Bữa ăn này Nghiêm Chinh cứ nhấp nhỏm không yên, còn Doãn Nghiên Hi
thì lại ăn rất ngon lành, giống như muốn chứng minh câu nói vừa rồi của
cô: Phải xứng với công cô đội mưa gió đến ăn cơm.
Ăn tối xong,
Nghiêm Chinh cũng không còn lòng dạ nào mà bàn công việc nữa, anh lấy lý do sợ cô mặc quần áo ướt sẽ bị cảm, kiên quyết đưa cô về.
Doãn
Nghiên Hi vẫn chưa dọn vào căn nhà do Nghiêm Chinh chuẩn bị. Chỗ cô thuê bây giờ là một khu nhà đã cũ, không có bãi đỗ xe ngầm, xe chỉ có thể
chạy tới dưới lầu, muốn vào trong nhà còn phải đi bộ thêm một đoạn ngắn
nữa.
Nghiêm Chinh thấy cô đẩy cửa xe chuẩn bị xuống thì vội nắm cánh tay cô ngăn lại. “Bên ngoài mưa lớn vậy cô không lấy dù sao?”
“Lấy dù cũng vô ích thôi.” Nghiên Hi nhìn những cái cây bị gió thổi liêu
xiêu trong khu nhà, nói bâng quơ. “Dù sao thì tôi cũng bị ướt rồi, ướt
thêm chút nữa cũng chẳng sao.”
Nói xong, không đợi anh lên tiếng,
cô đã đẩy cửa xe bước xuống. Có lẽ vì xe đậu giữa hai tòa nhà, gió lùa
khá lớn nên vừa xuống xe, Doãn Nghiên Hi đã bị thổi lảo đảo.
Cách
cửa kính, Nghiêm Chinh nhìn bóng người đi trong mưa, lưng hơi khom
xuống, vóc dáng mảnh mai như sắp bị gió thổi bay đi, nơi nào đó trong
trái tim anh bỗng nhói lên một cái.
“Chủ tịch, chúng ta có về công ty không?” Bác Hoàng tài xế hỏi.
Anh mím môi, ngay sau đó đẩy mạnh cửa xe ra, chạy về phía cô gái đang loay hoay khổ sở, không thể đi tiếp vì gió quá lớn.
Doãn Nghiên Hi bị gió thổi đến mức không mở mắt ra được, lòng đang thầm oán
thán vở diễn này của mình diễn thật là khổ thì vai bỗng bị một đôi bàn
tay ôm choàng lấy. Giọng của Nghiêm Chinh hòa với tiếng gió mưa ùa vào
tai cô. “Gió lớn quá, để tôi đưa cô lên.”
“Cảm ơn anh.” Doãn Nghiên Hi ngửa đầu cười với Nghiêm Chinh.
Nghiêm Chinh ôm choàng vai cô, bước nhanh về trước. Dọc đường đi anh cẩn thận nghiêng người chắn gió cho cô.
Vào trong tòa nhà, mưa gió thét gào bị nhốt ở bên ngoài cánh cửa.
Nhìn bộ quần áo ướt sũng trên người anh, Doãn Nghiên Hi ngượng ngùng nói: “Ngại quá, làm anh bị ướt rồi.”
“Không sao, tôi về thay bộ khác là được.” Nghiêm Chinh hất hất tóc, có không ít nước rơi xuống.
Doãn Nghiên Hi liếc nhìn chiếc xe đậu cách đó không xa. “Anh chờ một chút, tôi lên nhà lấy cây dù.”
“Không cần đâu, dù sao cũng đã ướt rồi, tôi chạy vài ba bước là tới.” Anh kéo
chiếc áo sơ mi dính trên người ra. “Nhưng cô đó, mau đi tắm nước ấm đi,
tôi thấy cô sắp bị cảm lạnh rồi.”
“Được rồi.” Doãn Nghiên Hi bước
từ từ về phía thang máy, nhấn nút đi lên. Thấy số tầng hiển thị trên màn hình ngày càng nhỏ, cô nắm chặt tay, quay người nói với Nghiêm Chinh
còn chưa đi. “Hay là anh lên uống ly trà đi?”
Nghiêm Chinh ngạc nhiên thấy rõ, sau đó ánh mắt nhìn cô như có chút nghiền ngẫm.
Những lời Doãn Nghiên Hi nói lúc nãy hoàn toàn là do buột miệng, nói xong là
liền cảm thấy lời mời này quá đột ngột, cũng quá vội vàng. Kế hoạch của
cô là từ từ tiếp cận anh, khơi gợi hứng thú của anh, cướp anh từ tay Lâm Nhân. Bây giờ cô tỏ vẻ gấp gáp như thế, chắc chắn sẽ khiến anh nghĩ
rằng mình có ý đồ, nói không chừng còn liệt cô vào danh sách những người cần tránh.
Có điều sự phiền muộn của cô cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì Nghiêm Chinh đã nhanh chóng trả lời. “Được thôi.”
Lần này, đổi lại thành cô ngạc nhiên.
Thấy cô ngẩn ngơ đứng ngoài cửa thang máy, Nghiêm Chinh mỉm cười hỏi. “Thế nào? Định đổi ý à?”
Doãn Nghiên Hi chép miệng, lặng lẽ cúi đầu bước vào thang máy. Trên đường
lên nhà, hai người không ai nói câu nào. Trong không gian kín này, chỉ
nghe tiếng rào rào của thang máy đang vận hành.
Đến tầng Doãn
Nghiên Hi đang ở, cô bước ra ngoài, đi phía trước. Cách nhau vài bước,
cô có thể cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực đang dán chặt vào lưng
mình, nóng đến nỗi làm cô toát mồ hôi.
Cởi giày ra, Doãn Nghiên Hi quay người lại nói với Nghiêm Chinh đang đứng ngoài cửa. “Mời vào.”
Nghiêm Chinh không hề nhúc nhích, chỉ tựa người vào khung cửa, ung dung nhìn
cô. “Dễ dàng mời một người đàn ông lạ vào nhà là rất nguy hiểm.”
Lời anh chứa đầy ẩn ý, lập tức khơi gợi tinh thần chiến đấu của cô, khiến
cảm giác thấp thỏm này giờ bỗng dưng tan biến. Cô lại trở thành một Doãn Nghiên Hi gian xảo, đầy mưu mô.
“Sao anh biết là tôi dễ dãi?” Cô bắt chước bộ dạng của anh, dựa vào tủ để giày, mỉm cười nhìn anh.
Nghiêm Chinh vuốt cằm, môi mỉm cười. “Nếu không dễ dãi thì càng nguy hiểm hơn.”
“Anh? Hay là tôi?”
“Both.”
Doãn Nghiên Hi nhìn anh đầy khiêu khích. “Anh sợ nguy hiểm à?”
“Cô không sợ sao?” Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Đương nhiên.” Doãn Nghiên Hi nhún vai. “Nếu sợ thì đã không mời.”
Thấy thái độ cởi mở của cô, Nghiêm Chinh nhướng mày, buông giọng chậm rãi. “Sợ là cô không hiểu được ý tôi.”
Doãn Nghiên Hi nghiêng đầu mỉm cười, đi chân trần đến trước mặt anh, tay từ
từ đặt lên hông anh. “E là tôi không ngốc như anh nghĩ đâu.”
“Ồ?” Nghiêm Chinh liếc nhìn bàn tay đang đặt trên hông mình, không hề có ý bảo cô thả ra, chỉ nói: “Vậy cô nói xem tôi có ý gì?”
“Chẳng phải nghĩ tôi đang muốn quyến rũ anh sao?”
“Vậy tôi nghĩ có đúng không?” Anh hỏi.
“Nửa đúng, nửa sai.”
“Nửa đúng, nửa sai?”
Doãn Nghiên Hi ừ một tiếng, từ tốn nói: “Sai là mời anh lên đây quả thật chỉ vì muốn mời anh uống trà, về phần đúng…” Cô dừng lại giây lát, cười
tươi tắn. “Đúng là tôi có ý với anh.”
“Cô đúng là thẳng thắn.” Anh mỉm cười.
“Chuyện này có gì mà phải giấu giếm.” Cô bĩu môi. “Điều kiện của anh tốt như
thế, cô gái nào có đầu óc bình thường chẳng có ý với anh.”
“Nhưng nói thẳng ra thế này thì chỉ có một người.”
“Thế sao? Xem ra tôi đúng là thành thật.” Doãn Nghiên Hi giả vờ hậm hực,
định rút tay khỏi người anh nhưng ai ngờ, còn chưa kịp lấy tay về thì đã bị Nghiêm Chinh níu lại, dùng sức giật một cái là cô nhào vào lòng anh.
Hơi thở đàn ông ùa tới, Doãn Nghiên Hi nhíu mày, định đẩy anh ra theo bản
năng. Không ngờ còn chưa kịp dùng sức thì đã bị nắm lấy cằm, một nụ hôn
mạnh mẽ đã ập tới.
Nụ hôn này mang đầy tính xâm chiếm, mãnh liệt, không cho cô rút lui.
Có điều Doãn Nghiên Hi nhanh chóng biến tình thế bị động thành chủ động,
áp dụng toàn bộ những điều học được từ trong tiểu thuyết, khiến Nghiêm
Chinh càng trở nên điên cuồng. Mãi đến khi cô cảm thấy sắp không thở nổi nữa, ra sức đánh vào vai anh thì anh mới lưu luyến buông cô ra.
Doãn Nghiên Hi ôm ngực hít thở thật sâu. Nhưng cảm giác nghẹt thở còn chưa
tan biến hết thì Nghiêm Chinh lại cúi người xuống hôn cô tiếp. Hơn nữa
còn mạnh mẽ hơn lần trước, giống như là muốn nuốt chửng cô, khiến đầu
lưỡi cô đau nhói.
Cảm giác nghẹt thở khiến Doãn Nghiên Hi trở nên
tàn nhẫn. Cô cắn thật mạnh vào môi Nghiêm Chinh khiến anh đau đớn phải
kêu lên, cuối cùng thả cô ra.
Lần này, Doãn Nghiên Hi vội vàng lùi ra sau vài bước, cách xa phạm vi của anh.
Nghiêm Chinh sờ đôi môi bị cô cắn nát, đôi mày kiếm nhíu lại với vẻ không vui.
“Xin lỗi…” Doãn Nghiên Hi vừa thở vừa giải thích. “Tôi không cố ý, là do tô sắp không thở được nữa.”
Nhìn gương mặt đỏ bừng lên vì không hít thở được của cô, lòng Nghiêm Chinh
cảm thấy áy náy, nhưng mặt thì vẫn cứ sa sầm, giống như cô nợ anh tiền
trăm bạc triệu vậy.
Doãn Nghiên Hi bị anh nhìn đến nổi da gà, cười gượng vài tiếng. “Ừm, hình như mưa nhỏ lại rồi, hay là anh về đi.”
Bộ dạng lúng túng của cô khiến Nghiêm Chinh cảm thấy tức cười. “Chẳng phải cô mời tôi lên uống trà sao?”
Doãn Nghiên Hi nuốt nước miếng. “Vậy… Anh vào ngồi trước đi, tôi đi nấu nước.”
Nghiêm Chinh nhìn thảm chùi chân trước cửa, trầm ngâm nói. “Thôi, để lần sau đi.”
Từ những biểu hiện vừa rồi cho thấy, anh hoàn toàn không có lòng tin vào
sự tự chủ của mình, sợ lỡ bước vào rồi, trà không uống mà xơi cô luôn.
“Cũng được.” Doãn Nghiên Hi đồng ý. Mặc dù mục đích của cô là quyến rũ Nghiêm Chinh nhưng sự mất tự chủ vừa rồi của anh đã làm cô hơi e sợ. Có lẽ là
do quá nhanh, cô còn chưa kịp chuẩn bị.
Mưa ngoài trời đã nhỏ lại, Nghiêm Chinh xuống tới dưới lầu, bất giác quay đầu nhìn lên trên.
Bác Hoàng thấy anh đứng trong mưa thì vội vã cầm dù bước tới che cho anh.
Khi đến gần, ngẩng đầu liếc thấy môi dưới còn rỉ máu của anh thì bác
không khỏi ngẩn người, sau đó lập tức cúi đầu, thầm lẩm nhẩm tôi chưa
thấy gì hết.
Nghiêm Chinh đứng dưới lầu một lát rồi mới lên xe, lạnh giọng nói: “Về nhà.”
Bác Hoàng à một tiếng, không dám nhắc nhở Nghiêm Chinh là thật ra sáng nay
anh đã hứa là sẽ đến bệnh viện đón cô Lâm đang đi thăm những người gặp
tai nạn.
Mấy ngày nay, trụ sở chính của tập đoàn Hồng Thái bị bao
phủ trong một không khí áp bức khiến người ta nghẹt thở. Từ cao xuống
thấp, từ phó tổng giám đốc cho tới cô nhân viên lễ tân, ai nấy đều cảm
thấy bất an, không dám mở miệng.
Tại sao vậy? Bởi vì tâm trạng đại boss không vui. Phải nói là cực kỳ tồi tệ.
Tệ đến mức nào?
“Hôm qua anh ấy nói màu son của tôi khó coi, sau này không được dùng nữa.” Cô lễ tân MM nhăn mặt nói.
“Vậy là cô còn hên đó, chỉ cần đổi son là được. Tôi thì phải nhuộm lại cả
đầu tóc đây.” Amy ở phòng quan hệ xã hội sắp khóc. “Sáng nay tôi gặp anh ấy ngoài cửa thang máy, anh ấy nói thẳng vào mặt là không thích màu tóc của tôi, bảo nhuộm cái khác xong mới được đi làm tiếp.”
Lili phòng kế hoạch thở dài. “Được rồi, các cô vẫn còn may hơn tôi. Kế hoạch mà chúng tôi trình lên bị quẳng về nè.”
“Kế hoạch hợp tác với MI đó hả? Chẳng phải nói làm xong rồi sao?” Amy hỏi.
“Là cái đó đó.” Lili đau khổ nói. “Trước đây thì bảo là ok rồi, bây giờ lại nói là không được, kêu bọn tôi phải làm lại lần nữa. thời gian đàm phán sắp tới rồi, Jacket sắp điên lên được, ngày nào cũng bắp bọn tôi tăng
ca.”
“Thật là tội nghiệp.” MM bộ phận lễ tân than thở. “Cô nói xem anh ta bị sao vậy chứ? Có phải là cãi nhau với cô Lâm không? Tôi nghe
nói gần đây không hẹn hò với cô ấy.”
“Có lẽ là thế.”
“Thảo nào, thì ra là không được đáp ứng nhu cầu.” Lili nó nhỏ.
Ở bên kia bức bình phong, trợ lý Ngô khóc không ra nước mắt, nhìn gương
mặt sa sầm của ông chủ, âm thầm cầu nguyện cho ba cô đồng nghiệp ở bàn
bên cạnh nhưng lòng thì hết sức tán thành với kết luận của bọn họ. Biểu
hiện gần đây của ông chủ quả thật là giống không được đáp ứng nhu cầu.
Có điều, thân là trợ lý bên cạnh Nghiêm Chinh, anh ta biết rất rõ những
biểu hiện bất thường gần đây của anh hoàn toàn không phải là vì Lâm
Nhân. Ngược lại, gần đây ông chủ còn tìm cách né tránh cô Lâm, mấy lần
cô Lâm hẹn anh mà anh toàn tìm cách từ chối.
Tuy không biết nguyên nhân nhưng… Ngô Nhược lén nhìn vết thương đang kết vảy trên môi Nghiêm
Chinh, cảm giác có liên quan tới nó.
“Tiệc rượu tối nay tổ chức lúc mấy giờ?” Nghiêm Chinh đột nhiên phá tan cơn im lặng.
Ngô Nhược ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu đó là hoạt động bán hàng từ thiện do Lệ Viện Hội tổ chức, vội vàng rút notebook ra xác nhận lại. “7 giờ bắt
đầu, ở Lệ Sênh.”
Ngập ngừng một chút, Ngô Lệ thăm dò. “Anh muốn tham gia sao?” Lúc trước cô Lâm có hẹn anh nhưng đã bị anh từ chối.
“Thông báo thư ký, bảo chuẩn bị quần áo cho tôi.”
Ngô Nhược dạ một tiếng, hỏi tiếp. “Có cần báo trước với cô Lâm không?”
“Không cần đâu.” Nghiêm Chinh lắc đầu.
Người anh muốn gặp, không phải là Lâm Nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...