Cuộc sống thật khắc nghiệt với tất cả giống loài, Poillodon nghĩ thế khi vô tình trông thấy phải vô số xác động vật trôi nổi khi đi đuổi bão.
Nàng yêu Artlamis với cả trái tim, toàn bộ mạng sống mình, nhưng, nàng không thể tha thứ cho gã được.
Lòng vị tha của Poillodon là không đáy, và nàng ghét điều ấy. Tuy nhiên, chẳng phải mặt trời ấm tới thế, khi quá mạnh thì sẽ bỏng, cháy nắng hay sao? Lòng tốt phải có giới hạn, Poillodon tự nhắc.
Nàng suy nghĩ sâu sắc, vượt qua cửa ải rồi bừng tỉnh.
Ánh sáng yếu ớt le lói, cơ thể Poillodon mềm oặt. Nàng chớp mắt, nhìn trần nhà ít lâu mới chợt nhớ tới chuyện đã xảy ra, liền bật dậy, cái đầu nhức nhối, chóng mặt buồn nôn. Poillodon ngã xuống, người nóng rực cơ mà chẳng có giọt mồ hôi nào toát ra.
"Nghỉ một chút, đây là lần thứ bao nhiêu rồi, hả?"
"Artlamis...? Không... đây là giọng người khác..."-Poillodon tai ù đi, dùng chút dây thần kinh cuối cùng để cảm nhận mình được ai kia bế lại vào tổ, bằng gì đấy, vì không có hơi ấm, hoặc nàng quá nóng để cảm nhận. Hoặc gì đấy. Poillodon không đủ tỉnh táo.
"Xin lỗi vì đã không phải phu quân cũ của ˝nàng˝ nhé!"
Poillodon định cười, nhưng sau đó lại ngất, rơi vào những suy nghĩ đánh đố.
*
Ӝ
* *
"Hình như Poipo- Poillodon bị cảm."-Error xoa cằm, nhìn khuôn mặt hết nhăn nhó vì giận dữ rồi vì đau lòng của Poillodon. Hắn sờ thử thân nhiệt nàng thì nóng bừng.
"Trời, thần Biển Mặt Trời bị cảm có phải hơi... kì lạ không?"-Ink cau mày, ngồi xuống cạnh Error.
"Tại sao không? Thần linh có cảm xúc, có ham muốn, cũng ăn cũng ngủ... ta chẳng thấy có gì bất hợp lí khi họ cũng có thể ốm hay gì đấy."-Error nhích mông.
"Hừm... nhưng chắc không phải đâu. Thần linh ăn vì đam mê thôi, ngủ là cách hồi sức nhanh nhất và đỡ nhàm chán nhất thay vì ngồi ỳ một chỗ."-Ink vuốt cọng tóc khỏi khuôn trang thổn thức của Poillodon, đúng là nóng kinh hồn.
"Sao biết hay thế?"
"Đây là một trong những điều tôi may mắn nhớ được từ tộc trưởng."
Ink thấy rõ sự nhớ nhung, rầu rĩ, cô độc của Poillodon, cậu lại thấy nhớ tộc trưởng ít nhiều. Phải chi tộc trưởng đi theo cậu, thế là mỗi ngày đều được ôm bà ngủ. Ink ngủ chỉ để ôm mớ lông trắng phớ của cụ già, giờ thì cậu ngủ để hồi sức do hành động quá nhiều.
Ink vo tay thành nắm đấm, trách oán Artlamis, nhưng ước gì trách ai được hoàn toàn.
"Ta muốn gặp thử tộc trưởng của mi."
Error trở nên tò mò. Ngoại trừ nghĩ xem em trai mình đang ngao du chốn nào trên Trái Đất, hắn sẽ nghĩ tới tộc trưởng, người Ink luôn nhắc tới với giọng điệu thần tượng, trìu mến.
"Tôi cũng muốn gặp bà bô."
Tóc, lông mi, lông mày của Poillodon toả sáng cả căn phòng chỉ có cửa sổ bé tí tẹo và chút ngôi sao trang trí.
"Mi làm gì Artlamis rồi?"
"Nhốt trong lồng tạm thời. Nó sẽ không trụ lâu khi Atta dậy đâu, mong lúc đó Poillodon đã tỉnh."
Ngồi như thế này mãi cũng chán, Ink đứng dậy, rời phòng ấp trứng. Error ngoảnh mặt, thắc mắc:
"Đi đâu đấy?"
"Ừ nhỉ, đi cùng tôi, mau!"
Ink quay đầu, cầm áo Error kéo hắn theo.
"Cái quái gì vậy!?"-Error cựa quậy như sâu đo.
"Đi phục hồi phòng thư viện, nào!"
"Phục hồi kiểu gì cái nơi chiến trường ấy chứ hả?"-Error đứng hẳn lên, giựt lại áo.
Ink bĩu môi, chống nạnh.
"Anh có vẻ không để ý lắm nhỉ."
"Hả?"
"Artlamis đốt ở trong góc phòng, nên có kha khá giá sách ngoài cùng, chỗ tôi ngồi đọc, không bị ảnh hưởng tới trụi."
"Thì?"-Error nhướng mày. Thư viện to thế, thể nào Ink không ngửi thấy mùi dầu phía bên kia.
"Thì cái gì! Kiếm lại mấy cuốn sách chưa bị sao thôi!"
"Điên rồi!"
Chẳng hiểu sao nhìn Poillodon, nghĩ tới Artlamis, Error lại đành đồng ý. Dù sao, nơi ấy là nơi đã dạy hắn về đam mê khâu vá, và hắn tôn trọng sách, đâu như tên giả tạo nào kia.
*
Ӝ
* *
Cuộc đấu tranh tư tưởng trong Poillodon mãi không thể kết thúc. Tâm trí nàng và Artlamis là một.
Khi Poillodon và Artlamis ngủ cùng lúc, hai người chia sẻ cùng một linh hồn, nhưng gã đã đốt cái của gã rồi. Poillodon cứ tìm mò, kiếm rồi kiếm, lần toài, tuy nhiên không bao giờ tìm ra nửa kia.
Poillodon quyết định tỉnh dậy. Trái Đất không thể tự dưng mà sáng. Nếu cứ tiếp tục, nàng sẽ chẳng khác gì sống thực vật.
Poillodon ôm đầu, hít thở đều đặn(?). Nàng cử động từng khớp tay chân một, bật dậy.
Mắt nhắm mắt mở, Poillodon ngó ngang ngó dọc mới nhận thấy căn phòng ấp trứng. Nàng tự đánh đầu, bước chập chững rời phòng. Poillodon khi tầm nhìn dần rõ, nàng giật thốt, để ý sự ủ rũ của cây cổ thụ. Cây cổ thụ chưa được chăm sóc, còn bị đốt một phần thân, cả cái lỗ hổng to khủng bố. Lá cây bạc màu, hoa táo rụng cánh, dây leo khô cứng.
Poillodon vỗ vỗ mặt, chạy đi kiếm Error và Ink. Chạy mãi không thấy hai người đâu, nàng lo sợ trong lúc mình ngủ, chuyện xấu xảy ra, càng cuống quýt hơn cả. Nếu Ink và Error có mệnh hệ gì, Poillodon sống sao nổi trên đất của Đấng nữa. Bão lũ còn lâu mới rút, họ đi đâu được, nàng nhìn chung quanh.
"Ink?! Error...!!"-Poillodon gào.
"Ối, thần dậy rồi à! Bọn tôi ở dưới tầng thư viện cơ!!"-Ink vừa kịp đem giấy cháy đen cùng giá sách vỡ nát ra ngoài.
"Ink! Error đâu? Hai người ở tầng thư viện làm gì? Artlamis đâu? Hai người ổn chứ?"-Poillodon nhảy xuống, luống cuống.
"Hỏi ít thôi còn trả lời kịp."-Error ném tấm gỗ ra ngoài, phủi tay.
Poillodon mừng rỡ, trông thật giống con gà con.
"Cộng sự thân mến ngay đây. Còn vụ thư viện thì hay quá, mau mau vào xem thử!"
Poillodon chưa kịp đáp thì Ink đã lôi kéo nàng vào bên trong phòng thư viện.
Phòng thư viện thoáng đãng hẳn, chỉ còn các giá sách được Ink cứu rỗi đặt quanh tường và giữa phòng. Trên giá sách sót lại vài trăm cuốn, thật nhiều cho tới khi biết nơi này từng chứa đựng ngang tầm hai mươi nghìn cuốn sách.
Poillodon trố mắt, đầu đau lạ thường, cơn buồn nôn lại ập tới. Nàng nôn chỉ nôn ra dung nham chứ không ra gì bình thường.
"Sao, ghét quá à? Tốn hơi nhiều sức đấy."-Error thở hắt, bẻ cổ bẻ tay kêu rắc.
"Không... không ghét. Chỉ là hồi tưởng thôi."
Hoài cổ là thứ Poillodon vừa ghét vừa quý. Cảm giác nẫu ruột này vừa dễ nghiện vừa buồn phiền.
"Trước đây, nơi này là phòng riêng của Arte. Mỗi tầng mỗi phòng, phòng Arte toàn sách nên gọi là phòng thư viện."
"Ra là vậy!"-Ink đập tay, ồ ra.
Poillodon đi ra góc tường, đập tay mạnh vào nó, có giường xích bật ra. Nàng ngồi xuống, cười mỉm, xem chừng trí nhớ vẫn hoàn nguyên.
"Nè, tôi có thắc mắc."
"Ừ?"
"Sao cái tên khỉ đấy sưu tầm cả tá sách như thế này, mà lại ghét sách thế?"
Poillodon bật cười nhẹ, phủi bụi trên giường.
"Error... nó khác chứ."
"Khác như nào cơ?"-Ink chen lời, bị hắn cốc đầu.
Nàng trầm ngâm, tay xoa tấm chăn mỏng dính, thứ nàng từng đùa nghịch. Điệu cười của hai vị thần trẻ, tiếng cãi nhau chí choé, tiếng thì thầm nũng nịu, những câu chuyện họ đã chia sẻ, những nụ hôn họ đã lưu luyến.
"Poillodon?"
"À ừm. Thì, Artlamis không được chín người anh của ta yêu thích cho lắm, nên anh ấy thường phải tự tìm thú vui cho bản thân. Artlamis có rất nhiều tài lẻ, khâu vá, đan tranh nổi, chế tạo mô hình, vẽ tranh, viết lách và tất nhiên, thứ dạy anh ấy, sách."
"Nghệ thuật khâu vá..."-Error giờ mới nhớ cuốn sách hắn đọc dở, chợt tiếc nuối. Ink để ý, cười thầm.
"Sách chính là cánh cổng cho Artlamis thoát li khỏi thế giới bên ngoài, khỏi thực tại anh ấy ghét. Nó là nhân chứng rõ ràng nhất, rằng không một ai đã chấp nhận con người Artlamis, trừ ta."
Ink chợt đồng cảm lạ thường, dù cậu chắc chắn trong cuộc đời chưa một lần bị dính dáng tình trạng khốn đốn tới nỗi ấy.
Poillodon hít hơi dài, cơn đau đầu đã đỡ.
"Một mối quan hệ yêu-ghét, chẳng phải sao?"
"Ra là vậy... nhưng tôi vẫn thấy tên ấy dở hơi!"-Error tặc lưỡi, lắc đầu.
"Ha ha. Ta cũng thấy vậy."-Poillodon đóng giường lại chỗ cũ.
"Thế, Artlamis đâu? Anh ấy lại trốn thoát à?"
"Còn lâu! Ít nhất là không thoát khỏi tay tôi."-Ink giật mình, lại kéo Poillodon ra phòng sinh hoạt chính. Cái lỗ hổng này cũng tiện, cậu nghĩ, sử dụng nó làm thang máy ma thuật.
Giữa thân cây, nơi Poillodon từng bị Artlamis bóp cổ, gã ngoan ngoãn nằm thẳng người, chân bị xích, trong một cái lồng chim khủng lồ. Poillodon chấm mắt liên tục, bước tới gần để ngắm gã rõ hơn.
"Lồng chim, hợp điều phết."-Error cười nhe răng.
Artlamis mặt nhăn nhó, bi thảm.
"Artlamis, anh có nghe thấy em không?"
Gã im lặng, không nhúc nhích. Poillodon thở dài, tiến về sau.
"Ink."
"Vâng?"
"Bỏ cái lồng này ra đi, không cần thiết đâu."
"Ơ nhưng mà..."
"Tại sao chứ? Lỡ hắn lại dậy xong phá phách thì sao?"-Error cau mày.
"Không sao đâu, nhật thực qua lâu rồi. Nào, mau thôi."
Ink lưỡng lự, đắn đo mãi mới thu hồi lồng chim, mực nguyên chất khiến cậu khoẻ hơn một tí.
Poillodon xót xa ngắm Artlamis, vuốt mái tóc dài của gã, khuôn mặt góc cạnh của gã, chẳng có gì giống một vị thần đầy đặn nhẽ ra có.
"Ink, Error."
"Nghe đây."
"Lọ thứ ba... trong sách cũng có, nhưng ta muốn nói thêm về vị thần này."
"Lọ thứ ba!? Vị thần nào giữ nó vậy? Nói cho tôi biết đi Popo!"-Ink hào hứng, mắt sáng ngời. Error cũng hứng khởi, đuôi đập nhẹ xung quanh.
"Hai vị thần. Thần Chớp và thần Sấm."
"Đệ hai người à?"
"Không có, nhưng có thể nói là hai người ấy có mối liên hệ khá đặc biệt với Artlamis."
"Thì là đệ rồi!"
"Im coi!"-Error cáu, dùng đuôi đập vào đùi cậu.
"Thần Chớp và thần Sấm là sinh đôi, Chớp sinh ra trước, là chị gái, thần Sấm sinh sau, là em gái. Hai vị thần này tuy hay xung đột, dẫn đến mưa dông mây tích điện, nhưng đi đâu cũng phải có nhau."
"Nghe giống chúng ta, đúng không Eri?"-Ink hích tay Error, nháy mắt.
"Eri là cái cục cứt gì vậy!? Và không, chẳng giống gì sất!"-Error rợn gáy, tránh xa cậu.
Poillodon nhìn hai người, bất giác mỉm cười. Artlamis vẫn im lặng, trong đầu vô vàn suy nghĩ đấu đá lẫn nhau.
****
Hơi nhục tí nhưng mà mình đã ghi nhầm Artlamis thành Artemis tận... gần chục chương. Nhục quá nhục quá hic hic, hứa sẽ đọc lại truyện mà...
Error: ha ha tổ sư thằng sống thực vật
Atta: ... (đấm)
Error: ! Oái!
26/4/2021
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...