Bẫy Tình, Tình Bẫy?

Đầu Bạch Chi Âm ong lên một tiếng, ngay cả giày cũng chưa kịp cởi đã phóng lên lầu nhanh như bay, vừa đến cầu thang lầu ba thì đã thấy Bạch Thiên ngồi xổm trên hành lang, ôm đầu run lẩy bẩy.

Lòng của cô bỗng se thắt lại, bước nhanh về phía trước, đẩy mạnh Bạch Tiêu Vi đang dùng tay xỉa xói vào đầu Bạch Thiên ra, sau đó kéo Bạch Thiên lên và che chở sau lưng mình.

Bạch Tiêu Vi bị đẩy mạnh đến nỗi ngã chỏng vó, đau tới mức la oai oái. Khi quay đầu nhìn rõ là ai đẩy mình thì tức giận chửi ầm lên. “Bạch Chi Âm, mày dám đẩy tao hả?”

“Tôi đã cảnh cáo chị là không được ăn hiếp em tôi mà.” Bạch Chi Âm trừng cô ta một cách dữ dằn, ánh mắt rất đáng sợ, giống như là có thể lập tức nhào tới xé cô ta ra trăm mảnh, khiến cho Bạch Tiêu Vi thấy lạnh cả sống lưng. Có điều, trước nay cô hai nhà họ Bạch đã chua thua kém ai bao giờ, huống chi là để cho Bạch Chi Âm – đứa con hoang này ăn hiếp, đừng có mơ.

Vì thế, cô ta đảo mắt vài vòng, sau đó nhào người về phía trước, bò trên mặt đất, bắt đầu khóc la om sòm. “Người đâu, mau tới đây, đánh chết người rồi, đánh chết người rồi!”

Tiếng khóc la the thé vang lên trong đêm nghe hết sức chói tai. Mấy vị phụ huynh trong nhà đều ở tại lầu hai, lầu ba là dành cho con cháu ở. Bạch Tiêu Vi vừa kêu gào xong thì người đầu tiên xông tới là Bạch Tiêu Lâm và vợ của anh ta là Tô Nhụy. Tốc độ nhanh đến nỗi giống như bọn họ đã chực sẵn ở cửa, chỉ chờ Bạch Tiêu Vi ‘kêu cứu’ là ra.

Nhìn thấy Bạch Tiêu Vi nằm trên mặt đất, Tô Nhụy cố tình hét lên thật to: “Trời à, Tiêu Vi, sao em lại nằm dưới đất?”

Bạch Tiêu Vi đưa tay chỉ vào Bạch Chi Âm. “Nó đẩy em.”

“Em nói Chi Âm đẩy em?” Tô Nhụy nói càng to hơn. “Vô duyên vô cớ, sao cô ấy lại đẩy em?”

“Ai biết nó phát điên gì chứ?” Bạch Tiêu Vi căm giận nói.

Bạch Chi Âm liếc hai người đang diễn kịch quên cả trời đất một cái, bĩu môi đầy trào phúng, đang định dẫn Bạch Thiên vào phòng thì Bạch Vi Lâm – người nãy giờ vẫn đứng im lặng – bỗng nhiên cất cao giọng, nói: “Chi Âm à, sao em lại có thể đánh Tiêu Vi? Dù sao đi nữa thì nó cũng là chị hai của em mà?”

Đánh? Bạch Chi Âm lắng tai nghe tiếng bước chân vang lên từ dưới lầu, thầm cười lạnh. Ông anh họ này của cô chẳng những thính tai mà bản lĩnh hoán đổi khái niệm cũng thật là tài ba, chỉ chớp mắt một cái đã từ “đẩy” thành “đánh”. Vả lại anh ta nói to như vậy, không ngoài ý định cố tình hét cho người đang từ dưới lầu lên nghe.

Quả như dự đoán, Bạch Vi Lâm vừa nói xong thì đầu cầu thang đã vang lên một giọng nói mạnh mẽ: “Nửa đêm nửa hôm rồi mà còn ồn ào gì nữa?”

“Ông nội?” Bạch Vi Lâm làm như vừa phát hiện ra ông ta, nhanh chóng bước tới đỡ lấy ông ta rồi ân cần hỏi han. “Sao khuya như vậy rồi mà ông còn lên đây?”

“Mấy đứa cũng biết là khuya rồi sao?” Bạch Phi Dương lườm anh ta một cái. “Vậy mà còn to tiếng ồn ào trong nhà?”


“Tụi con cũng bị làm thức giấc mà.” Bạch Vi Lâm oan uổng nhìn đứa em họ còn đang nằm dưới đất. “Thì cũng do nghe Tiêu Vi kêu nên mới ra xem thử xem đã xảy ra chuyện gì.”

Nghe nhắc tới mình, Bạch Tiêu Vi lập tức khóc la om sòm. “Ông nội, Chi Âm nó đánh con…”

Bạch Chi Âm nhướng mày, thầm khen Bạch Tiêu Vi quả là thức thời, nhanh như vậy đã dùng định nghĩa ‘đánh’ của Bạch Vi Lâm. Có điều đã nhiều năm như thế, đám người này vẫn không tìm được chiêu nào mới hơn sao? Diễn tới diễn lui vẫn chỉ là tiết mục khiến cho người ta cảm thấy Bạch Chi Âm cô hung hăng độc ác. Bọn họ không ngán nhưng cô thì phiền lắm rồi.

Nghe những lời tố cáo của cháu gái, Bạch Phi Dương đưa mắt nhìn Bạch Chi Âm, giọng hơi nghiêm khắc. “Chuyện này là sao?”

Bạch Chi Âm chỉ cắn chặt môi, cả buổi trời mới ấp úng nói được một chữ. “Con…”, sau đó thì không chịu nói tiếp nữa. Chỉ có điều ánh mắt thì cứ đảo tới đải lui giữa Bạch Tiêu Vi và Bạch Thiên, đôi mắt mở to vô tội kia nhanh chóng rưng rưng nước mắt. Xí, so về diễn xuất, bọn họ cần phải về luyện thêm mười năm nữa.

Tuy cô không nói tiếng nào nhưng Bạch Phi Dương là người thông minh, vừa nhìn là đã hiểu rõ là ai ăn hiếp ai. Ông ta đưa mắt quét qua gương mặt đang mong đợi trò hay của Bạch Tiêu Vi và Bạch Vi Lâm, thầm thở dài một hơi. Bạch Phi Dương ông là người thông minh như thế, sao con cháu toàn là những đứa nhìn lợi hại nhưng thật ra rất vô dụng thế này. Hai đứa con trai thì cả ngày chơi bời nhậu nhẹt, không trông mong gì được thì thôi đi. Đến đời cháu vẫn là những đứa chỉ biết chơi trò đấu đá lục đục hãm hại nhau. Khó khăn lắm mới được hai đứa có năng lực một chút thì một đứa không chịu vào công ty, còn một đứa lại là con riêng chả vẻ vang gì, khiến ông ta đã một đống tuổi rồi mà vẫn phải cố gắng chủ trì mọi chuyện.

Bạch Phi Dương giận đám vô dụng này, càng nghĩ thì càng tức, quay đầu lại thấy Bạch Tiêu Vi vẫn còn nằm dưới đất thì không khỏi bốc hỏa, rống Tô Nhụy. “Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đỡ em gái cô dậy?”

Ông lão nổi giận, Tô Nhụy nào dám phản bác nên vội vàng cúi người xuống đỡ Bạch Tiêu Vi dậy, lòng thì âm thầm tức tối. Xem ra tối nay ông lão chuẩn bị bênh vực cho Bạch Chi Âm rồi.

Tô Nhụy thì hiểu ra nhưng Bạch Tiêu Vi vẫn chưa chịu thôi. “Ông nội, nó đánh con mà ông không phạt nó sao?”

Bạch Phi Dương lườm cô ta một cái. “Nó đánh cô? Có cần tôi gọi bảo vệ lấy camera giám sát ra để nhìn cho rõ không?”

Bạch Tiêu Vi vốn đuối lý nên nào dám để lấy camera giám sát ra, chỉ có thể tự nhủ với mình lần này phải cố mà nhịn, sau này tìm cơ hội tính sổ sau.

Thấy vẻ mặt ấm ức của cháu gái, Bạch Phi Dương lại thủng thẳng nói với Bạch Chi Âm. “Con cũng vậy, dù sao thì cũng là chị em, có gì thì nói chuyện tử tế với nhau chứ làm ầm ĩ lên làm gì, chẳng ra làm sao cả.”

Bạch Chi Âm cuối đầu, ra vẻ vô cùng hối hận, hết sức áy náy khiến Bạch Phi Dương gật đầu với vẻ cực kỳ hài lòng. “Được rồi, về ngủ hết đi, mai còn phải đi làm nữa.”

Bạch Chi Âm dạ một tiếng. Bạch Vi lâm vẫn không quên nịnh nọt. “Ông nội, con đưa ông về phòng.”


Nhìn Bạch Phi Dương đi xuống, Bạch Tiêu Vi nhìn Bạch Chi Âm với ánh mắt tức tối. “Mày nhớ đó cho tao, món nợ hôm nay ngày sau tao sẽ đòi lại gấp đôi.”

Có ngon thì tới đây. Bạch Chi Âm nói thầm trong bụng nhưng trên mặt vẫn là vẻ thờ ơ không thèm để ý tới.

Nhìn Bạch Tiêu Vi phất tay bỏ đi, Tô Nhụy cười với giọng rất quái lạ. “Ha, con gái của hồ ly tinh sinh ra có khác, già trẻ lớn bé gì cũng bị mê hoặc hết cả.” Nói xong còn đưa mắt liếc về phía cuối hành lang đầy ẩn ý.

Bạch Chi Âm nhìn theo ánh mắt của Tô Nhụy liền nhìn thấy Bạch Vi Đức đang khoanh tay đứng dựa vào cửa. Cô mỉm cười một cái theo thói quen, không ngờ anh ta cứ như là nhìn thấy thứ gì đó rất đáng ghét, bực bội cau mày lại rồi đóng sầm cửa một cái thật mạnh.

Bạch Chi Âm bĩu môi, thầm than nhà họ Bạch toàn là một đám bệnh thần kinh. Cô quay người lại nâng mặt Bạch Thiên lên, hỏi với giọng không vui. “Tiểu Thiên, chẳng phải chị đã bảo em không thể tùy tiện ra khỏi phòng sao?”

“Em muốn đợi chị.” Bạch Thiên lại cúi đầu, ngón tay bối bối vặn qua vặn lại.

Bạch Chi Âm biết chuyện tối nay không thể trách em mình được nên giọng cũng trở nên ôn hòa hơn. “Đều là do chị không tốt, về trễ nên khiến Tiểu Thiên phải đợi chị.”

Bạch Thiên lắc đầu nguây nguẩy. “Không phải, là do Tiểu Thiên ngu ngốc.”

“Ai nói em ngốc, Thiên Thiên nhà chúng ta là thông minh nhất.” Bạch Chi Âm cố nén sự nghẹn ngào chua xót trong cổ họng, vuốt tóc an ủi cậu. “Chúng ta vào phòng xem Chiến sĩ giáp sắt thôi, xem xong em chỉ chị ráp siêu nhân, được không?”

Nghe đến những nhân vật hoạt hình mà mình thích, cuối cùng trên mặt Bạch Thiên cũng nở nụ cười. Nhưng trên đường về phòng, cậu vẫn níu chặt cánh tay Bạch Chi Âm, đi đứng một cách rón rén.

Xem TV xong, Bạch Chi Âm lại lắp ráp mô hình với Bạch Thiên, mãi đến khi dỗ được cậu ngủ thì cô mới về phòng mình. Khi đặt mình lên giường, cô đã mệt đến nỗi không mở mắt được nữa. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Liên Hi vẫn đang đợi bàn công việc với cô thì cô lập tức bật dậy như cá vọt khỏi mặt nước, lấy laptop trong ngăn kéo ra, nhanh chóng gọi anh ta.

Cửa sổ trò chuyện chỉ nhấp nháy vài cái là lập tức được kết nối, gương mặt điển trai góc cạnh của Liên Hi xuất hiện trên màn hình.

“Thật ngại quá, Tiểu Thiên vừa mới ngủ.” Bạch Chi Âm giải thích nguyên nhân chậm trễ.


“Không sao, tôi cũng vừa làm việc xong.” Trên mặt Liên Hi không có chút bực bội nào, ngược lại còn ân cần hỏi. “Cô có cần tắm rửa trước không?”

“Không cần đâu.” Tuy cô rất muốn đi tắm rửa nhưng chuyện công việc quan trọng hơn. “Bên phía bán đấu giá đã liên lạc với anh chưa?”

Liên Hi ừ một tiếng. “Ngày mai tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của tôi, trừ tiền hoa hồng và thuế ra thì còn lại khoảng 41 triệu.”

“Không tồi, cao hơn dự đoán của chúng ta nhiều.” Bạch Chi Âm vui vẻ nói.

“Là rất cao.” Liên Hi ung dung nói. “Có người cố ý tăng giá, không cao sao được?”

Bạch Chi Âm lè lưỡi, nói. “Anh biết hết rồi à?”

“A Lãng nói với tôi hết rồi.” Liên Hi sầm mặt lại. “Cô cũng to gan thật đấy, dám chạy tới tranh giành với anh ta, còn dám hét tới 40 triệu. Lỡ như anh ta không mua thì cô lấy đâu ra tiền mà trả?”

“Sao anh ta lại không mua được?” Bạch Chi Âm đã định liệu từ trước, nói: “Anh ta tìm kiếm khắp chợ trắng chợ đen bao nhiêu năm nay, hôm nay còn đích thân tới hội trường đấu giá thì chắc chắn món đồ này rất có ý nghĩa với anh ta. Với tính cách của anh ta, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

“Vậy cô cũng không nên cứ tăng giá mãi thế.” Liên Hi trách cô. “Mục đích của chúng ta không phải là tiền, cô làm dữ như vậy, lỡ như bị anh ta nhìn ra manh mối thì toàn bộ kế hoạch của chúng ta công cốc mất.”

“Nhưng nếu tôi không nâng giá lên như vậy thì làm sao xác định được anh ta sẽ sập bẫy?” Mắt Bạch Chi Âm lóe lên vẻ gian xảo. “Tôi phải xem xem rốt cuộc anh ta cần nó đến mức nào.”

“Cho dù cô có muốn thám thính thì cũng nên để người khác đi chứ.” Liên Hi hoàn toàn không tán thành với cách thức đích thân tới đó của cô.

“Để người khác đi, nói không chừng anh ta sẽ không cần thật.” Bạch Chi Âm phân tích với Liên Hi: Sở dĩ Thẩm Mục Phạm chịu trả giá cao như vậy là vì anh ta kiêng dè thân phận cô ba nhà họ Bạch của cô, bởi vì anh ta rất rõ những hoạt động ngầm của nhà họ Bạch. Mà cô thì lại đánh cược là anh ta không dám để đồ đấu giá rơi vào tay nhà họ Bạch. Còn một nguyên nhân quan trọng để giành thắng lợi đêm nay chính là trong mắt Thẩm Mục Phạm, cô chỉ là một cô gái, lại là một cô gái rất nhu nhược, anh ta chắc rằng cô tuyệt đối không dám giở trò với anh ta.

Liên Hi cảm thấy dù cô phân tích có lý nhưng vẫn không khỏi lo lắng. “Dù sao cô cũng không thể khinh địch, Thẩm Mục Phạm không phải là người thường đâu.”

“Nếu anh ta là người bình thường thì tôi đã không chọn anh ta.” Bạch Chi Âm mỉm cười, đánh tan sự lo lắng của Liên Hi. “Được rồi Liên Hi, sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa tối nay tôi tranh giành như vậy, đợi tin tức được tung ra, bảo đảm anh ta sẽ có hứng thú với tôi.”

“Cô xuất hiện một cách hoành tráng như thế, muốn làm lơ cũng khó à.” Liên Hi tức giận nói. Đột nhiên nhớ tới chuyện khác. “Tối nay cô xuất hiện ồn ào như vậy, chắc chắn Bạch Phi Dương sẽ nghe thấy, đến khi đó cô phải giải thích thế nào đây?”

“Cứ nói là muốn mua về thôi.” Bạch Chi Âm nói rất thoải mái. “Tôi sẽ nói với ông ta bên phía Đài Loan có người muốn mua nó, tôi muốn đấu giá về rồi tăng giá, đây đều là vì muốn kiếm tiền cho nhà họ Bạch thôi.”

“Ông ta sẽ tin sao?” Liên Hi cảm thấy lý do này quá miễn cưỡng.


“Chưa chắc ông ta đã tin tôi.” Bạch Chi Âm cười lạnh. “Nhưng ông ta tin chắc rằng con chó mà ông ta nuôi sẽ không cắn ông ta.”

“Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ phải trả giá đắt cho sự ngu ngốc ngày hôm nay.” Trên mặt Liên Hi xuất hiện vẻ tàn độc, gân xanh trên bàn tay để dưới bàn cũng nổi lên.

“Được rồi, đừng nói tới ông ta nữa.” Bạch Chi Âm nhớ tới một chuyện khác. “Đúng rồi, chuyện lần trước tôi nhờ anh điều tra tiến triển tới đâu rồi?”

“Người được phái đi đã tra ra được kha khá rồi.” Liên Hi nhíu mày, do dự hỏi. “Âm Âm, cô xác định mình phải làm như vậy sao?”

“Tôi đã làm rồi, đúng không?” Bạch Chi Âm mím môi, cười bất lực. “Liên Hi, tôi đã đợi 18 năm rồi, lại chuẩn bị mất 3 năm, quyết tâm như thế còn chưa đủ sao?”

Đủ, đương nhiên là đủ, nhưng đây cũng chính là điều làm anh lo nhất. Cứ đâm đầu tới cùng như thế, anh sợ có một ngày, khi cô bị sứt đầu mẻ trán thì sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

Nhưng bao nhiêu năm nay, anh đã quá hiểu tính cách của cô, biết là có khuyên nữa thì cũng vô ích. Điều mà anh có thể làm chính là ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, luôn luôn nhắc nhở cô. “Thẩm Mục Phạm rất thông minh, sau này ở trước mặt anh ta cô phải thật cẩn thận, đừng để anh ta nhìn ra manh mối.”

“Nhìn ra thì nhìn chứ có sao đâu.” Bạch Chi Âm chẳng thèm để tâm đến. “Dù sao thì tôi cũng không tính giả vờ làm gái ngoan trước mặt anh ta suốt đời.”

***

Đêm khuya, trong một ngôi nhà ở khu Trung Hoàn, Thẩm Mục Phạm lắng nghe tin tức mà cấp dưới báo cáo lại, chân mày từ từ nhíu chặt. “Cậu nói chiếc đĩa còn lại đang nằm trong tay Bạch Chi Âm?”

“Phải, tôi đã tìm người xác định thông tin, quả thật nó được gửi trong ngân hàng dưới tên của cô ta.” Người kia hơi ngập ngừng, nói ra một tin tức thăm dò được. “Hơn nữa nghe nói ông Bạch không hề biết chuyện này.”

“Ồ?” Thẩm Mục Phạm ngắm nghía chuỗi hạt bằng sáp ong trên tay, trong đôi mắt đen thẳm ánh lên vẻ thích thú.

Bạch Phi Dương không biết? Vậy thứ ấy là do cô ta tự cất giấu? Vậy mà cô ta còn dám công khai tới giành đấu giá với anh, lẽ nào cô ta muốn mua cả cặp rồi mang về tranh công với Bạch Phi Dương? Hay là, Bạch Phi Dương dùng cô ta làm màn che mắt, mưu tính dụ anh sập bẫy? Hoặc là cô ta ngốc tới mức bất chấp nguy cơ bị phát hiện, cố ý nâng cao giá, khiến cho cái còn lại cũng được nâng lên, kiếm một khoản lớn?

Cấp dưới ở đầu bên kia thấy cả buổi trời mà anh không nói gì thì rón rén thăm dò. “Cậu chủ, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”

Ngắm chiếc đĩa bình an phú quý vừa mua về đặt trên bàn, mặc kệ là khả năng nào, nếu đối phương đã giăng sẵn cái bẫy thì anh cũng phải nể mặt tới xem thử, về phần có sập bẫy hay không thì không phải bọn họ có thể quyết định được.

Khóe môi khẽ nhếch lên, Thẩm Mục Phạm từ tốn nói. “Giúp tôi hẹn với Bạch Chi Âm, nói là tôi muốn được thưởng thức chiếc đĩa bình an phú quý còn lại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui