Bảy Thói Nghiện

  "Arte, đi ra ngoài biển chơi tí với em đi, em bắt cho anh cả chậu cá."

  "Xùy, ra mà chơi với tụi anh lớn đi, để anh chút bình yên."

  Nhân từ.

  "Anh đọc quá nhiều sách, Arte. Dành thời gian với gia đình đi."

  "… em có ngu không?"

  "Ý anh là sao?? Em tổn thương đấy!"

  "Có mỗi em lạc loài thôi, ai cũng không ưa anh."

  "Đâu có đâu, em chắc chắn mọi người siêu yêu quý anh, chỉ là ngại nói ra."

  "Ngại cả thể hiện."

  "Em sẽ là điểm tụ, thay họ yêu anh là được chứ gì?"

  Bác ái.

  "Polly."

  "… rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi."

  "Poillodo—"

  "Sau cơn mưa trời lại sáng! Cầu vồng sau cơn mưa!"

  Tích cực. Hồn nhiên. Mạnh mẽ. Cứng cỏi.

  "Đấng ới, trời đất. Em ghét sách kể từ bây giờ."

  "Hả? Lại gì nữa?"

  "Mỗi lần đọc em lại quên thời gian, xong quên cả nhiệm vụ."

  "Là do em vô tổ chức thôi."

  "Dạ."

  Quá nhịn nhường.

  "Arte, không sao, lại đây."

  "Poillodon…"


  "Ta là của chàng, và duy nhất của chàng. Toàn tâm trí này, thân xác này, một lòng tôn thờ chàng, Artlamis.

  Thay mặt chín người anh cả, ta cảm tạ chàng, và vì thế đêm nay là của mặt trăng. Hãy cho ta những phước lành, những hạt giống tình yêu và sự sống."

  "Poillodon, hãy luôn nhớ, ta luôn luôn trong tay nàng có."

  "Ôi Artlamis, ta yêu chàng. Đấng ơi, ta yêu chàng!"

  "Poillodon, đừng gọi tên Đấng, hãy gọi tên ta, chỉ đêm nay thôi, hãy gọi tên ta."

  Tình yêu, thứ Artlamis thèm khát. Artlamis thèm khát tình yêu từ gia đình, từ những người gã luôn ngắm nhìn từ xa. Artlamis thèm khát tình yêu từ Poillodon, người gã đã dùng máu ăn thề cả đời son sắt. Artlamis mong mỏi tình yêu từ Artlamis, người gã ghét nhất trần đời.

  Artlamis nhớ, rất nhớ. Đó là một phần kí ức không thể nào phai mờ trong gã, một tên hung thần bị mù mắt bởi thù hận.

  Artlamis không còn nỗi thương cảm dành cho con người, quái vật. Thần từng tự thương bản thân, giờ thì gã khát vọng được chết mãi mãi.

  Không có mặt trăng thì Trái Đất vẫn quay, ngày vẫn tới, đêm vẫn một màu đen.

  Ngọn lửa bùng phát, nhanh chóng lan toả mọi phía, đói khát nuốt chửng từng cuốn sách một. Artlamis đứng yên ngắm cảnh tượng, tay hơi co giật. Thâm tâm gã gào rú, nhưng gã đâu còn hơi đâu. Bây giờ dập lửa cũng vô ích, nếu dập thì lúc đầu làm thế làm gì?

  Cây, trái tim bị đốt rồi sẽ mọc lại, cơ mà chắc chắn khi Artlamis chết giữa lúc ấy, gã sẽ không bao giờ hồi sinh được nữa. Artlamis dã tâm kết thúc vòng lập. Gã chịu đủ rồi, chết rồi sống, nếu giữ nguyên kí ức cơ thể trước thì chịu đau khổ làm gì.

  "Artlamis… mày! Mày bị cái đéo mẹ gì vậy? Artlamis!"-Error nổi cơn điên, vật Artemis xuống sàn nhà.

  Artlamis không động đậy. Hai đôi mắt đối nhau, mắt Error trợn long sòng sọc, như muốn xé xác, còn được nhử mồi bởi sự nửa vời bình thản của Artlamis.

  Rồi chợt Error giật mình, giật mình giữa hơi nóng rát tấy. Đôi mắt kia là đôi mắt buông xuôi… của người mất hết ý chí sống, muốn tự tử. Error nhớ lại lời Artlamis, rằng miễn cây còn đây, gã không thể nào chết hoàn toàn. Trong hắn chỗi dậy sóng thương cảm, một cảm xúc đồng cảm, ấy mà có lẽ hắn chỉ, không, chưa bằng cái nhánh của gốc rễ ủ ôi của Artlamis.

  Artlamis chớp mắt, cười châm biếm. Error cau mày, biết hơi thở mình chứa ga, không thốt lời nào, tay bóp chặt cổ gã hơn.

  "Error! Chuyện gì đang xảy ra vậy??"-Ink sau khi tạo vành đai mực cứng chặn lửa bèn uyển chuyển bước vào địa ngục. Nếu xuống âm phủ, nhất định Ink sẽ làm chuyến tới thư viện để chứng kiến khung cảnh này lần hai.

  Error quay sang, định nói nhưng hơi ga sộc lên mũi hắn, bèn thôi.

  "Atta!!??"-Ink chớp chớp mắt, chạy tới gần.

  "Chào đồng chí."

  Artlamis co chân, đạp vào bụng Error, hắn ngã ngửa, gã chuyển thế, ngồi lên người hắn. Artlamis không để Error động thủ, dùng nước chặn đứng tay hắn lại đè lên trên. Nước trơn mà cứng, Error không tài nào phản kháng, người ưỡn như lươn.

  "Này! Đừng động vào cộng sự của tôi!"-Ink gắt gỏng, cầm Cọ Cọ phi tới.

  Artlamis chẳng nói chẳng rằng, dùng hết lực hai tay bẻ quai hàm Error mở rộng. Error lắc đầu, nhất quyết ngậm, cắn tay gã tuy nhiên chỉ toàn nước, tởm lợm nhổ ra, vô tình xổng khí ga. Ngọn lửa được tiếp sức, cháy mạnh mẽ, cuồng bạo. Ink khựng người, lo lắng nhìn tường mực cũng phải bắt đầu tan chảy.

  Cậu lắc đầu, tập trung vấn đề chính. Ink xô tới ẩy ngã Artlamis, gã lăn khỏi người Error.

  "Vừa dùng lắm sức… xong đã đánh nhau. Đúng là bắt nạt người già."-Artlamis đứng dậy, chao đảo, giờ mắt mở cũng thật khó.


  "Atta, tại sao lại phóng hoả!? Không phải trời đang rất mưa sao!"-Ink lau mồ hôi, mắt đỏ ngầu lườm nguýt gã.

  "Xin lỗi, nhưng rốn bão không bao giờ dính một giọt mưa."-Artlamis giữ khoảng cách, bước chầm chậm, ngứa chân đá bức tường mực, không khỏi làm cậu toát mồ hôi hột.

  Nếu đánh nhau, tường sẽ vỡ, lửa sẽ ào ra, mà Ink không đủ chuẩn bị để dùng mực dập hết toàn bộ lửa, chỉ đủ xung quanh mình. Thế ngàn cân treo sợi tóc, nó khiến lông tơ cậu dựng đứng. Ink có ý định xông lên, nhưng tường lửa ngăn cậu lại. Ink hít hà, dập lửa dính quần áo.

 

  Phía bên kia vùng lửa, mặt Artlamis ủ rũ, quá ủ rũ cho một tên điên phóng hoả.

  "… hả! Ơ."-Trong Ink và Error bừng tỉnh, tia sét đánh qua đầu.

  Artlamis không phải một vị thần ưu việt về khả năng giao chiến, không như chín người anh cả về trước, không như Poillodon.

  "Không phải sách rất thú vị sao?"-Artlamis vẫn bước, mắt Ink vẫn nhìn chằm chằm, chân cố đập nát kiềng xích gã tạo để ghim Error, thi thoảng suýt nữa đạp lên mặt hắn.

  "Sách trao ta vô vàn kiến thức. Khiến ta chỗi dậy cái "nhân ái" trong người, biết yêu, biết nhớ, biết thương, biết suy nghĩ."

  "Atta, vậy thần đã học được gì?"

  "Rằng cái chết vĩnh hằng cũng thật lãng mạn."

  Artlamis vung tay, phá vỡ sự bền vững cuối cùng của tường mực. Ink trố mắt, không để ý gã rảo quanh có ý phá từng liên kết bức tường cậu tạo.

  Lửa ào ào ạt tuôn trào, lập tức xâm chiếm cả phòng. Ink dùng mực đẩy lùi lửa lại, tránh động vào Error.

  "Giấy gói xỉn màu mực sơn,
  Nhuộm sắc đen bằng ngọn lửa tợn tạo.
  Kí ức hàn huyên lởn vởn,
  Đốt hết rồi khuya còn ai hàn huyên?"
 
  Artlamis ngồi gục xuống. Gã vốn danh thần biển, gặp khắc tinh quả nhiên vẫn yếu đi hẳn.

  Ink còn đang lo lắng, chuẩn bị dập lửa thì có giọt nước nhỏ xuống mũi. Cậu ngó nghiêng chung quanh, Artlamis xa tít kia thì cớ nào có giọt nước, rồi hai ba giọt được?

  "Xuân đến hè đi thu về,
  Cớ sao khất từ lòng thề của ta?
  Đông tới tròn năm ê chề,
  Cớ sao cảnh buồn muôn bề đau thương?"

  Artlamis trợn mắt quay sang, liền thấy Poillodon bước qua tường lửa, mặt khó tả, người ướt như chuột lột thấy nước bốc hơi. Ink chớp mắt, ra là nàng.

  "Poillodon, thần về rồi!"


  Error tính chào đón, nhưng thấy tình hình đành ư ử trong họng.

  "Kết thúc chuyện ở đây đi, Artlamis. Em đã lùa một ít mưa về đây để làm dập lửa bên ngoài."

  Poillodon lùa lửa vào tay, thuần phục sử dụng nó, uốn lượn như nước. Ink choáng váng, trước giờ nghe danh người sử dụng lửa áp dụng định lí nước, ai ngờ gặp thật.

  "Buồn thật."

  Artlamis gục đầu xuống.

  "Kế hoạch của anh thật hoàn hảo."-Poillodon tán dương, Artlamis ảm đạm gật gù.

  "Quá khen."

  Trong phút chốc xung quanh khô khốc, không còn lửa chỉ còn khói âm ỉ ô nhiễm không khí, khiến Error ho sặc sụa. Mọi thứ tàn lụi, giá sách giảm đi hẳn, xung quanh như trận địa. Giá này còn đứng thì thâm đen, giá thì mất sách, giá ngã vào nhau xập xệ hết cả. Thế này móc đâu ra tri thức nữa, Poillodon nhéo mày.

  Artlamis chợt đứng phắt dậy, chạy về phía giá sách gần đấy. Poillodon liền nhận ra ý định của gã, lập tức lại gần. Ink khó hiểu nhìn Error, hắn bèn quát:

  "Mau đuổi theo!! Mi nghĩ Poillodon còn sức à!"
 
  "À ừm!!!"

  Thế rồi Ink chạy theo, để mặc Error nằm tềnh hềnh ra đấy.

  "… sao cái nước này cứng thế nhỉ!"-hắn rủa thầm, ưỡn ẹo. Ưỡn ẹo không được đành lắng nghe câu chuyện truyền qua sàn.

  Artlamis chạy mở một cuốn sách, moi ra một lưỡi dao bé nhưng nhìn sắc. Poillodon há hốc mồm.

  "Dừng lại! Artlamis, không! Lạy anh… em lạy anh…! Đừng!"

  "Vậy đứng xa ra!"

  Ink đang chạy thì khựng người, trốn lén sau tủ sách.

  "Đứng xa nữa ra! Không đừng có trách!"-Artlamis thở hắt, kề dao cạnh cổ. Poillodon kinh hoàng lùi lại.

  "Artlamis… tại sao?"

  "Đừng hỏi anh tại sao! Em biết quá rõ câu trả lời!"

  Artlamis cười lạnh, người run lẩy bẩy.

  "… em biết vì sao anh chọn chốn kia làm nơi đốt không?"

  "Vì sao?… có lẽ nào…?"

  "Thứ em đang nghĩ thì cứ nghĩ. Poillodon… khi thần linh bị bắn vào tim, khi bị giết sẽ chết mãi mãi, không hồi sinh được nữa. Chín người anh em kia luôn mang trái tim ở mặt trời… nhưng anh thì không ngu ngốc tới nỗi thế."

  Ink nhướng mày trước thông tin mới, bèn lôi sổ ra ghi chú. Ink chưa từng nghĩ tới thần linh có trái tim, giờ nghĩ lại, cậu còn chẳng biết mình có trái tim hay không, bởi nếu có thì chắc hẳn không còn đứng đây mà đã bị Error moi tim chết.

  "Tim anh ở đâu!?"

  Poillodon trợn mắt.


  "Đốt, đốt rồi. Đâu đó trong chốn này."

  "Anh…! Anh biết mất bao lâu để có thể lành lặn không!?"

  "Ai cần biết ngày mai, nếu không sống tới lúc đó?"

  Artlamis dứt lời, lập tức rạch cổ, máu đen óng ánh vừa kịp chảy thành một dòng, tay gã bị chặn lại bởi một sợi dây xanh. Poillodon chạy lại gần, Ink cất sổ.

  "Trúng rồi! Đấng ơi trúng rồi! Ô dê!!!"-Error búng tay.

  Những sợi dây khác trượt qua người gã. Ink từ trên cao nhảy xuống, đè lưng, tay chặn đứng cổ và tay Artlamis.

  Poillodon cúi gần Artlamis.

  "Ngủ ngon, Arte."

  Poillodon đánh ngất Artlamis, gã thả lỏng người, không còn cựa quậy. Nước chặn tay Error cũng dần biến mất. Hắn vui mừng xoa nắn cổ tay, chạy loạn.

  Ink thả Artlamis.

  "Trông ngủ ngoan thế mà lúc dậy mệt cả người."-cậu trêu chọc, bẹo mũi gã.

  "… phải làm sao lúc anh ấy dậy bây giờ?"-Poillodon đau đầu, thở dài.

  "Làm sao thần biết được Artlamis sẽ tới đây vậy?"-Error nhìn đăm đăm Artlamis, sợ gã đột nhiên thức tỉnh.

  "Tại vì sóng đổ về đây, mặc cho ta đã cố đánh đuổi chúng đi. Mặt trăng hút thủy triều, chẳng phải sao?… thật may mắn, nếu như muộn một tí thì đã…"-Poillodon ôm mặt, thở dài não nề, đầu như bị nghe cồng chiêng liên phách, người nhũn nhão hệt quần áo sũng nước.

  "… dù sao đó chỉ là nếu như! Và nếu như không tồn tại! Và thần đã đủ tinh ý rồi, không chết thật, ha ha."-Ink không có ý an ủi, chỉ là cậu nghĩ gì nói thế.

  "Đúng đó, nếu như cái gì. Nếu như thì cả lũ chết làm gì căng?"

  Poillodon chẹp miệng, đứng dậy.

  "Các cậu giúp ta khh…"

  Tới lượt Poillodon lăn đùng ra ngất xỉu. Error dùng dây bắt nàng lại, thấy nàng ngủ thiu thiu.

  "Nhà thơ bảo: Kiền khôn bĩ rồi lại thái, nhật nguyệt hối rồi lại minh(Nguyễn Trãi, Bình Ngô đại cáo). Thế mà cả hai cái ông bà thần này ngất mới sợ chứ!"-Ink thở dài, chống nạnh.

****

Máy mình vô vàn vấn đề nên mãi mới viết được. Còn thi hsg hai môn lin tiếp, đúm là bê đê

Error: sao ko giếc Atta luôn đi
Atta: …
Popo: ! Đấm giờ! (Đấm)
Error: oái!

17/4/2021
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui