Bầu trời dần tạnh mưa sau cả ngày dông bão. Ink kiên nhẫn ngồi chờ Poillodon quay trở lại, cố gắng thăm dò xem thần đuổi bão như nào, nhưng lập tức bị thứ gì đó gió cuốn đập vào mặt. Nhiều lần như thế, Ink đành rút kinh nghiệm.
Trong lúc ấy, cậu quyết định rủ Error khám phá cây cổ thụ, mặc cho hắn ghét ý tưởng ấy ra sao thì ở yên một chỗ vẫn chán tẻ nhạt hơn cả.
"Nhìn độ cao của mấy khung bậc cầu thang này đi, mệt vãi."-Error hoa mắt nhìn lên nhìn xuống. Ở giữa cây vẫn sừng sững lỗ do Artlamis tạo ra, điều kì lạ và dị dạng nhất là ánh nắng chiếu rọi xuống ấm áp lạ thường, còn ngoài kia hãn tiếng sóng gió đập mạnh.
"Thôi nào, du lịch thì sợ gì mưa rơi!"
"Ta không biết câu ấy có thực sự hợp thời không, nhưng chắc chắn mi đã nói sai."
"Hừ! Không sao, tôi có ý tưởng này hay cực."
Error nhướng mày, nhìn Ink chạy lon ton ra giữa rìa lỗ. Một phần trong hắn mách bảo chạy ra đá cậu bay xuống.
Ink ngó trên ngó dọc, căn chuẩn. Cậu ném lọ mực xuống, dùng Cọ Cọ xây nó lồi lên thành khối hình chữ nhật có bốn chân. Ink trèo vào, nghĩ ngợi thêm rồi xây cả hàng rào bảo vệ.
"Vào đây, Error. Hãy thưởng thức … cầu thang ma thuật đầu tiên của thế giới!"
"… trông không đáng tin chút nào."-Error hoài nghi đứng cạnh cậu.
"Từ dưới lên trên trước nhé."
Tầng cuối có phần ẩm ướt, lạnh lẽo. Các nhánh rễ chia thành vô số các phòng nhỏ, chủ yếu chứa vài đồ linh tinh, lặt vặt, đồ khâu vá rồi lọ màu, vài phòng bị khoá.
"Trông thứ này thật ngớ ngẩn."-Error nhặt bộ dụng cụ khâu vá.
"Ra là Atta và Popo dùng tầng hầm đựng đồ."-Ink đội một cái mũ giả dạng ông già dị dạng.
Tầng tiếp đấy cũng chỉ như trang trí, treo tranh ảnh, sách cổ trông giống đã bị chủ đọc hàng trăm lần.
Tầng khiến Ink và Error choáng ngợp nhất là tầng thư viện.
Thư viện khủng lồ chiếm hết diện tích, chỉ toàn các giá sách to gấp chục lần hai người, chứa đựng đủ muôn nghìn thể loại với các thứ tiếng khác nhau có khi Error chưa từng biết. Thư viện mang cảm giác ấm cúng, gọn gàng, sạch sẽ, mùi thơm thoang thoảng.
"Vãi, thế này thì đọc bao giờ hết?"-Error chớp chớp mắt, vô ngàn cuốn sách, kể cả hắn muốn đọc cũng không đọc nổi vì ngôn ngữ lạ.
"Hừm… trông thích mê! Viết được chỗ này cũng ghê lắm … ngưỡng mộ ghê…"-Ink lật giở vài trang sách, tính ăn cướp một vài quyển. Ink nheo mắt, không hiểu sao hiểu những từ ngữ trong cuốn sách mặc dù cậu nhớ rằng mình chưa từng học ngoại ngữ gì nhiều.
Căn phòng im ắng như tờ, còn tiếng trang sách thi thoảng sột soạt và tiếng đi bộ của Error cố tìm kiếm cuốn nào thu hút mắt mình.
"Nghệ thuật của đan tay …?"-Error cau mày, lấy tạm ra xem.
Ink càng đọc càng thấy mình bị cuốn vào thế giới riêng, cảm giác bản thân như thăm lại chốn cũ, có cả lúc chợt hiểu ý nghĩa văn chương. Một cuốn sách viết bằng tay, sống động như tâm hồn người du ngoạn, phóng khoáng tựa thi nhân, lãng mạn, tinh tế.
Đọc được nửa quyển, Error mới quay trở về thực tại khi nghe thấy tiếng bước chân. Hắn trở nên cảnh giác, quay ngang quay dọc không thấy Ink đâu, thường cậu sẽ chạy huỳnh huỵch chứ đời nào duyên dáng như này.
Artlamis bước chậm rãi, mắt hờ hững liếc qua lại. Error nín thở, nhưng vốn không thích đánh lén.
"Không đánh nhau ở thư viện. Không nói lớn ở thư viện. Đây là luật đơn giản nhất, chắc chắn một tên như cậu đây cũng biết?"-Artemis thở dài, tựa đầu vào kệ sách mà Error đứng ở bên kia, khẽ cười.
Hắn nghẹn họng, muốn sỉ vả cái gì đấy.
"Artlamis, ngươi làm cái quái quỷ gì ở đây?"
Chẳng hiểu sao Error chấp nhận theo luật.
"Sách thật thú vị, đúng không?"-Artlamis không mảy may qua tâm câu hỏi.
"Trả lời!"
"Chúng khiến bất kể ai cũng bị si mê, quên đi thực tại. Đặc biệt là lúc ngươi cần thoát khỏi thực tại tàn khốc nhất."
"Này?!"-Error khó hiểu, bước sang đầu bên kia đã thấy chân Artlamis bước sang dãy khác.
"Nhưng có lẽ bây giờ tất cả chỗ này không còn quan trọng nữa."-Artlamis lựa một cuốn sách, gã đã đọc nhiều tới nỗi có thể đoán ra từng chi tiết, từng chương, từng câu chữ.
"Ge… Errol Crainyon, cậu nghĩ gì về sách?"
"Ừ thì chúng rất ngầu và lắm chữ, nhưng tôi không thích chúng lắm."-Error gặng đuổi theo mà không ra tiếng, nhưng Artlamis luôn để hắn hửi khói. Hắn bám sát nước tối màu.
"Ta cũng thế."
Artlamis mệt nhoài, đi đứng loạng choạng, mắt đau nhức.
"Này, đứng lại coi."-Error mất dấu.
"Tất cả chỗ sách này là của ta."
"Hả? Nhưng mà…?"
"Ngươi làm nhiều một việc không có nghĩa ngươi phải thích nó."
"Ê Artlamis, bị bom đập xong đầu có vấn đề à?"-Error cố theo kịp cuộc trò chuyện nhưng không thể.
"Có để ý dưới chân cậu có gì không?"
"Nước?"-Error nghiêng đầu, bàng hoàng nhận thấy nước này đặc và đen, trơn hơn hắn tưởng.
"Dầu."
Artlamis lôi hộp diêm ra, bật lửa. Tim Error đập thình thịch, đầu nhiễu loạn ngửi thấy mùi diêm đốt. Hắn suy nghĩ thật nhanh.
"Ngươi định phóng hoả đấy à!?"
"Dù sao chúng có chết đi thì trong đầu ta là đủ rồi."
Artlamis nhìn chằm chằm ngọn lửa bập bùng, nó lại tắt ; thật giống niềm tin trong cuộc đời gã.
"Dù sao, chúng chủ yếu cũng chỉ là những kí ức thảm hại."
Những kí ức đẹp tới bao nhiêu, thì bản chất con người, quái vật, thần linh vẫn là một: luôn bị gò bó bởi kí ức tồi tệ. Tình yêu đẹp tới thế vẫn bị chia lìa, Artlamis cười khẩy.
"Điên mẹ rồi!"-Error vung dây từ mắt vào đối phương, tuy nhiên dây chỉ xuyên qua thân gã. Artlamis nhướng mày, nhưng Error vươn người chuyển hướng giật hộp diêm.
Artlamis lôi ra thêm một que, quẹt mạnh vào một trang giấy gồ ghề trong quyển sách gã cầm nãy giờ. Lửa bập bùng, Artlamis thẳng thừng thả xuống. Error kinh hãi chạy tới để bắt lấy que diêm, Artlamis trợn mắt, đá hắn vào tủ sách.
Ink ngẩng đầu, vội cất sách mà chạy tới tủ sách bị nghiêng làm bụi bay.
Error ho khụ, dùng đuôi định hất nhưng bất thành, que diêm đã chạm đất, chạm dầu hoả.
Lửa lập tức được thổi lớn, lan mọi nơi, như thú dữ muốn nuốt chửng mọi thứ.
Bấy giờ Error mới thấy sóng triều lớn và lửa đốt giống nhau như nào.
****
Arc Artlamis và Poillodon dài ghê, nhưng chương sau là hết rùi hihi đừng lo.
Error: vãi l Ink ăn gì mà ngu vậy trời ơi
Ink: ai bảo anh không gọi em????
Popo: ờ đấy nhẽ ra nên hét 'ối Ỉn ơi cháy nhà rồi!!!' mới đúng.
Atta: ô yê ngọn lửa cao nguyên
5/4/2021
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...