Bẫy Tình, Tình Bẫy?

Bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện Miriam, thím Trương nhìn chằm chằm vào tấm rèm màu xanh lá, sốt ruột đi qua đi lại.

Dường như đã trôi qua một thế kỉ, người bên trong mới vén tấm rèm ra, một bác sĩ nam trẻ tuổi xuất hiện, tháo khẩu trang xuống, hướng về phía hành lang gọi. “Ai là người nhà của Bạch Chi Âm?”

“Chúng tôi là người làm của của cô ấy.” Thím Trương và tài xế đồng thanh đáp.

Bác sĩ nam có vẻ không vừa ý với đáp án này, khẽ nhíu mày. “Người thân của bệnh nhân không đến sao?”

Thím Trương mím môi, nhớ lại lời nói lúc nãy của Thẩm Mục Phạm, mặt lộ vẻ khó xử. Cứ tưởng rằng dựa vào tình cảm của cậu chủ đối với cô chủ, khi nghe tin cô chủ bị bệnh nhất định sẽ lòng nóng như lửa đốt chạy tới, nào biết cậu chủ lại cười cười đầy thâm ý, lạnh lùng nói. “Đưa cô ấy đi bệnh viện.”

Trên đường đến bệnh viện, ông Thái lái xe mới nói với bà. “Tối hôm qua sau khi cậu chủ rời khỏi nhà vẫn không trở về, có thể là cãi nhau với cô chủ.”

Cứ cho là cãi nhau, nhưng cô chủ bệnh thành như vậy, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, làm thế nào mà cậu chủ có thể vô tình như vậy?

Thầm thở dài, thím Trương lên tiếng hỏi. “Bác sĩ, cô chủ nhà tôi thế nào rồi ạ?”

“Chẩn đoán sơ bộ chỉ là bị sốt dẫn đến hôn mê, bệnh tình cụ thể ra sao thì còn phải kiểm tra thêm nữa.” Bác sĩ lấy giấy bút ra, hỏi theo thường lệ. “Bệnh nhân có tiền sử bị bệnh mãn tính không? Chẳng hạn như bệnh tiểu đường, bệnh tim v.v…”

Thím Trương nghĩ nghĩ. “Chắc là không có.”

“Có dị ứng với thuốc gì không? Dạng như pê-ni-xi-lin?”

“Cái này tôi cũng không rõ lắm.” Thím Trương đáp xong chợt nghĩ đến. “À đúng rồi, cô chủ đang có thai, đã hơn ba tháng rồi.”

“Hơn ba tháng?” Bác sĩ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn thím Trương. “Không thể nào, chúng tôi vừa mới kiểm tra, không phát hiện bệnh nhân có dấu hiệu mang thai.”

“Do bụng của cô chủ nhỏ quá.” Thím Trương giải thích.


Nghe thấy vậy, bác sĩ đó lập tức trở lại phòng chẩn đoán, đưa cho bác sĩ trưởng khoa tờ giấy xét nghiệm. “Bệnh nhân mang thai ba tháng, không thể siêu âm ngực.”

Bác sĩ trưởng khoa sửng sốt một hồi, tầm mắt chuyển hướng đến phần bụng phẳng lì của Bạch Chi Âm, vẻ mặt không tin nổi.

Thấy vẻ mặt trưởng khoa bối rối ngờ vực, bác sĩ nam nhún vai. “Tôi cũng không hiểu được, nhưng người làm của bệnh nhân nói là do bụng của cô ấy nhỏ quá.”

“Gọi bác sĩ khoa phụ sản đến kiểm tra cho bệnh nhân này.” Bác sĩ trưởng khoa thu lại dụng cụ, lại có chút suy ngẫm. “Nếu là hơn ba tháng thì bụng như vậy là hơi nhỏ, có thể có vấn đề về sự phát triển của thai nhi.”

Bác sĩ khoa phụ sản nhanh chóng đến, sau một hồi kiểm tra, đưa ra kết luận, “Cô ấy thật sự có thai, nhưng căn cứ theo tình hình phôi thai thì hẳn là chỉ mới được khoảng 6 tuần.”

Làm xong kiểm tra, bác sĩ khoa phụ sản cầm tờ giấy xét nghiệm đi tìm thím Trương nói chuyện. “Bà chắc chắn bệnh nhân đã mang thai ba tháng sao?”

Liên tục bị hai bác sĩ hỏi như vậy, thim Trương cũng không chắc chắn. “Tôi cũng không rõ, là cậu chủ nói cô chủ đã có thai ba tháng.”

“Vậy anh ấy đang ở đâu?”

“Cậu ấy…”

Thấy vẻ mặt khó xử của thím Trương, trí tưởng tượng của bác sĩ phụ sản phát huy, chắc hẳn là khó xử với thân phận tình nhân của Bạch Chi Âm, chính là loại người bị mấy tay nhà giàu vứt bỏ nên không hỏi gặn thêm gì. Bác sĩ thu tâm trí lại, mặt không chút thay đổi nói. “Bệnh nhân phát sốt, cơ thể hơi suy yếu, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy nằm viện hai ngày để quan sát.”

“Vậy đứa bé thì sao? Không có chuyện gì chứ?” Thím Trương hỏi.

“Đứa bé không xảy ra chuyện gì.” Bác sĩ phụ sản bĩu môi, thầm chế nhạo cô tình nhân đúng là mệnh khổ, bệnh như thế ông chủ giàu có không xuất hiện thì thôi, ngay cả người giúp việc cũng chỉ lo lắng, chăm lo cho đứa bé.

Nói đến thì bác sĩ này thật sự đã hiểu lầm thím Trương. Bà hỏi thăm đứa bé, thứ nhất là xuất phát từ sự quan tâm, thứ hai là hi vọng nhờ đứa bé mà Thẩm Mục Phạm trở về. Bà thấy, cho dù cậu chủ có tức giận, nhưng nếu đứa bé có việc gì thì cậu chủ nhất định sẽ không ngại ngần gì mà lập tức trở về.


Nhưng đứa bé không xảy ra chuyện gì là may rồi.

Thở dài một hơi, thím Trương đi theo y tá đứa Bạch Chi Âm đến phòng bệnh. Khi tiến vào, bà liền trợn tròn mắt. “Phòng nhiều người vậy sao?”

Đây là phòng bệnh bình dân, bên trong có 8 giường nằm, đã có 7 người nằm trước đó, chỉ còn lại một giường trống nằm trong góc phòng. Thím Trương cảm thấy đường đường là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị lại đi ở nơi này, thật sự có chút tủi thân.

Y tá làm như không nghe thấy lời bà, trực tiếp đưa Bạch Chi Âm đến phần giường đó. Thím Trương sốt ruột, liền kéo kéo tay áo cô y tá. “Cô y tá à, ở đây còn có phòng đơn không? Chúng tôi có thể đưa thêm tiền?”

Rốt cuộc y tá cũng có phản ứng lại, nhưng lại là một ánh mắt xem thường. “Bệnh viện chúng tôi là bệnh viện công lập, ngoài trường hợp bệnh nhân đặc biệt, còn lại tất cả các phòng bệnh theo dõi khác đều như vậy. Nếu bà ngại điều kiện không tốt, có thể đến bệnh viện tư nhân.”

Thấy thím Trương bị ức nghẹn nói không nên lời, y tá mới sai các hộ lý giúp chuyển Bạch Chi Âm sang giường bệnh. Nhưng sau đó khi lấy kim tiêm để lấy máu, cũng không biết là vì ven của Bạch Chi Âm quá nhỏ hay là vì nguyên nhân khác mà y tá đã tiêm nhiều lần nhưng vẫn chưa tìm đúng ven, khiến thím Trương đau xót không thôi, muốn nói cô y tá cẩn thận một chút, lại bị ông lái xe đứng bên cạnh giữ lại, ý bảo bà đừng lên tiếng.

Sau khi thử đến lần thứ sáu, rốt cuộc y tá cũng tìm đúng vị trí, nhưng mu bàn tay cũng đã thành một mảng xanh tím.

Chờ y tá đi khỏi, thím Trương nhìn chăm chăm vào mu bàn tay xanh tím lo lắng không thôi. “Nếu cậu chủ nhìn thấy thành ra thế này chắc chắn tức giận cho coi.”

Nhưng bà không đoán được, Thẩm Mục Phạm không nhìn thấy, cũng sẽ không tức giận, bởi vì vốn dĩ anh không đến.

***

Khi Bạch Chi Âm tỉnh lại từ trong cơn mê thì đã là buổi chiều. Ánh đèn chiếu rọi ở trên trần nhà khiến cô hơi khó mở mắt, nâng cánh tay lên định ngăn lại ánh đèn chói mắt ấy, phát hiện cánh tay ê ẩm, vô cùng đau đớn, khiến cô không khỏi rít vào một hơi.

Ngay lập tức một giọng nói lo lắng quen thuộc truyền đến. “Cô chủ tỉnh rồi sao?”


Thím Trương nghiêng người đến vừa vặn che ánh đèn, bị ngược sáng, khiến Bạch Chi Âm phải nhìn một lúc mới thấy rõ mặt bà. Liếm liếm cánh môi khô khốc, cô khàn giọng hỏi. “Đây là đâu?” Cô nhớ rõ ràng mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, nhưng nơi đây lại hoàn toàn xa lạ.

“Đây là bệnh viện, cô chủ lên cơn sốt.” Thím Trương săn sóc hỏi. “Cô chủ có muốn uống nước không?”

Chờ cô gật đầu, thím Trương đỡ lưng nâng cô ngồi dậy, đem nước đặt bên miệng cô. “Cẩn thận một chút.”

Bạch Chi Âm uống từng ngụm, dòng nước ấm lướt qua cổ họng, làm cho cổ họng khô khốc được thông thuận. Uống liên tục nhiều ngụm mới cảm thấy như dòng máu ngưng trệ được lưu thông. Cô chống tay vịn bên giường, chậm rãi ngồi thẳng người lên, tựa vào đầu giường, thở hổn hển hỏi. “Cháu ngủ được bao lâu rồi?”

“Buổi sáng đưa cô đến bệnh viện, bây giờ cũng đã hơn ba giờ chiều rồi.”

Bạch Chi Âm à một tiếng, ánh mắt nhìn lướt qua khung cảnh xung quanh, không tìm thấy bóng dáng mình muốn gặp, nhịn không được hỏi. “Anh ấy đâu rồi?”

Vẻ bối rối trên mặt thím Trương không tránh khói ánh mắt Bạch Chi Âm, lòng cô bỗng trở nên trống rỗng, cảm giác đau ê ẩm. Anh thật sự không muốn nhìn thấy cô nữa, ngay cả khi cô bị bệnh cũng không chịu đến.

Không đành lòng thấy cô đau buồn, thím Trương thuận miệng nói dối. “Công ty có việc gấp, cậu chủ vừa mới đi rồi.”

Bạch Chi Âm mệt mỏi nhếch miệng, không vạch trần lời nói dối thiện ý của thím Trương. Thẩm Mục Phạm nhất định không có đến đây vì cho dù không chăm sóc cô thì nhất định cũng sẽ sắp xếp cho cô chuyển viện, đến phòng bệnh có điều kiện tốt hơn.

Đôi mắt cô đong đầy nước mắt, thì ra anh thật sự không muốn gặp lại cô nữa.

Thím Trương thấy cô như vậy cũng không biết nên khuyên như thế nào, đành mở lời chuyển đề tài. “Cô chủ, cô có đói bụng không? Tôi có nấu cháo cho cô đây.”

“Thím cứ để đó đi.” Bạch Chi Âm ngả người xuống, kéo chăn che mặt. “Cháu mệt rồi, muốn ngủ một lát.”

Vừa mới tỉnh dậy sao lại buồn ngủ nữa? Tuy trong lòng thím Trương nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn nhẫn nại khuyên nhủ. “Ít nhiều cũng phải ăn một chút, cô không ăn, nhưng đứa bé trong bụng phải ăn.”

Đứa bé? Bạch Chi Am cầm lấy chăn, cười tự giễu, nước mắt lại như hạt châu bị đứt chỉ tuôn rơi, mỗi giọt rơi xuống thấm vào tấm chăn.

Thím Trương khuyên nhủ một lúc lâu, thấy cô không có động tĩnh gì, đành thôi. Để bình giữ nhiệt xuống, bà nhìn bóng lưng Bạch Chi Âm nói. “Vậy cô ngủ tiếp đi, khi nào muốn ăn thì ăn nhé.”

Nhưng cho đến buổi tối, y tá đến đuổi người nhà về, Bạch Chi Âm vẫn duy trì tư thế cuộn mình, không ăn không uống, thậm chí không cử động.


Trên đường về nhà, thím Trương nhớ lại buổi chiều khi bà gọi điện báo tình hình cho Thẩm Mục Phạm, anh đã gắt gỏng trả lời. “Là cô ấy bảo bà gọi điện cho tôi phải không? Nói với cổ đừng có giở mấy trò lừa bịp trước mặt tôi nữa.”

Từ giọng nói của cậu chủ, bà biết được chắc chắn hai người đã cãi nhau rất kịch liệt, cậu chủ bỏ mặc không để ý tới cô chủ. Nhưng tình huống của Bạch Chi Âm thật sự… đắn đo suy nghĩ, thím Trương vẫn là cố lấy dũng khí gọi điện thoại cho Thẩm Mục Phạm.

“Cậu chủ, cậu vẫn nên đến xem cô chủ thế nào đi ạ, cô ấy…”

“Không phải tôi đã nói tôi không muốn lại phải nghe đến những chuyện của cô ấy rồi sao.” Thẩm Mục Phạm không kiên nhẫn ngắt lời bà.

Cách loa nghe, thím Trương cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ người Thẩm Mục Phạm, bà biết nếu nói tiếp cũng chỉ rước lấy bực bội của ông chủ, nhưng rốt cuộc sự đồng cảm giữa những người phụ nữ vẫn thắng, bà cắn răng lấy lại tinh thần nói tiếp “Nguyên một ngày trời cô chủ không ăn gì, khuyên thế nào cũng không chịu, cứ tiếp tục như vậy rất không tốt cho đứa bé.”

Khi nghe thím Trương nói cô một ngày trời không ăn gì tim Thẩm Mục Phạm như nhói lên, nhưng nghe đến hai chữ đứa bé, sự đau lòng liền bị lòng phẫn nộ thay thế.

“Cô ấy muốn đói thì để cho đói.” Anh lấy giọng điệu gần như gào lên ném lại một câu, sau đó tách một tiếng ngắt điện thoại.

Thím Trương cầm di động, sau một lúc lâu nói không nên lời, một nửa là bị dọa, một nửa là không thể tin được. Qua một lúc sau, bà mới mù mờ nhìn phía trước, miệng lẩm bẩm. “Tại sao lại có thể như vậy?”

Mấy ngày này, cậu chủ yêu thương, chìu chuộng cô chủ thế nào, bà có thể thấy điều đó ánh lên trong ánh mắt anh, tại sao chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã biến mất không còn?

***

Thái độ Thẩm Mục Phạm đối với Bạch Chi Âm không tốt, nhưng là kẻ dưới, thím Trương vẫn kiên trì làm tốt bổn phận của mình. Ngày hôm sau, bà dậy sớm hầm nồi canh gà rồi đem đến bệnh viện. Vừa lên lầu, liền nhìn thấy mấy người y tá đứng bên ngoài phòng bệnh Bạch Chi Âm nằm, trong đó có một người nhìn thấy bà, liền kêu lên: “Bà là người nhà bệnh nhân giường số 8?”

Giường số 8? Giường số 8 không phải là giường bệnh của cô chủ sao?

Không đợi bà hỏi thăm tình hình, cô y tá tiêm kim tiêm ngày hôm qua chạy về phía bà, sắc mặt không tốt hỏi. “Bà tới vừa đúng lúc, cô chủ nhà bà đã đi đâu rồi?”

“Cô chủ?” Thím Trương mờ mịt. “Không phải ở trong phòng bệnh sao?”

Y tá sa sầm mặt, hổn hển quát. “Cô ta không có ở đó, khi chúng tôi kiểm tra phòng phát hiện không thấy cô ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui