân cảm thấy cần phải nói một vài câu, khẽ cất tiếng: “Nhà tôi ở hơi xa, làm phiền anh phải đi vòng một đoạn đường dài.”
“Đừng khách sáo, đây là vinh hạnh của tôi mà. Được đưa một cô gái xinh đẹp như cô về, cơ hội không có nhiều đâu.”
Những lời nói của Trình Duệ Mẫn cũng khéo léo và điêu luyện như kỹ năng lái xe của anh vậy, không tìm ra bất cứ sơ hở nào.
“Anh nói thế nào mà tôi nghe có vẻ rất không thành thật!”
Trình Duệ Mẫn khẽ nhếch miệng cười. “Cherie, có phải các cô gái giống như cô thường có thói quen nghi ngờ tất cả không?”
“Một phần, chỉ có một phần thôi.” Đàm Bân cố ý nhấn mạnh. “Còn phần lớn họ vẫn rất truyền thống.”
“Haizz, cô có thể nói rõ hơn, các cô gái nữ tính truyền thống là như thế nào không?”
Đàm Bân suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Sùng bái đàn ông vô điều kiện, gặp
phải việc khó khăn thì dễ dàng rơi nước mắt, luôn tin tưởng rằng bạch mã hoàng tử sẽ đưa họ ra khỏi lâu đài của con rồng độc ác.”
Trình
Duệ Mẫn nghiêng đầu, nhìn Đàm Bân qua tấm gương chiếu hậu. “Những lời
này nghe thì rất phong độ, hiệp nghĩa, nhưng kỳ thực lại rất khắc
nghiệt, cô có biết không?”
Đàm Bân nhướn mày. “Tôi rất muốn nghe để biết tường tận.”
“Cũng giống như các cô vậy, người đàn ông được chọn phải có một nền tảng gia
đình tốt, được tiếp nhận một nền giáo dục chất lượng cao, lại còn phải
có cơ hội thích hợp để phát triển tài năng, độc lập về kinh tế, dẫu sao
thì mẫu người đó cũng rất ít. Những người khác, các cô đâu có chọn, bởi
các cô không dựa vào đàn ông thì có thể dựa vào ai?”
Đàm Bân cơ
hồ như bị dọa cho sợ hãi, vội cười nói: “Nghe rồi, nghe rồi, giống hệt
phát ngôn của người đại diện cho Liên đoàn phụ nữ quốc tế. Kỳ thực, anh
cũng là một đại diện của chủ nghĩa đàn ông biến tướng, cái gì gọi là
không lựa chọn? Chỉ số hạnh phúc của một bộ phận các cô gái này rất cao, anh có biết không?”
Nếu như có thể, ai lại muốn bản thân mình bị đặt vào nơi đất cát khô cằn, không được che đậy, mặc cho gió thổi mưa
rơi? Đàm Bân cảm thấy mình sớm đã trở thành miếng chanh bị vắt hết nước, đừng nói là nước mắt, ngay cả bản năng khóc thút thít của người phụ nữ
trong cô hình như cũng dần biến mất.
Trình Duệ Mẫn nhìn cô chăm chú. “Cô vẫn còn trẻ, thật sự rất trẻ.”
“Anh lại đang tâng bốc tôi phải không?” Đàm Bân đưa tay dụi dụi mắt.
Trình Duệ Mẫn phanh xe, cười nói: “Đến rồi.”
Đàm Bân giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt là một bãi cỏ tối đen như mực, ánh sáng lờ mờ từ mấy tòa nhà trước mặt hắt ra, quả nhiên xe đã
dừng đúng trước tòa nhà nơi cô ở.
“Sao anh biết được chỗ tôi ở?”
Trình Duệ Mẫn xuống xe, bước sang cánh cửa bên kia, mở cửa xe cho cô, nhẹ
nhàng nói: “Cô quên rồi sao, chúng ta đều làm sale, bí quyết quan trọng
đầu tiên là gì?”
Nỗ lực bằng mọi cách để tìm ra tất cả những
thông tin của khách hàng mục tiêu, môi trường trưởng thành, trình độ học vấn, gia đình, sở thích…
Đàm Bân đương nhiên không quên.
Nhưng Trình Duệ Mẫn xem cô là cái gì? Là khách hàng mục tiêu ư?
Đàm Bân không thốt nên lời.
Trình Duệ Mẫn dõi mắt nhìn theo cô cho đến tận lúc bóng cô khuất sau cánh cửa lớn bật đèn sáng choang của khu chung cư rồi mới khởi động xe, rời đi.
Trong thang máy có một tấm gương cao đến nửa người, Đàm Bân ngơ ngẩn nhìn mình trong đó.
Lớp trang điểm đã mờ, lớp phấn nền ở chóp mũi và trên trán đã bị trôi, để
lộ màu da tự nhiên, lớp son đỏ thì sớm đã không còn dấu vết. May mà cô
thường chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nền nã nên không tạo cho người khác ấn
tượng tàn tạ, thê thảm.
©STE.NT
Cô đưa ngón trỏ ra, chỉ
thẳng vào gương mặt của người trong gương. “Trên thế giới này, người
không đáng tin tưởng nhất là loại người nào? Là những người làm nghề
sale. Người ta chỉ trêu chọc mình thôi, đừng có mà tưởng thật.”
Lên đến nhà chiếc áo đã ướt sũng mồ hôi, dính chặt vào lưng, cô đóng cửa sổ, bật điều hòa, cởi quần áo ngoài, lao vào phòng tắm.
Trong phòng tắm đã để sẵn chiếc khăn tắm màu lam nhạt, cô ngâm mình trong
chiếc bồn tắm lớn kiểu cũ, những hũ muối tắm thơm rực rỡ muôn màu bày la liệt trên giá, ánh sáng chiếu vào những vỏ chai thủy tinh khiến chúng
sáng lấp lánh, tỏa ra mùi thơm vô cùng dễ chịu.
Cô vặn vòi nước nóng, khẽ hít một hơi dài, những đốt xương sống đau nhức từ từ được thả lỏng.
Lúc đầu khi quyết định mua căn hộ hai phòng này, cô và bố mẹ đã tranh cãi
khá nhiều. Mẹ cô vẫn giữ những quan niệm truyền thống, bà luôn cho rằng
Đàm Bân đã làm việc thừa thãi. Đàn ông là người phải lo mua nhà, cưới vợ và nuôi con cái, theo bà điều ấy là chuyện đương nhiên, bà không biết
rằng thế giới bên ngoài đã có bao điều thay đổi.
Đàm Bân muốn có
một căn nhà của riêng mình là bởi cô không muốn mình sẽ hồ đồ, qua loa,
tùy tiện lấy một người đàn ông nào đó chỉ vì ngôi nhà.
Lúc này,
khi vừa bước vào cửa, nhìn quanh căn phòng không một chút bụi bẩn, đồ
đạc ngăn nắp, gọn gàng, cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đang tắm thì chuông điện thoại trong phòng khách reo liên tục. Đàm Bân vội khoác chiếc áo choàng tắm, đi ra nghe điện thoại.
“Sao không nghe điện thoại?” Tiếng của Thẩm Bồi.
“Em vừa về đến nhà.”
“Thế điện thoại di động? Anh còn tưởng là em bị mất tích rồi đấy.”
Đàm Bân lấy điện thoại di động ra, thì ra lúc chiều bận họp, cô đã tắt tiếng mà quên không bật trở lại.
“Xin lỗi, em không nghe thấy.”
“Em lúc nào cũng như vậy.” Thẩm Bồi nói vẻ hờn giận. “Làm anh lo muốn chết, suýt chút nữa đã gọi 110 rồi đấy.”
Đàm Bân đành cười gượng.
“Được rồi, không nói nữa.” Thẩm Bồi xuống nước. “Cuối tuần chúng ta đi Xương Bình, được không?”
“Anh lại nghĩ ra trò quái quỷ gì thế?”
“Đã hai tuần rồi em đều phải làm thêm giờ, anh muốn em ra ngoài cho thoải mái một chút.”
Trong bữa cơm tối, Đàm Bân đã uống hơn hai chén rượu, lúc này cảm giác chếnh
choáng say dâng lên, khí nóng trong người bốc lên, có chút không bình
tĩnh. “Thứ Sáu hãy nói, cuối tuần lại có chuyện gì đột xuất phát sinh
thì sao?”
“Cũng được.” Thẩm Bồi thở dài, giọng vô cùng nhẫn nhịn. “Vậy em đi ngủ sớm đi, thứ Sáu anh gọi lại cho em.”
Trong lòng Đàm Bân đột nhiên có chút dao động, cô khẽ gọi: “Tiểu Bồi…”
“Chuyện gì?”
“Không có gì.” Giọng của Đàm Bân trở nên dịu dàng đến khác thường. “Anh cũng ngủ sớm đi.”
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Bồi ghé miệng vào ống nghe thổi phù phù, đến mức Đàm Bân cảm thấy phía sau tai mình như tê dại.
Rõ ràng anh đang vô cùng vui sướng nói: “Anh yêu em, bé con à, ngủ ngon nhé!”
Dự đoán của Dư Vĩnh Lân lại trở thành sự thật.
Theo truyền thống của MPL, tin tức dù lớn hay nhỏ thì thông thường sẽ được
lựa chọn tuyên bố vào cuối tuần hoặc trước ngày lễ nào đó. Bởi những
ngày nghỉ tiếp theo sẽ là thời gian để tiêu hóa những chấn động, và sau
khi kỳ nghỉ kết thúc sẽ là một cục diện hoàn toàn mới.
Trong giờ
phút cuối cùng của ngày làm việc thứ Sáu, email tuyên bố vị trí giám đốc kinh doanh khu vực phía bắc do Lưu Bỉnh Khang ký tên được gửi đến hòm
thư của tất cả nhân viên có liên quan của MPL Trung Quốc.
Đàm Bân và Kiều Lợi Duy được phân công quản lý khu vực phía bắc, chức vụ tương
đương nhau, đều là quyền phó tổng giám đốc kinh doanh, trực tiếp báo cáo công việc với Lưu Bỉnh Khang.
Có một điểm bất đồng là Đàm Bân
phụ trách khu vực Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc và Hà Nam, gần mười tỉnh
phía bắc còn lại đều giao cho Kiều Lợi Duy.
Tình huống này rất
khéo léo, địa bàn mà Kiều Lợi Duy quản lý rộng hơn của Đàm Bân rất
nhiều, nhưng chất lượng khách hàng tương đương nhau. Còn khu vực Bắc
Kinh nằm trong tay Đàm Bân là một trong những khu vực có tiềm năng khách hàng lớn nhất trên phạm vi toàn cầu và cũng là khu vực có khối lượng
khách hàng lớn nhất của MPL Trung Quốc, đồng thời là nơi đóng trụ sở
chính của tập đoàn Phổ Đạt.
Ngồi ở một vị trí có quyền thế ngang
nhau, trách nhiệm công việc lại được phân công khá rạch ròi, tỉ mỉ nên
hai bên khó tránh khỏi sẽ có sự hợp tác hoặc va chạm.
Tình thế này rõ ràng là muốn quẳng hai người lên giàn lửa để giày vò.
Cho dù Đàm Bân đã sớm biết được thông tin, nhưng thoạt nhìn thấy email,
trong lòng cô vẫn ngổn ngang trăm mối, tâm trạng bất mãn, thất vọng và
hưng phấn đều có cả.
Cô bước đến, đứng sau lưng Thẩm Bồi, định nói nhưng lại thôi.
Thẩm Bồi đang đứng bên chậu nước rửa cọ vẽ, những sợi tóc phía sau gáy mượt
mà, đen bóng, đẹp đến mức có thể đi đóng quảng cáo được.
Cô ho khan một tiếng.
“Em đến rồi.” Nghe thấy tiếng cô, Thẩm Bồi quay lại thật nhanh, mặc kệ hai tay vẫn đang ướt, cúi xuống, hôn lên mắt và môi cô.
“Thẩm Bồi, em được thăng chức rồi.” Đàm Bân vòng tay ôm chặt lấy eo anh, úp mặt vào ngực anh, thấp giọng nói.
Thẩm Bồi vẫn đang mặc tạp dề và đeo găng tay cao su, vẻ mặt lạnh lùng, anh tỏ vẻ khó chịu.
“Việc tốt mà, em lúc nào cũng tài giỏi.” Thẩm Bồi tháo găng tay, trên mặt
không có bất cứ biểu cảm nào, điềm nhiên như vừa nghe nói tối nay ra
ngoài ăn cơm giống mọi lần vậy.
“Nhưng em không vui.”
“Vì sao?”
“Vì đó không phải là điều em mong muốn, em bị đối xử không công bằng.”
Thẩm Bồi bật cười, gí gí ngón tay lên trán cô rồi nhìn thẳng vào mắt cô. “Cô bé ạ, lòng tham vô đáy không biết thế nào là đủ.”
“Thẩm Bồi…”
“Hử?”
“Vì sao chưa bao giờ anh than phiền hay oán trách?”
Thẩm Bồi ôm cô chặt thêm chút nữa. “Than phiền cái gì? Anh hiện giờ chẳng
phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, lại có bạn gái vừa giỏi giang vừa xinh
đẹp, sao phải than phiền chứ?”
Đàm Bân ngẩng lên, đưa mắt quan sát anh kĩ hơn.
Thẩm Bồi thường xuyên phải đi thực tế để vẽ nên làn da của anh sạm đi thấy
rõ, nhưng màu da nâu lại rất mềm mại, chẳng có chút dấu vết của một
người đàn ông phải chịu nhiều phong sương.
Cha anh là một họa sĩ
nổi tiếng trong nước nên lúc mới chập chững bước vào nghề, anh đã có
người nâng đỡ, điều tuyệt vời nhất là anh lại gặp được thiên thời địa
lợi, vì thế mà thành danh khá dễ dàng. Trong từ điển của anh, hoàn toàn
không hề có những từ như đấu tranh, phấn đấu… Con người anh vốn dĩ chẳng có dã tâm lớn, cho nên chưa bao giờ nhìn thấy trên gương mặt anh biểu
hiện của sự đau khổ đắng chát.
Đàm Bân thẳng thắn bĩu môi nói:
“Nếu không thì tại sao lại nói cùng là con người nhưng số mệnh khác
nhau? Van Gogh[1] chẳng phải là thiên tài ư? Nhưng cả cuộc đời ông ấy
chịu gian nan, cực khổ, đến lúc chết còn làm lợi cho vô số gian thương.”
[1] Vincent Van Gogh (1853-1890): danh họa nổi tiếng người Hà Lan thuộc trường phái Ấn tượng.
Cô tự cảm thấy giọng điệu của mình chua chát khác hẳn ngày thường.
Thẩm Bồi vỗ vỗ vai cô, không nhịn được cười. “Kỳ thực chúng ta luôn sống như thế, điều chúng ta dễ dàng nghe thấy nhất chính là sự oán thán, kêu ca, chỉ một câu: có tài nhưng không gặp thời, có thể dùng để than vãn cả
một đời.”
Đàm Bân nói: “Trong việc tranh giành chức vụ nơi làm
việc, không có chuyện có tài nhưng không gặp thời, chúng ta chỉ có thể
tìm một góc nào đó, tự kiểm điểm lại tài nghệ không tinh thông của chính mình mà thôi.”
Giọng điệu của cô có chút chế giễu, trêu chọc,
khóe miệng còn điểm thêm nụ cười chua chát nhưng lại khiến Thẩm Bồi nhìn mà xót thương.
Thẩm Bồi có chút lúng túng, khó xử, khẽ buông vai cô, cởi tạp dề, vứt qua một bên. Anh đang mặc một chiếc áo lót bằng lụa màu trắng ngà khá mỏng, mơ hồ để lộ bờ vai rộng và vòng eo nhỏ cuốn
hút.
Đàm Bân đưa tay luồn vào bên trong áo lót của Thẩm Bồi, ve
vuốt tấm lưng trần rắn chắc của anh, không kiềm chế được một ý nghĩ dung tục thoáng qua trong đầu.
Cô cười khúc khích.
Đám bạn
nghệ sĩ của Thẩm Bồi đa phần đều ăn mặc lôi thôi, lếch thếch, điều đó
dường như đã là một quy tắc bất thành văn. Nghèo khó tạo nên thiên tài,
hình như điều đó sớm đã trở thành chân lý, chính cuộc sống khốn quẫn đã
dồn ép những tinh hoa thể hiện vào tác phẩm, để nó tỏa ra một sức sống
phi thường.
Thẩm Bồi nói: “Điều quan trọng nhất của người làm
nghệ thuật là gì? Chính là đừng để tạp âm của người khác ảnh hưởng đến
tiếng nói nội tâm của chính mình.”
Đàm Bân cảm thấy vô cùng nể phục. Anh thường có những câu nói khiến người khác phải ngạc nhiên.
Thế nhưng liền sau đó anh lại bổ sung một câu khiến cho sự nể phục đang tràn ngập trong lòng cô lập tức tiêu tan.
Thẩm Bồi nói: “Nhưng cứ hùa theo người ta mà suy nghĩ như thế thì được ích
lợi gì? Người mua tranh của mình lại chẳng phải là họ, mà là khán giả
kìa!”
Những câu nói này mà lọt vào tai Văn Hiểu Tuệ thì nhất định cô ấy sẽ cười đến sái quai hàm.
Đã có một thời gian dài Đàm Bân cũng vô cùng hoang mang, không biết tại
sao hai người lại có thể đến với nhau như vậy? Câu chuyện duyên phận này bình thường sẽ không vì ý chí của con người mà thay đổi. Việc quen biết nhau của hai người, nói cho cùng có rất nhiều kịch tính.
Vào một buổi cuối tuần nào đó Đàm Bân chợt nổi hứng, một mình chạy tới phòng
triển lãm tranh Thiên niên kỷ để giết thời gian. Khi đứng trước một bức
tranh được trưng bày trong buổi triển lãm, cô đã dừng lại rất lâu. Thẩm
Bồi chính là tác giả của bức tranh đó. Đó là tác phẩm đầu tiên của anh
khi anh trở thành một họa sĩ trẻ tuổi nổi tiếng, chỉ với cọ vẽ và giấy
Tuyên Thành của Trung Quốc, những nét vẽ của anh lại mang đậm phong cách phương Tây, bức tranh này khi đem đi triển lãm ở Paris đã đoạt giải
đồng.
Nhìn thấy một cô gái trẻ rất xinh đẹp, ăn mặc thời thượng
đứng giữa phòng triển lãm rộng lớn, ánh mắt si mê chăm chú ngắm nhìn tác phẩm của mình thật lâu, Thẩm Bồi dường như ngay lập tức rung động sâu
sắc.
Một người con gái xinh đẹp có thể tĩnh tâm thưởng thức một
tác phẩm nghệ thuật, trong xã hội xô bồ, ai cũng luôn vội vã, gấp gáp vì những lợi ích trước mắt như hiện nay thì những người như cô thật không
nhiều.
Anh tiến lên phía trước để bắt chuyện, sau đó hai người
trao đổi cách liên lạc, hẹn hò. Sự việc tiếp diễn là những cái hôn và
cuối cùng là lên giường, tất cả đều hợp logic.
Anh không bao giờ
nghĩ mình sẽ tìm được một cô bạn gái làm việc trong một doanh nghiệp
nước ngoài. Trong mắt anh, kiểu phụ nữ này thường thuộc típ những con
buôn trục lợi, xu nịnh, vô cùng đáng ghét, anh luôn cho rằng mình sẽ tìm được một người bạn đồng hành là mẫu người phụ nữ khác.
Nhưng bên cạnh anh thật sự không có nhiều những cô gái như Đàm Bân, ngoại hình
nho nhã, tính cách kiên định như đàn ông, có mục tiêu phấn đấu rõ ràng,
không bao giờ biết đến thất bại và cũng chẳng bao giờ vì những chuyện
không đâu mà khóc lóc ỉ ôi.
Anh từ từ bị mê hoặc, sau đó say đến mức u mê.
Còn Đàm Bân thì đến tận bây giờ vẫn không dám nói với anh, lúc đó cô dừng
bước trước bức tranh của anh là bởi hôm ấy cô đi một đôi giày mới, bị bó chân, rất đau.
Trong lúc quay người lại, cô đã nhìn rõ hơn khuôn mặt rạng ngời của người đàn ông đối diện, khí chất của anh có vẻ giống
Phùng Đức Luân[2] khi còn trẻ. Vào thời khắc đó, cô đã hạ quyết tâm vĩnh viễn giữ kín bí mật này.
[2] Diễn viên nổi tiếng người Hồng Kông.
Mỗi người đều có những thứ là của riêng mình, Đàm Bân thừa nhận khuyết điểm lớn nhất của cô là rất khó cưỡng lại sự mê hoặc của cái đẹp.
“Lại đây! Cho em xem thứ này.”
Thẩm Bồi kéo tay cô, lật tấm vải trắng phủ trên giá tranh. Một bức sơn dầu
khổ ba mươi vuông vắn, nền là một mảng màu xanh lục mông lung, tươi mới, những nóc nhà cũ hiện ra lờ mờ, sau thân cây lấp ló khuôn mặt thiếu nữ
với nụ cười thẹn thùng, hai bím tóc đen thả xuống ngang vai.
“Đoán xem, bức tranh này tên là gì?”
Đàm Bân chăm chú ngắm nhìn, trong tranh như có làn gió nhẹ thoảng qua, cành liễu bay la đà, vờn tung mái tóc, làm lộ ra vầng trán sáng sủa.
Cô do dự rồi nói như thăm dò: “Nhị nguyệt xuân phong tựa gươm đao[3]?”
[3] Dịch nghĩa: Tháng Hai gió xuân như gươm đao.
“Đúng!” Thẩm Bồi vỗ tay, tỏ ra vô cùng cao hứng. “Gió xuân, chính là Gió xuân.”
Nụ cười của thiếu nữ trong tranh thánh thiện, vẻ mặt đó rõ ràng là của Đàm Bân, chỉ có điều trông trẻ hơn nhiều.
Đàm Bân đưa tay chạm vào bức tranh, hồ nghi hỏi: “Đây là em?”
Thẩm Bồi nói, không sai, giống hệt như hình ảnh trong giấc mơ của anh.
Đàm Bân lùi lại hai bước, quan sát kĩ hơn.
Phong cách của bức họa này không giống các tác phẩm trước đây của Thẩm Bồi,
màu sắc hơi lạnh, toàn bộ bức tranh như phủ một màn sương mờ sầu muộn.
Cô thích giai điệu buồn bã như tuổi xuân một đi không trở lại này, nhưng
những việc liên quan đến mình thì không thể khen được, vì hễ khen là lại tự cao tự đại, vì thế cô vẫn giữ một nụ cười bí hiểm, giống như nàng
Mona Lisa của da Vinci[4].
[4] Bức tranh chân dung nửa người của
một người phụ nữ với những nét trên khuôn mặt được miêu tả là bí ẩn,
được vẽ bằng sơn dầu trên tấm gỗ dương của Leonardo da Vinci trong thời
kỳ Phục hưng Italia, thế kỷ XVI.
“Anh vẫn luôn thử tưởng tượng…”
Thẩm Bồi nói. “… em đi khỏi thành phố này, cởi bỏ chiếc áo nghề nghiệp
này thì rốt cuộc sẽ thế nào?”
“À, ra thế!” Đàm Bân gật đầu một cách dè dặt, thận trọng hơn và không vội vàng đưa ra ý kiến.
Thực ra, một câu đã bật đến cửa miệng nhưng cô lại vội vàng kìm nén. Cô định nói: “Em cởi hết, không mặc gì, không phải là anh chưa nhìn thấy bao
giờ.” Nhưng ngôn từ của phụ nữ một khi thoải mái thái quá thì sẽ trở nên vô duyên, cô vẫn biết giữ chừng mực.
Phía chính bắc thành của huyện Xương Bình chính là núi Tiểu Thang nổi tiếng, có suối nước nóng ở ngoại ô Bắc Kinh.
Bạn của Thẩm Bồi sống ở đây. Mấy năm trước, khi còn chưa cấm nông dân bán
nhà bán đất, ở đây tự hình thành một nông trang, diện tích khoảng một
mẫu vuông, các cây cột trong nhà vẫn giữ được dáng vẻ nguyên sơ, trên
chiếc lò sưởi ở chính giữa vẫn còn âm ỉ khói trắng.
Chủ nhân là
một cặp vợ chồng tuổi chừng bốn mươi, vẫn quê mùa, chân chất, mặc đồ vải bông sợi thô mà bây giờ có tìm trên thị trường chắc cũng rất hiếm, hoa
đỏ, lá xanh, nền xanh, hoa trắng, dù sao cũng là một xu hướng tương
phản.
Tên của bà chủ cũng thật đặc biệt, họ Hoàng tên Cẩn, đó là tên một loài hoa.
Thẩm Bồi đưa cho Đàm Bân một cốc to sữa ngô mới ép, cô đỡ lấy, thoáng nhìn xung quanh, ra vẻ thích thú.
Nguồn điện lấy từ làng cách đó khoảng bảy, tám cây số, còn nước thì được dẫn
về từ đường ống tự tạo, nước sôi phải tự đun, mùa hè không có điều hòa,
mùa đông không có máy sưởi.
Đàm Bân cảm thấy rất lạ. Cô và Thẩm
Bồi đều là những “động vật thành thị”, sớm đã bị nhốt trong những cái
lồng, ở tiểu khu sửa chữa đường nước nóng trong hai mươi tư giờ, mới bị
cắt nước một ngày mà đã kêu inh ỏi, thật không có tính chịu đựng. Còn ở
đây thì hoàn toàn khác hẳn.
Bữa trưa mang đậm phong vị nhà nông,
một chiếc nồi đất bốc hơi nghi ngút được đặt trên bàn, hóa ra là món
sườn hầm ngô và bí đỏ. Bà chủ nói, tất cả thực phẩm ở đây đều do người
nông dân trong vùng tự trồng lấy để ăn, tuyệt đối an toàn, không ô
nhiễm, trong thịt cũng không hề có hoóc môn.
Đàm Bân ăn rất ít,
bà chủ xinh đẹp không ngừng đon đả mời khách: “Ăn nhiều nhé, ăn nhiều
nhé!” Đàm Bân đành phải hướng ánh mắt cầu cứu sang Thẩm Bồi.
Thẩm Bồi cười giải vây: “Kệ cô ấy, lớn thế này rồi, đói làm sao được?” Nói
xong, anh còn gắp một miếng bí đỏ và một miếng ngô vào bát của Đàm Bân.
“Ăn thêm hai miếng nữa, đều là chất xơ, sẽ không làm em béo lên đâu.”
Bà chủ nói: “Ái chà, chú Thẩm thật biết chăm sóc bạn gái.”
Đàm Bân cúi đầu cười, rồi từ từ ăn hết những thứ trong bát. Rất hiếm khi cô nghe lời như vậy. Bình thường Thẩm Bồi thấy cô bữa nào cũng chỉ ăn chút ít nên khuyên bảo vài lần, Đàm Bân nói một câu làm anh chết lặng.
Cô nói: “Các anh nhìn những phụ nữ khỏa thân Hy Lạp béo tốt quen rồi, con mắt thẩm mỹ lỗi thời, không chuẩn.”
Thẩm Bồi lúc đó đành phải ngậm ngùi im miệng.
Sau bữa trưa, càng có nhiều người lần lượt xuất hiện. Đàm Bân may mắn được
nhìn thấy vài mỹ nhân thực thụ. Những người đó không phấn son, mặc áo
vải, quần vải, tóc dài kết thành hai bím thả ngang ngực, đôi mắt sáng
ngời, hàm răng trắng bóng, quả là một vẻ đẹp trời sinh.
Hóa ra tất cả bọn họ đều là người quen và đồng nghiệp của Thẩm Bồi.
Trong kỳ nghỉ này Thẩm Bồi giống như cá gặp được nước, dáng vẻ thận trọng,
thu mình khi bên cạnh Đàm Bân đã hoàn toàn biến mất, anh cười hết cỡ,
lúm đồng tiền bên má phải lâu nay vốn ẩn mình hiện lên rõ nét, cặp mắt
đào hoa trông càng có thần khí.
Mắt của các cô gái giống như keo 502, dính chặt lên người anh.
Đàm Bân đứng nhìn từ xa, không nhịn được cười, rồi cô bỗng có cảm giác buồn buồn, Thẩm Bồi ở bên cô giống như viên ngọc bị vùi trong cát, thật đáng tiếc. Từ trong lồng ngực cô bất giác trào lên nỗi xót xa. Là vì các tác phẩm của Thẩm Bồi đều rất nhạy cảm, mà cảm hứng lại đến từ những cô nữ
sinh, học viên xinh đẹp này.
Nghe họ nói về bố cục, màu sắc, các
trường phái mới của châu Âu, cô chẳng thể chêm vào câu nào nên dứt khoát đứng dậy, đẩy cửa sau, bước ra ngoài.
Khu vườn phía sau nhà rất
yên tĩnh, mấy cây hòe gốc to bằng cả người ôm. Dưới bóng cây, hai chú gà Tây đang nằm thảnh thơi. Ga trải giường trắng như tuyết phơi trên sợi
dây thừng vắt ngang giữa những thân cây, bay phấp phới trong làn gió
mát, giống như cánh chim bồ câu trắng. Trên giậu tre, hoa tường vi và
khiên ngưu đua nhau leo bám. Dưới mặt đất, những bông hoa dại nở rực rỡ.
Lúc này nắng đã gay gắt, Đàm Bân giơ tay che trán, tâm tình có chút ngẩn
ngơ. Cảnh thiên nhiên trước mắt với cái máy sấy quần áo ở nhà rõ ràng là thuộc về hai thời đại khác nhau, cảm giác như thời gian quay ngược về
ba mươi năm trước.
Cô băng qua bờ giậu, đi xa dần rồi bỗng thốt
lên một tiếng ngạc nhiên thú vị, cô phát hiện mình đã không uổng công
khi tới đây. Mặt hồ xanh ngắt đập vào mắt, cây cối hai bên bờ phản chiếu xuống lòng hồ trong xanh, thảm cỏ xanh trải dài trên triền núi. Khung
cảnh vô cùng yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy cành cây khô rơi xuống
mặt đất.
Đàm Bân nghiêng người nằm xuống, đám cỏ bên dưới mềm như nhung, mặt trời chiếu xuống mặt, trở nên hồng tươi đến lóa mắt. Những
ồn ào, huyên náo sau lưng đang nhạt dần. MPL, Phổ Đạt, Kiều Lợi Duy… tất cả đã ở ngoài tầm với.
Cô mơ hồ cảm thấy mình cùng Thẩm Bồi sống ở một nơi như thế này có lẽ cũng không tồi chút nào.
Có tiếng bước chân giẫm lên lá rụng lạo xạo, âm thanh đó càng lúc càng
gần. Đàm Bân giật bắn mình, nhìn rõ người đang đi đến cô mới thở phào,
lại nằm xuống bãi cỏ.
Thẩm Bồi ngồi xuống cạnh cô, vuốt ve mái tóc dài của cô.
Tóc của Đàm Bân vừa dày vừa mượt, khi đi cắt tóc cô thường phải tỉa cho mỏng bớt.
“Những người có mái tóc dài và dày như thế này thường có tính cách ương ngạnh, bất kham. Bân Bân, không biết sau này người thu phục được em là ai
nhỉ?” Giọng nói của Thẩm Bồi chất chứa vẻ ưu tư khó nhận ra.
Đàm Bân mở to một bên mắt nhìn Thẩm Bồi rồi nhắm lại, không hiểu sao cô bỗng nổi cáu vô cớ.
“Anh ra đây làm gì? Không phải tiếp bạn sao?” Cô hỏi khó anh.
“Đàm Bân!”
Thẩm Bồi kề sát, gọi cô, trong ánh mắt anh là nỗi buồn cô chưa từng nhìn thấy.
Trống ngực Đàm Bân đập liên hồi.
Thẩm Bồi không phải là lép vế trước cô, chỉ là bản tính anh vốn hòa nhã, mọi phiền muộn đều không chạm được đến trái tim anh, đây mới là trí tuệ
chân chính của kẻ tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
“Hôm nay anh sao vậy? Lạ dễ sợ!” Cô định ngồi dậy.
“Anh cứ nhìn em mãi, thấy em không được vui lắm. Ai đắc tội với em thế?”
Đàm Bân sững người, rõ ràng là cô đã quên hết rồi. Tính cách đặc trưng nhất của họa sĩ là sự nhạy cảm, nhưng những chuyện liên quan đến công việc
cô thực sự không muốn nhắc đến.
“Nói thế nào nhỉ? Em vẫn ổn mà, anh lo chuyện người khác làm gì!”
“Em nói ổn thì thôi.” Thẩm Bồi thở dài, sắc mặt trầm xuống. “Anh biết em
không muốn nói nhiều với anh bởi vì anh chẳng giúp được gì cho em. Nhưng Bân Bân này, ngày nào em cũng căng thẳng như vậy, không thấy mệt sao?
Nói thật, anh luôn hy vọng mỗi ngày em đều được vui vẻ, nhưng mọi cố
gắng của anh xem ra thật ngốc nghếch.”
Có lẽ không gian quá tĩnh
mịch khiến con người thấy lo lắng. Thẩm Bồi tự nhủ, sẽ phải quyết tâm
dứt khoát, thẳng thắn và thành thật với cô.
Đàm Bân không đáp
lời, Thẩm Bồi đành tiếp tục: “Anh nghĩ đến bạc cả tóc cũng không hiểu
nổi những người như bọn em, đã thắng rồi vẫn muốn thắng nữa, đã leo lên
cao rồi vẫn còn muốn leo cao hơn nữa. Mỗi ngày thảnh thơi được ba phút
rồi lại tự mình ganh đua đến mù quáng, rốt cuộc là vì cái gì? Cảm giác
thỏa mãn lắm sao?”
Vì sao? Đàm Bân không trả lời được, chỉ biết
rằng nếu không đấu tranh thì vẫn có thể tồn tại trong nghề, nhưng chắc
chắn sẽ mãi giậm chân tại chỗ.
Mấy năm nay cô đã quen sống trong
những ngày tháng thấp thỏm lo âu, trong một ngày mà tâm trạng lên xuống
thất thường như thị trường cổ pHiểu Trung Quốc, có lúc cơn tức giận cao
ngút trời, hay bỗng nhiên gặp một tin dữ mà sụp đổ hoàn toàn, Đàm Bân
đều đã trải qua, cũng không phải chỉ một, hai lần.
Khi chán nản,
tiêu cực, cô cũng từng nghĩ, chẳng bằng học theo người khác làm một con
chim hoàng yến cho nhàn nhã, thảnh thơi. Nhưng đó chỉ là trong tưởng
tượng mà thôi. Lớp nhân tài đông đúc đó, yêu cầu phải đẹp cả về thanh
lẫn sắc, chưa chắc đã dễ lăn lộn hơn trong công việc. Hơn nữa, hạ thấp
mình để lấy lòng người khác lại càng phải có năng khiếu.
Vào một
ngày nào đó của năm năm về trước, khi Đàm Bân phải tự tay ghép lại thành từng mảnh vỡ của trái tim mình rồi đặt vào lồng ngực, lúc ấy cô mới
hiểu, cô chỉ có thể bước đi trên con đường chật hẹp này, không còn lựa
chọn nào khác. Những lời thề non hẹn biển đều biến thành trò đùa, không, không bao giờ còn có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng một người và cũng sẽ không bao giờ tin vào lời hứa của những người xung quanh.
Ngay
lúc đó, Đàm Bân trả lời một cách trịnh trọng rằng: “Chủ tịch Mao vĩ đại
đã dạy chúng ta đấu tranh là niềm vui. Em sinh ra dưới cờ đỏ, lớn lên
dưới cờ đỏ, đương nhiên em phải nghe lời lãnh tụ.”
Thẩm Bồi bật cười, cởi khuy áo trước ngực cô, vùi mặt vào đó.
“Em biết anh sợ điều gì nhất không?” Giọng anh như vọng lên từ trong lòng đất.
Đàm Bân trêu anh: “Hồng nhan bất tái như hoa?”
“Mấy hôm nay anh toàn gặp ác mộng, mắt nhìn chăm chăm vào tấm vải vẽ nhưng
không sao vẽ nổi một nét, có người đứng bên cạnh nói vào tai không ngớt: “Thẩm Bồi, tài năng của anh tận rồi!” Anh giật mình tỉnh dậy, mồ hôi vã như tắm.”
Đàm Bân cũng đã từng gặp những giấc mơ như vậy, chỉ
khác nội dung mà thôi. Cô thường thấy có một người không rõ mặt mũi,
thét gọi cô ầm ĩ: “Cherie Đàm, cô làm mất một bản hợp đồng lớn rồi!”
Tình cảnh này có chút khôi hài, hai người hai tâm sự, không ai giúp được ai, tự mình biết mà thôi.
Đàm Bân rầu rĩ, bộ dạng giống Thẩm Bồi, cũng không vượt qua được những muộn phiền tương tự.
Xoa mái tóc mềm mại sau gáy anh, cô chậm rãi nói: “Chắc chắn sẽ có ngày em nuôi anh, Thẩm Bồi ạ!”
“Bân Bân, cảm ơn em…” Thẩm Bồi rất dễ cảm động, ôm chặt lấy cô. Anh biết
trong thành phố náo nhiệt ấy có rất nhiều cô gái luôn kỳ vọng bạn trai
mình là một cái máy rút tiền không bao giờ cạn. Hai người, không ai nói
gì, chỉ cảm thấy trong giây phút này, họ sống dựa vào nhau hết sức cảm
động.
Nước hoa trên người Đàm Bân cùng nhiệt độ cơ thể tỏa ra một mùi hương ngọt ngào đến mê hoặc lòng người. Thẩm Bồi bị xao động đến
mức bồn chồn, cái miệng đã bắt đầu không ngoan ngoãn, mơn trớn cổ cô từ
sau ra trước.
Toàn thân Đàm Bân tức thì mềm nhũn.
Đã nhiều lần cô muốn lật ngược tình thế, nếm thử mùi vị của kẻ chủ động, nhưng
chẳng bao giờ cô có thể cưỡng lại được những cái vuốt ve của Thẩm Bồi,
cơ thể mềm ra như một sợi bún.
Thẩm Bồi siết chặt vòng eo của cô, mạnh đến mức như muốn nghiền nát cô.
Cô không thể thở được, túm lấy cổ áo anh, giãy giụa trong mê mẩn. “Đợi chút… Đừng ở đây…”
Thẩm Bồi ghì cô xuống bãi cỏ, trong giọng nói không giấu nổi vẻ khổ sở và nôn nóng: “Bân Bân, Bân Bân, em yêu, anh yêu em…”
Đàm Bân rốt cuộc cũng buông tay ra.
Đám hoa dại bên cạnh đang nở rộ, vàng óng, chói chang như ánh mặt trời lúc
giữa trưa, đẹp tươi, ngát hương thơm, giống như bản thân cô vậy, tất cả
đắm mình trong không khí ẩm ướt nóng hổi của mùa hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...