Bẫy Tình, Tình Bẫy?

Đêm mùa hè, chiếc điều hòa phả ra những làn gió dìu dịu, nhưng trên giường, Thẩm Mục Phạm lại nóng đến mức người toát cả mồ hôi.

Thế mà dường như cô gái trong lòng không hề cảm nhận được sự nóng bức của anh, cứ dán sát vào lồng ngực anh, bàn tay dưới lớp chăn cứ đặt trên tiểu huynh đệ của anh, cách chiếc quần ngủ mỏng manh, mang lại cảm giác khi có khi không, khiến cho ngọn lửa hừng hực trong người anh bốc lên ngùn ngụt.

“Yêu cô ấy đi, cẩn thận một chút, có lẽ sẽ không sao đâu.” Thẩm Mục Phạm an ủi mình như thế. Nhưng một âm thanh khác lập tức vang lên phản bác. “Không được, không thể lấy cơ thể của cô ấy ra làm trò đùa được.” Tuy bác sĩ nói sẽ ảnh hưởng tới đứa bé nhưng lỡ như có chuyện gì, người bị tổn thương nhất vẫn là cô.

Liếm đôi môi khô, anh nhẹ nhàng xốc tấm chăn trên người lên, cẩn thận dời đôi bàn tay đang đặt trên ngực và trên quần của mình ra chỗ khác, sau đó rón rén chân tay ngồi dậy, đi chân trần về phía nhà tắm.

Mãi đến khi trong nhà tắm vọng ra tiếng nước nho nhỏ, Bạch Chi Âm mới từ từ mở mắt ra và than thở: sức chịu đựng của người đàn ông này đúng là quá tốt! Mặc dù cách hai lớp vải nhưng vừa rồi cô vẫn cảm nhận được sự cương cứng và nóng bỏng của nơi đó. Hơn nữa, hơi thở ồ ồ nặng nề của anh càng bộc lộ sự khao khát của anh, thế mà… anh vẫn có thể cố gắng nhẫn nhịn được. Lần sau phải dùng chiêu quyến rũ nặng đô hơn nữa mới được!

Những ngày sau đó, dường như hôm nào Thẩm Mục Phạm cũng được nhìn thấy những chiếc váy ngủ gợi cảm mê người: lụa mỏng như sương như khói khiến cho cả người anh nóng bừng lên, máu thì đổ dồn xuống nơi ấy. Hơn nữa, anh còn phát hiện Bạch Chi Âm càng ngày càng thích ôm ấp anh. Khi xem tivi thì nằm trong lòng anh, ngủ thì phải đè lên người anh… Nhưng đây chưa phải là điều khó khăn nhất, mà khó khăn nhất chính là hình như gần đây cô rất có hứng thú với tiểu huynh đệ của anh. trước đây cô chỉ đặt tay bên ngoài quần thì bây giờ còn thò tay vào trong, đùa nghịch nó nữa.

Lời giải thích của cô là: “Lâu rồi không làm anh sẽ bị nghẹn luôn đó, để em mát xa cho anh.”

Thẩm Mục Phạm vội vã đè tay của cô lại, khóc không ra nước mắt. “Em yêu, em mà còn ấn nữa thì chắc nó sẽ nhịn đến tịt luôn đó.”

“Vậy thì đừng có nhịn.” Bạch Chi Âm dùng ngón cái quẹt qua đỉnh đầu nơi đó, khiến cho người anh phải run lên, ước gì có thể lập tức xoay người qua đè cô xuống, đi vào thật mạnh. Nhưng lí trí lại giành được thắng lợi. Cho dù có ham muốn đến đâu, tiểu huynh đệ có nghẹn đến tím lên thì anh vẫn có thể cắn răng, kéo tay của cô ra, không biết nói với cô hay nói với mình. “Không được, bây giờ không được.”

Vì thế, kế hoạch quyến rũ của Bạch Chi Âm lại bị thất bại vì đến cuối cùng, anh không nhịn nỗi nữa thì đành phải kéo tay của cô qua giải quyết giúp mình. Sau mỗi lần anh xuất tinh, Bạch Chi Âm nhìn chất dịch dính ướt trên tay mình mà thấy đau lòng xót dạ, thầm nghĩ nếu nó được bắn bên trong mình thì tốt biết mấy.

Thấy cô tiếc rẻ những con nòng nọc nhỏ ấy, Doãn Nghiên Hi cười trêu chọc cô. “Nếu không thì cậu lấy nó quẹt vào đi, nói không chừng có thai thật đấy.”

Mắt Bạch Chi Âm sáng rực lên. “Thế cũng được à?”

Doãn Nghiên Hi chỉ thuận miệng nói chơi, thấy cô cho là thật thì vội giải thích. “Mình nói đùa đấy, cậu đừng có tin.”


“Biết đâu được thật thì sao.” Bạch Chi Âm trầm ngâm suy nghĩ. “Chẳng phải nói xuất tinh bên ngoài cũng có thể có thai sao? Mình cho nó vào, có khi khả năng lớn hơn một chút.”

“Nhưng mình vẫn cảm thấy không chắc lắm, cơ hội quá mong manh.”

“Dù sao vẫn hơn là không có cơ hội.” Bạch Chi Âm thở dài. “Chẳng lẽ là hết cách thật rồi sao? Ai bảo anh ấy là Liễu Hạ Huệ đầu thai chuyển thế, sức chịu đựng số một, mình đâu thể cho anh ấy uống xuân dược được chứ?”

Xuân dược? Mắt Doãn Nghiên Hi bỗng sáng lên. Cách này cũng hay đấy chứ! Tuy rằng không có loại thuốc khiến cho đàn ông uống vào là hưng phấn tới nỗi không thể phân biệt được gái đẹp và heo nái nhưng thuốc có thành phần có tác dụng kích thích, khiến đàn ông không kiềm chế được thì vẫn có. Lúc trước, cô từng nhờ Liên Hi tìm mua giúp, định dùng với Nghiêm Chinh nhưng ai ngờ còn chưa lấy được thì đã bị anh ta làm thịt, không cần thuốc kích thích thì cũng có thể khiến cô không xuống giường được.

Bạch Chi Âm vừa nghe thuốc này chỉ có thể làm cho đàn ông dễ mất tự chủ chứ không khiến cho anh ta hưng phấn tới mức phải làm mấy ngày mấy đêm mới hết tác dụng thì liền mừng rỡ nói: “Mình đi tìm Liên Hi.”

Nhưng không ngờ, Liên Hi – người vẫn luôn ủng hộ cô – lại nói: “Cô điên rồi à, tự nhiên muốn dùng thuốc với Thẩm Mục Phạm.”

“Nghiên Hi nói thuốc này chỉ…”

“Chỉ cái gì cũng không được.” Liên Hi ngắt lời cô ngay. “Cô tưởng Thẩm Mục Phạm là thằng ngốc, bị bỏ thuốc mà còn không biết sao? Cô nghĩ tới hậu quả chưa?”

Không đợi cô trả lời, Liên Hi liền chỉ ra tính nghiêm trọng của vấn đề. “Tôi nói cho cô biết, nếu đàn ông bị bỏ thuốc để kích thích thì sau đó, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, sẽ cảm thấy nhục nhã vì bị thiết kế.”

“Nghiêm trọng đến thế sao?”

“Còn nghiêm trọng hơn được nữa đó. Tôi thì hận không thể xẻ thịt cô ta ra được ấy chứ.” Liên Hi buột miệng nói.

Cô ta? Bạch Chi Âm vừa nghe thế thì dò hỏi. “Anh từng bị người ta bỏ thuốc à?”


Phát hiện mình lỡ lời, Liên Hi vội va quay đầu đi, tai đỏ hồng. “Cho dù chuyện có thế nào thì cô cũng không được dùng thuốc.”

Có vấn đề. Chắc chắn có vấn đề. Bạch Chi Âm nhìn vẻ đỏ bừng đáng nghi trên mặt anh, quyết định chờ sau khi giải quyết xong chuyện của mình rồi thì sẽ moi bí mật của Liên Hi ra.

Thấy cô nhìn mình với ánh mắt cười cười, Liên Hi cố tình tằng hằng vái cái. “Hay là… cô nói sự thật với Thẩm Mục Phạm đi.”

“Không được.” Bạch Chi Âm nói như đinh đóng cột. “Nói với anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ nổi giận.”

“Nhưng cô giấu càng lâu thì anh ta sẽ càng tức giận hơn nữa.” Có đôi khi Liên Hi không thể nào hiểu được cách tư duy của phụ nữ. Trong mắt anh, khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ thì sẽ bao dung mọi lỗi lầm của cô ta. Giống như Thẩm Mục Phạm tha thứ cho cô đã đặt bẫy mình trước đây là vì yêu cô, chứ không phải vì cô đã có thai.

Đáng tiếc Bạch Chi Âm lại không cho là thế. “Nếu anh ấy biết tôi không hề có thai mà còn gạt anh ấy thì chắc chắn anh ấy sẽ không tha thứ cho tôi.”

“Không đâu.” Liên Hi thở dài, thì thầm như là nói ra tiếng lòng của mình. “Có lẽ lúc đầu sẽ tức giận nhưng từ từ, tình yêu đối với cô, ý muốn được ở bên cạnh cô sẽ lần át tất cả, cho dù cô có sai nhiều hơn nữa thì anh ta cũng sẽ tìm lí do bao biện cho sai lầm của cô, thuyết phục mình tha thứ cho cô. Tình yêu sẽ làm cho con người ta bất chấp tất cả mà.”

“Những gì anh nói đều thành lập trên cơ sở anh ấy yêu tôi, nhưng…” Bạch Chi Âm dừng lại, nói với giọng yếu ớt. “Tôi không biết anh ấy yêu tôi đến đâu.”

Nhìn cô cúi đầu ủ rũ, Liên Hi lắc đầu bất đắc dĩ. Tình yêu giữa hai người, người ngoài không thể nào phân tích rõ ràng được. Cả thế giới đều nhận ra anh ta yêu cô, nhưng cô lại không nhận ra, kết quả cũng chỉ là uổng công.

Thôi vậy, chuyện giúp cho cái đầu gỗ của cô được khai thông phải nhờ cả vào Thẩm Mục Phạm rồi. Thân là bạn tốt, anh chỉ có thể tìm thời cơ thích hợp để ám chỉ với Thẩm Mục Phạm vài điều. Tin rằng với trí thông minh của anh, anh sẽ hiểu được.

Không lấy được thuốc, ít nhiều gì Bạch Chi Âm cũng không vui. Nhưng dù sao Liên Hi nói cũng phải, hậu quả của việc bỏ thuốc Thẩm Mục Phạm là quá nguy hiểm, cô không nên khiêu chiến với nó thì hơn. Nhưng điều đáng mừng là ý tưởng viễn vông quẹt tinh dịch vào người của cô lại có thể sử dụng được. Dựa theo tư liệu tra được, cô phát hiện có nhiều cặp vợ chồng không thể quan hệ được đã dùng cách này để tạo ra những sinh mệnh mới.


Nhưng đáng tiếc, chưa vui được bao lâu thì cô đã phải đau đầu, bởi vì tính ngày, kinh nguyệt của tháng này lại sắp tới nữa, không biết khi đó phải làm sao để giấu được anh. Lúc trước cô nghĩ rất ngây thơ, cứ tưởng uống thuốc giữ cho kinh nguyệt tới trễ là được nhưng sau đó mới biết như thế là đồng nghĩa với việc không cho trứng rụng. Mà theo như tư liệu nói, trứng không rụng thì làm sao có cơ hội thụ thai, cho nên cô phải để cho kinh nguyệt đến.

Vì chuyện này, Bạch Chi Âm rầu rĩ đến nỗi không thiết ăn uống gì. Nhưng không biết ông trời thương cô hay số cô quá may mắn mà khi cô đang giơ tay lên đếm ngày kinh nguyệt tới thì Thẩm Mục Phạm lại nói với cô. “Tuần sau anh phải đi Thượng Hải công tác, có thể phải rời khỏi Hongkong một thời gian.”

Mắt Bạch Chi Âm sáng lên. “Đi bao lâu?”

“Nhanh thì một tuần, chậm thì mười ngày. nhưng anh sẽ cố gắng về nhanh.”

“Không cần phải về ngay đâu.” Bạch Chi Âm giành nói trước.

Thẩm Mục Phạm nheo mắt lại. “Dường như em rất vui với việc anh phải đi.”

Vừa rồi Bạch Chi Âm thể hiện quá lộ liễu nên giờ đành phải cố nén sự phấn khích trong lòng, từ tốn nói: “Làm gì có, ý của em là công việc quan trọng hơn.”

“Thật sao?” Thẩm Mục Phạm nửa tin nửa ngờ. “Sao anh cứ cảm thấy hình như em có kế hoạch nào đó?”

Bạch Chi Âm giả vờ như bực bội, lườm anh một cái rồi quay người sang chỗ khác. “Giả đấy. Cho nên anh đừng có đi, coi chừng trúng kế của em.”

“Quả thật là anh không muốn đi.” Thẩm Mục Phạm hùa theo.

“Vậy thì đừng có đi mà.” Bạch Chi Âm không quay đầu lại, giọng thì hơi cao lên.

Thẩm Mục Phạm xoay người cô qua, mỉm cười hỏi. “Em giận rồi à?”

“Không có.”

“Không giận sao vẩu môi cao thế?” Thẩm Mục Phạm đưa tay điểm nhẹ đôi môi đang bĩu lên của cô. “Anh không muốn đi là do không yên tâm khi để em ở đây có một mình.”


“Chẳng phải còn có thím Trương sao?”

“Nhưng anh vẫn không yên tâm.” Thẩm Mục Phạm bế cô lên, đặt trên đùi mình. “Em ngủ không ngoan, không có anh thì ai đắp chăn cho em?”

“Em sẽ tự chăm sóc cho bản thân được mà.” Bạch Chi Âm ôm cổ anh. “không có anh thì em mặc quần dài, không được nữa thì dùng túi ngủ, đảm bảo sẽ không bị cảm.”

Thẩm Mục Phạm ừ một tiếng nhưng vẫn chưa yên tâm. “Nếu không thì em đi với anh đi.”

Người Bạch Chi Âm cứng lại, lòng thầm nghĩ ngàn lần không thể được nhưng cô nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, cân nhắc dùng từ. “Thật ra thì em cũng muốn đi với anh lắm, hơn nữa em còn chưa được tới Thượng Hải bao giờ mà. Nhưng chẳng phải bác sĩ đã nói là trong ba tháng đầu tiên phôi thai chưa ổn định sao? Đi máy bay xe cộ có bị ảnh hưởng gì không đây? Còn nữa, trong sách có nói chỗ cửa an ninh có lượng bức xạ rất lớn, không tốt cho sự phát triển của thai nhi.”

Cô vừa nói thế, Thẩm Mục Phạm lập tức đánh mất ý nghĩ dẫn cô theo. “Vậy thì đừng đi, em cứ ngoan ngoãn ở nhà, anh sẽ về sớm nhất có thể.”

Thấy đã thuyết phục được anh, Bạch Chi Âm thở phào nhẹ nhõm. Cô dựa vào vai anh, nhõng nhẽo. “Anh phải nhớ em đó.”

“Bé ngốc!” Thẩm Mục Phạm xoa đầu cô. “Mỗi ngày anh sẽ gọi điện thoại cho em, được chưa?”

***

Đúng là trùng hợp may mắn, Thẩm Mục Phạm vừa đi buổi sáng thì tối ấy kinh nguyệt của Bạch Chi Âm đến. Vì sợ thím Trương nhận ra điều gì sơ hở, cô giấu những thứ đã dùng xong vào một cái túi riêng, mượn cơ hội tản bộ mỗi ngày để ném nó đi.

Phía bên kia, Thẩm Mục Phạm nói được thì làm được. Mỗi ngày anh đều gọi điện thoại cho cô báo tiến độ công tác, hỏi cô tình hình trong ngày. Rõ ràng là những chuyện giống nhau, lại hết sức vụn vặt nhưng cô nghe không chán, cũng nói không chán. Mỗi ngày, lúc nói chuyện với anh là lúc cô vui vẻ nhất. Nghe được giọng nói dịu dàng ấm áp từ trong ống nghe, cô cảm thấy rất an tâm.

Hơn nữa, từ ngày thứ ba, cô bắt đầu cảm thấy nhớ anh, cứ cảm thấy trong lòng trống vắng. Lúc đầu cô cứ tưởng là ngủ một mình không quen nhưng dần dần phát hiện ra những thứ không quen quá nhiều… không quen với việc trên bàn ăn không có bóng anh, không quen trên gối không có hơi thở của anh, không quên chăn mền không có hơi ấm của anh…

Ngày thứ sáu từ khi anh đi, cuối cùng thì cảm giác không quen này lên tới đỉnh điểm, nên khi nghe được giọng của anh, cô đã bật thốt ngay. “Thẩm Mục Phạm, rốt cuộc thì khi nào anh mới về đây?”

Cô cầm điện thoại mà nước mắt tuôn rơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui