Bảy Thói Nghiện

Cảm giác thân wen khi vít Nợ Duyn bỗng chốc trở về…

****

  Errol nằm mơ màng trên mỏm đá, cảm nhận gió thoảng, cỏ dại chọc người, ngắm nhìn bầu trời đêm vắng mây.

  Hắn thích ở một mình, giữa bóng đêm, nơi không ai có thể tìm thấy hắn và phá đám được.

 
  "Nay mộng mơ thế?"

  Errol giật nảy mình khi nghe thấy giọng người quen thuộc. Hắn khó chịu, lầm bầm với bản thân.

  "Điều gì khiến ngươi quyết tâm như vậy hả tạp chủng?"-hắn lườm Ink, người đang đứng bên dưới mỏm đá.

  "Này tôi còn chưa biết tôi là thuần hay tạp nhá."-Ink bĩu môi, bật cười.-"tôi nghĩ là tôi thích anh quá trời nên không bỏ được. Nên là cho tôi tìm hiểu anh tí nhé?"

  "Không!"-Errol nổi da gà, hắn nổi cáu vì bị phá đám.-"cút khỏi đây!"

  "Tại sao lại cứng đầu như vậy hả?"-Ink chống nạnh.

  "Ngươi mới là đồ cứng đầu!"-hắn gào gầm, mắt nheo lại. Errol dùng lực quật đuôi xuống mỏm đá, khiến nó tan rã, sập xuống.

  Hắn đứng nhìn phía dưới một vài phút, sau đó quay lưng đi về phía rừng.

  "Thôi nào, đêm nay sao đẹp đấy, anh thích ngắm sao phải không? Vậy cùng tôi ngắm sao và trò chuyện đi."-Ink cười tươi, đột nhiên xuất hiện trước mặt Errol, khiến hắn giật lùi suýt rơi xuống khỏi mỏm đá.

  "Tên khốn này…! Cút ra! Đừng để như lần trước nữa."-Errol bức bối vô cùng, muốn tẩn người trước mặt một trận.

  "Nếu tôi im lặng thì anh sẽ để tôi đi theo anh chứ?"-Ink hỏi, vẫn chưa từ bỏ ý định.

  "Không!"-hắn lườm cậu, qua mái bờm bù xù, Ink vẫn có thể thấy đôi mắt lòng trắng đỏ rực. Cậu nhắm mắt, làm Errol hơi ngỡ ngàng khi thấy hình thù ở mắt Ink thay đổi.


 

  "Errol à, tôi biết anh bị nguyền bởi khu rừng này."-nhà du hành Myelioson lên tiếng sau vài phút im lặng quan sát quái vật trong truyền thuyết.

  "Hả? Lảm nhảm cái gì thế? Làm sao ngươi biết được tên ta?"-Errol nhướng mày. Cậu không thèm trả lời.

  "Anh từng là một con quái vật 'sáng màu' hơn một tí, đúng chứ?"-Ink lôi quyển sổ lớn ra, liếm tay rồi lật trang.-"anh đã bị kẹt trong khu rừng này… rất lâu. Và lời nguyền đã ám lên anh."

  Errol không nói gì, đuôi quật xuống đất liên hồi.

  "Bi kịch, nhỉ?"-cậu cười mỉm, nhìn lên hắn.

  "Đó không phải sự thật! Ta đã luôn như này rồi, im mồm!"-Errol phản ứng mãnh liệt, hắn thở mạnh, phút chốc không khí xung quanh tràn ngập mùi gas. Ink kiểm tra lại quyển sách, tự hỏi nếu như thông tin cậu có không đúng, do trời tối quá nên nhìn sai chăng?

  "Nếu ngươi lởn vởn quá lâu tại khu rừng này…"-Errol nhe răng cười nham hiểm, nhún vai lắc đầu, giọng tỉnh bơ:

  "Thôi, chuyện của bây. Giờ thì cút đi, ta đi ngủ."

  hắn liếc Ink lần cuối trước khi quay lưng tiến sâu về phía khu rừng.

  Cậu ngắm nhìn thân hình to lớn của hắn dần biến mất vào khu rừng, suy nghĩ một lúc rồi hét lớn:

  "Có khi chúng ta có thể tìm được em trai anh đó!!! Cậu ta tên gì ấy? Pa, papy? Hừm."

  Errol khựng người. Hắn quay mặt lại, nhìn Ink bằng đôi mắt quỷ dữ, hắn tức giận, gân nổi lên. Hơi thở của Errol khó kiểm soát, hắn dùng tay cào đầu.

  "Im mồm im mồm! Ôi…"-mắt hắn mờ đi, thân quái vật khụy xuống.

  Ink tò mò, chậm rãi tới gần. Bác sĩ chuột chũi đã kể cho cậu sự tích gốc của Errol: hắn lạc vào khu rừng trong lúc đi tìm em trai cùng người thân, hắn cứ tìm, tìm mãi, cho tới khi biến thành một con quái vật man rợn, bởi vậy người dân không ai dám ở trong khu rừng quá ba ngày ; sự nguyền rủa của khu rừng răn đe họ. Từ đó Ink nảy ra suy nghĩ để dụ Errol theo mình.

  Cậu nghĩ rằng nếu bản thân đã quá vô duyên? Ink chưa từng có em trai chị gái, hay thậm chí bố mẹ, nên cậu không hiểu cảm xúc của đối phương. Ink nhún vai, đóng sách lại, nằm xuống rồi bắt đầu suy nghĩ cho kế hoạch tiếp theo.


  Inesik Myelioson quả thực cứng đầu, nhưng nếu hắn cứ tiếp tục như thế, cậu sẽ phải lần theo manh mối tiếp theo ; cậu phải nhanh chóng trở về để kể chuyện cho tộc trưởng dê già.

  "Có một cộng sự kể ra cũng không tồi… có lẽ mình sẽ bắt đầu đặt tên cho những cây cọ."-Ink lẩm bẩm, lôi cây cọ bự nhất bằng cả cánh tay ra, biến nó trở thành một câu cọ to hơn nữa, dài ngang ngửa thân cậu.

  "Mày sẽ tên là Cọ Cọ."-Ink suy nghĩ.-"… mày là nữ sao? Ngại quá, xin lỗi đã chạm vào ng—"

  "Đang nói cái đách dẩm dớ gì vậy?"-giọng nói quái quỷ chen ngang cuộc độc thoại của Ink, khiến cậu giật mình ngồi dậy.

  "Ủa, Errol? Tưởng đi ngủ?"-Ink gãi đầu, thắc mắc.-"lại định ném tôi sang phía bên kia thế giới sao?"

  "Nếu thích thì ta sẵn lòng. Nhưng không, ta tới đây vì chuyện khác, nhưng mà…"-Errol cốc đầu Ink cái mạnh, vừa đủ không bị nổi u.

  "Ai da, gì vậy?"-cậu không thấy đau đớn lắm, nhưng vẫn xoa đầu.

  "Ngươi đáng bị vậy. Chưa máu chảy là được rồi."-hắn phủi tay, khiến Ink nhướng mày.

  Errol ngồi xuống cạnh cậu, nhưng cách xa mét rưỡi, đuôi xương trải dài trên mỏm đá. Ink thật muốn tận tay sờ vào chiếc đuôi vĩ đại đó, và muốn tìm hiểu vì sao xương của hắn lại có thể nhìn được xuyên thấu qua, chắc chắn đó không phải hình xăm.

  Ink có quá nhiều câu hỏi, nhưng không muốn phá khoảnh khắc này, lỡ vô ý là chẳng có được lần sau.

  "Ngươi biết sự tích của ta sao? … và em trai ta?"-mãi một lúc sau Errol mới mở miệng.

  "Tôi biết nhờ một người bạn thôi."-Ink vắt vẻo chân, nằm ngắm nhìn trời sao, cảm nhận cơn gió mát.

  "Nghe nói nếu có được cả thảy bảy lọ thuốc nghiện thì sẽ được điều gì đó."-Ink liếc nhìn Errol, mắt hắn đã bị che bởi tóc mái rậm, cậu không thể biết chính xác hắn đang cảm giác như nào.-"và có khi trong cuộc hành trình, chúng ta lại biết được em trai anh thì sao? Anh đã ở khu rừng này bao lâu rồi?"

  "Câm. Ta đã nhiều lần ra kiếm tìm, nhưng toàn bị xua đuổi."

  "Hả? Thật?"-Ink mở mắt thô lố.


  "Ngươi nghĩ quái vật, bán quái vật và con người hoà thuận với nhau thế sao?"

  "Theo tôi thấy thì ừm… ừ?"

  "Cùng loài còn hận nhau đấm được, chứ sao hai loài, hai cách nghĩ, hai tư tưởng khác nhau lại chung sống hoà bình được. Đồ non nớt."-Errol đưa mặt về phía Ink.

  "Hừ, kệ tôi."-cậu xị mặt. Hắn bật cười, nhưng nghe nó khá dị dạng và ám ảnh. Ink bật cười theo, càng hứng thú về những điều mình có thể tìm hiểu trong chuyến đi này.

  Ink không dám nhận mình chăm học hỏi, chỉ là tính tò mò vô hạn.

  "Thế cuối cùng anh làm gì?"

  "Tất nhiên là cố thử nói chuyện rồi, hừm, nhưng sau đó ta giết hết chúng thì phải."-Errol nhún vai, điều này khiến Ink câm nín vài chục giây.

  "Anh tệ thật đấy."-cậu nhướng mắt, nhe răng.

  "Ai bảo chúng tấn công ta? Đáng đời."-hắn gãi gáy, giọng nhẹ bẫng, không chút hối cải về việc mình đã làm.

  "Vậy anh nghĩ sao Errol? Hãy cho tôi ghi chép về anh, và khi tôi tìm được em trai anh, tôi liền sẽ tới gặp anh."-Ink đưa ra điều kiện, tay sờ mó Cọ Cọ, bỗng nảy ra ý tưởng.

  Errol còn đang suy nghĩ nhức đầu về điều kiện, thì Ink đã tới gần, đưa tay lên vai hắn, mặt mừng rỡ mắt ngôi sao hào hứng nói:

  "Hay là anh làm cộng sự tôi nhá?? Chúng ta có thể cùng nhau đi tìm bảy lọ thuốc đó!"

  "Tránh xa ra!"-Errol quát, rùng hết cả mình, dùng đuôi đẩy văng Ink ra. Ink nhảy lộn một vòng, đứng dậy phủi quần áo.

  "Đi mà? Sẽ rất tuyệt vời đó!"

  Tộc trưởng dê già sẽ bất ngờ lắm khi biết cậu có bạn đồng hành là một quái vật trong truyền thuyết cho coi, Ink nghĩ.

  Errol trầm lặng một lúc, mặt hướng lên trăng. Ink căng tai căng mắt chờ hắn trả lời.

  "Đây có thể sẽ là điều ngu ngốc nhất ta từng làm…"-Errol thở dài, quay sang đối phương.

  "Ừ?"-Ink hỏi gặng, cố gắng không nhảy cẫng lên vì hồi hộp.


  Tên quái vật thở hắt, khinh bỉ nhìn cậu, đuôi quật liên hồi xuống mặt đất.

  "Thôi được, tạm chấp nhận."

  "Hay quá!!"-Ink hét toáng lên, cười cười như bị ngố.

  "Im hộ!"-Errol ngay lập tức hối hận.

  "Từ giờ biệt danh của anh sẽ là Error!"

  "Bị điên hả!?"

  Errol liền biết hắn đã dính phải loại người hắn ghét nhất trên đời.

****

Thi cử làm mình đou đờw wa

Ink:lúc đó là yêu rồi ˋ▽ˊ
Error: yêu được chết liền ˋ△ˊ

18/5/2020
 

 

 

 

 

 

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận