Bên ngoài là mưa rền gió giật, thế gian giống như chìm trong một màn nước xám trắng.
Từng có một khoảng thời gian, Doãn Nghiên Hi căm ghét tất cả những ngày có
mưa bão. Nếu không có bão, bọn họ đã đến đảo Nam Nha du lịch, ba sẽ
không phải đi mua đàn vi-ô-lông để dỗ cô, sẽ không bị xe đụng, sẽ không
phải chết, cô sẽ không phải trở thành cô nhi. Giống như là hiệu ứng cánh bướm vậy, chỉ cần một con bướm ở nam bán cầu nhẹ nhàng vỗ cánh thì bắc
bán cầu sẽ có bão lớn.
Đương nhiên, trên đời này không có hai chữ
“nếu như”. Cô đổ mọi trách nhiệm lên mưa bão chẳng qua là muốn tìm một
đối tượng phát tiết trong thế giới dài đằng đẵng mà cô độc này. Tất cả
đều là do cô chưa có khả năng trừng trị kẻ gây tội ác thực sự.
Đặt ly cà phê đã nguội xuống, Doãn Nghiên Hi cầm chiếc điện thoại trên bàn
lên, mở nhật ký cuộc gọi ra, bên trong chỉ có một dãy số, gửi tới 3 tin
nhắn thoại.
“Cô Doãn, tôi là Nghiêm Chinh, dự báo thời tiết nói
ngày mai sẽ có bão, cuộc hẹn của chúng ta có thể dời lại sau không. Nhận được tin xin hãy trả lời.”
Tin nhắn thứ hai được gửi tới vào sáng nay. “Cô Doãn, trợ lý của tôi nói vẫn không liên lạc được với cô, cô
nhận được tin nhắn tối qua tôi gửi cho cô chưa? Bão tới rồi, cuộc hẹn
tối nay của chúng ta phải hủy bỏ. Nghe được tin nhắn xin trả lời.”
Tin nhắn thứ ba nhận được vào một tiếng đồng hồ trước, giọng của Nghiêm
Chinh nghe có vẻ bất đắc dĩ. “Cô Doãn, trợ lý nói cô không ở nhà, tôi
hỏi cô Bạch thì cô ấy nói cũng không tìm thấy cô, rốt cuộc cô đã đi đâu
vậy? Bên ngoài mưa to gió lớn, chắc cô sẽ không đến chỗ hẹn đâu nhỉ?”
Doãn Nghiên Hi nghe lời tự hỏi tự trả lời của anh, khóe môi hơi nhếch lên.
Đương nhiên cô sẽ đến chỗ hẹn, hơn nữa không chỉ cô đi mà anh cũng nhất
định sẽ đi.
Mở tủ lấy bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, sau đó trang điểm tỉ mỉ, Doãn Nghiên Hi xách túi ra khỏi nhà.
Bên ngoài mưa gió rất lớn, Doãn Nghiên Hi cẩn thận lái xe, phải mất một tiếng đồng hồ mới đến được chỗ hẹn.
Cô cố ý không đậu xe dưới bãi đỗ xe ngầm. Vừa xuống xe, chiếc dù trên tay
đã bị gió thổi tung, lập tức tróc đi, chỉ chừa lại bộ khung trơ trọi.
Nhân viên trực ở cửa thấy cô đi về phía này nên vội vàng mang một chiếc dù
lớn ra đón, che mưa cho cô. Dù vậy, khi vào tới đại sảnh thì người cô
cũng đã ướt sũng, mái tóc đầy nước, trông hết sức thê thảm.
Nhân viên phục vụ vội lấy khăn lông tới. “Cô à, cô lau một chút đi.”
Doãn Nghiên Hi nhận lấy, lau qua loa nước trên mặt rồi hỏi. “Chỗ anh Nghiêm đặt trước là ở đâu?”
“Anh Nghiêm?” Nhân viên phục vụ ngẩn ra giây lát rồi hiểu ngay. “Ở khu VIP. Tôi dẫn cô đến đó.”
Đúng như dự đoán, Nghiêm Chinh còn chưa tới. Nhân viên phục vụ mang trà nóng lên, nhiệt tình đề nghị. “Cô có cần hong khô quần áo trước không?”
“Không cần đâu.” Nghiên Hi nhấp một hớp trà, căn dặn. “Chỉnh điều hòa xuống một chút, trong này ngột ngạt quá.”
Đợi sau khi nhân viên phục vụ ra ngoài, Doãn Nghiên Hi cởi dây buộc tóc ra. Mái tóc màu nâu hạt dẻ lập tức xõa tung xuống. Tuy đã bị ướt nhưng chỉ
cần vuốt vài cái là đuôi tóc vẫn giữ được độ con bồng bềnh, có điều
người thì… Cô cúi đầu nhìn bộ âu phục dán sát vào người. Bởi vì bị ướt
nên có thể loáng thoáng nhìn thấy hoa văn của nội y bên trong.
Lúc ẩn lúc hiện, gợi cảm mê hồn. Không biết là người “thưởng thức” có đến không?
Trong tập đoàn Hồng Thái ở khu Trung Hoàn.
Lúc này đã quá thời gian tan ca nhưng trong tòa nhà vẫn cứ bật đèn sáng trưng.
Nghiêm Chinh vừa từ châu Âu trở về 2 ngày trước, mang theo bản dự thảo hợp tác với công ty truyền thông MI. Vì dự án này, các phòng ban đã phải thức
trắng mấy đêm liền, bây giờ ai nấy đều thành mắt gấu trúc.
“Chủ
tịch, chúng tôi đã sửa lại bản kế hoạch, mời anh xem thử.” Giám đốc kinh doan Jacket thấp thỏm trình bản kế hoạch lên, sau đó dè dặt quan sát
thái độ của đại boss. Khi thấy Nghiêm Chinh dừng động tác lật trang, anh ta giật mình, sau gáy toát mồ hôi lạnh.
Bọn họ đã sửa chữa dự án
này mười mấy lần, trước khi trình lên đều mở cuộc họp trong tổ để thảo
luận, cân nhắc. Nhưng báo cáo trông có vẻ hoản hảo ấy hễ đến tay đại
boss là lại thành phế thải. Bệnh khó tính của Nghiêm Chinh cứ như là tìm xương trong trứng, mấy lần tìm được những sơ hở khiến bọn họ đều phải
toát mồ hôi lạnh.
Thấy anh nhìn chằm chằm vào một trang, Jacket đứng ngồi không yên, đến thở cũng không dám thở mạnh, đợi ăn mắng.
Reng… Khi anh ta sắp hồi hộp chết thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, khiến anh ta giật mình một cái.
Nghiêm Chinh liếc nhìn dãy số hiển thị, nhặt lên nghe. “Trợ lý Ngô?”
“Chủ tịch, bên phía câu lạc bộ gọi tới báo là cô Doãn đã đến rồi.”
Đến rồi? Nghiêm Chinh nhíu mày. Mưa to gió lớn như vậy, thế mà cô còn đến chỗ hẹn?
Không nghe được câu trả lời của anh, trợ lý Ngô thăm dò. “Hay là bảo người
chỗ câu lạc bộ báo với cô ấy cuộc hẹn bị hủy, mời cô ấy về trước.”
“Không cần đâu.” Nghiêm Chinh đưa tay lên nhìn đồng hồ. “Chuẩn bị xe, tôi sẽ
qua đó.” Nếu cô đã không ngại gió mưa thì anh cũng không thể thất hẹn.
Trợ lý Ngô nhìn mưa gió bão bùng bên ngoài cửa sổ, hơi do dự một chút nhưng không nói ra những lời ngăn cản mà chỉ nói: “Dạ.”
Ngắt điện thoại, Nghiêm Chinh gập bản kế hoạch trên tay lại, cười với
Jacket. “Các anh cũng đã thức trắng mấy đêm rồi, bảo mọi người về nghỉ
trước đi.”
Jacket như được đại xá, mặt không giấu nổi hưng phấn.
“Cảm ơn chủ tịch.” Sau đó, như là sợ Nghiêm Chinh đổi ý, không kịp nói
lời chào tạm biệt mà vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc, vừa đi vừa
không quên cảm ơn cuộc gọi đó.
Đã 3 ngày anh ta chưa được về nhà, người cũng thối hoắc rồi…
Hồng Thái cách câu lạc bộ không xa, có điều trời mưa to, đường hơi kẹt xe nên Nghiêm Chinh đến hơi trễ một chút.
Không may là, khi anh đẩy cửa bước vào thì vừa vặn nhìn thấy Doãn Nghiên Hi
đang che miệng ngáp. Hai người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng cảm thấy hơi
ngượng ngùng.
Cuối cùng, Nghiêm Chinh phá tan sự gượng gạo này. “Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Anh xin lỗi là xuất phát từ phép lịch sự, không ngờ Doãn Nghiên Hi lại
nghiêm túc nói. “Chưa tới 10 phút, không tính là quá trễ.”
Anh nhìn cô với vẻ nghiền ngẫm, môi bất giác cong lên. Kéo chiếc ghế ra, anh mỉm cười. “Thật ra tôi không nghĩ là cô sẽ đến.”
Doãn Nghiên Hi nghiêng đầu qua, như là một chú nai con đối diện với cung
tên, mặt ngơ ngác. “Lẽ nào khi ấy tôi không nhận lời anh sao?”
“Ý
tôi là…” Nghiêm Chinh chỉ ra bên ngoài. “Hôm nay có bão, hơn nữa trước
đó tôi có gửi tin nhắn thoại cho cô, nói là hủy cuộc hẹn.”
“Anh có nhắn cho tôi sao?” Doãn Nghiên Hi móc điện thoại ra, mở hộp tin nhắn
thoại, nhìn nhìn rồi đưa đến trước mặt Nghiêm Chinh. “Không có gì cả
mà.”
Nghiêm Chinh nhún vai, nói tiếp. “Không chỉ nhắn tin, tôi còn bảo trợ lý đến nhà tìm cô, hơn nữa còn tìm cô Bạch nhưng vẫn không liên lạc được với cô.”
Doãn Nghiên Hi giả vờ nghi hoặc, trợn tròn mắt
rồi sau đó à một tiếng. “Tôi dùng sim Đài Loan, ở thôn nhỏ có lẽ không
bắt được sóng.”
Sau đó, không đợi Nghiêm Chinh lên tiếng, cô lại
tự lầu bầu. “Tôi đã nói mà. Trời mưa lớn thế này sao anh không thông báo cho tôi để đời cuộc hẹn, còn tưởng người bận rộn như anh đã sắp xếp
lịch trình kín mít cho nên ngày mưa cũng phải bàn công chuyện. Không ngờ là không liên lạc được với tôi.”
“Haiz…” Cô thở dài. “Sớm biết
thế thì tôi đã mang mặt dày đi hỏi anh, thế thì không cần đội mưa gió ra đây, làm mình thê thảm thế này.”
Cô nói thế, lúc này Nghiêm Chinh mới để ý người cô ướt hết, nhìn kĩ thì tóc cũng ướt mèm, còn đang nhỏ giọt.
Tuy không phải là lỗi của anh nhưng thấy cô như thế, anh vẫn nói xin lỗi. “Thật ngại quá, làm cô ướt hết cả.”
“Không liên quan tới anh, là do tôi không cẩn thận thôi.”
“Cô mặc đồ ướt không sao đấy chứ? Hay là tôi đưa cô về thay quần áo trước, đừng để bị cảm lạnh…”
Anh vừa nói xong, Doãn Nghiên Hi lập tức hắt xì một cái. Lúc này, Nghiêm
Chinh không nói gì nữa mà kéo ghế đứng lên. “Đi thôi, tôi đưa cô về
trước.”
“Không cần đâu.” Nghiên Hi xoa mũi. “Nếu đã đôi mưa gió đến đây thì phải bàn công việc trước đã.”
Cô lấy từ trong túi xách ra một bản kế hoạch. “Đây là bản kế hoạch chi
tiết được bổ sung từ bản khái quát tôi gửi anh lần trước, anh xem xem
còn chỗ nào cần sửa hay không, mặt khác có cần… hắt xì… cần… hắt xì…”
Liên tục hắt xì mấy cái, Doãn Nghiên Hi dùng khăn giấy bịt mũi lại, ngượng
ngùng cười. “Thật ngại quá, có lẽ là điều hòa hơi lạnh.”
Ngẩng đầu thấy điều hòa đang phà ra khí lạnh trắng xóa, Nghiêm Chinh nhướng mày rồi bước nhanh đến bên cánh cửa, tắt điều hòa.
“Cảm ơn.” Giọng Doãn Nghiên Hi đã khụt khịt. “Vừa nãy tôi định nói tuy Hồng
Thái là chủ đầu tư nhưng người phụ trách quỹ này là cô Lâm, có cần nghe ý kiến của cô ấy không?”
“Không cần đâu, Lâm Nhân làm từ thiện là
vì sở thích, hoàn toàn không có kinh nghiệm tài chính, chuyện này có hỏi thì chỉ làm cô ấy đau đầu thêm thôi.”
“Ý của anh là sau này chuyện của quỹ từ thiện tôi đều tìm anh?”
Nghiêm Chinh gật đầu. “Cho nên tôi mới là ông chủ của cô.”
“Hiểu rồi.” Doãn Nghiên Hi nhún vai. “Vậy anh có yêu cầu gì với tôi không?”
“Có.” Nghiêm Chinh rót cho cô một ly trà nóng. “Yêu cầu đầu tiên là uống cái này đi đã.”
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, tâm trạng Nghiêm Chinh bỗng thấy vui vẻ. Đợi
cô uống xong, anh lại rót thêm cho cô một ly nữa. “Uống thêm đi.”
Doãn Nghiên Hi nhoẻn miệng cười, chuyển tầm mắt từ ly trà lên mặt anh. “Đừng nói anh muốn tôi uống một bụng trà nha. Nói thật thì tôi còn đang chờ
được ăn tối đây.”
Sự thẳng thắn của cô khiến Nghiêm Chinh thấy rất thoải mái, anh bật cười thành tiếng. “Ha ha, tôi sơ ý quá.” Nói xong,
anh nhấn chuông phục vụ, gọi người vào đưa thực đơn cho cô. “Cô nhìn xem muốn ăn gì thì cứ gọi, đừng khách sáo.”
“Tôi sẽ không khách sáo
đâu.” Doãn Nghiên Hi hít cái mũi bị nghẹt, trêu đùa. “Tôi đội mưa đội
gió đến ăn bữa cơm này, khách sáo thì sẽ rất có lỗi với bộ quần áo của
tôi.”
Nghiêm Chinh thuận mắt nhìn qua theo lời của cô, mắt như bị
ma quỷ dẫn đường, tự nhiên rơi vào ngực cô, sau đó xuyên qua lớp áo ướt
nhìn thấy hoa văn trên áo ngực. Cổ họng như bị thít lại, anh vội vã dời
mắt sang chỗ khác nhưng hình ảnh ấy như khắc sâu vào trong đầu, thỉnh
thoảng lại hiện lên khiến anh thấy người khô nóng, lòng bứt rứt.
Sau khi uống hết ly trà thứ ba, Nghiêm Chinh đột nhiên đứng dậy. “Xin lỗi, tôi đi rửa tay một chút.”
Nghiên Hi ừ một tiếng cho cô lệ, tiếp tục nghiên cứu thực đơn, không “tốt
bụng” nhắc nhở anh thật ra không cần ra ngoài, bởi vì trong phòng cũng
có toilet.
Nghiêm Chinh chạy vội ra ngoài, đứng trên hành lang hít sâu vài hơi mới điều chỉnh lại cảm xúc kích động trong người.
Nhưng vừa đưa mắt nhìn, thấy bóng mình trong cửa kính với đôi mắt nóng cháy,
sáng rực thì anh lại ngây người. Hôm nay anh sao vậy chứ? Chẳng phải
nhìn thấy một đường cong thoáng ẩn hiện thôi sao, có cần phải bối rối
tâm thần thế không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...