Bảy Thói Nghiện


  Làn sương mù lao tới, nuốt chửng Error và Ink vào bên trong, che đi mọi thứ gần nó.

  Hắn sống trong khu rừng sương mù đã lâu, lâu tới nỗi không nhớ từ bao giờ nơi ấy đã thành ngôi nhà của hắn. Nên Error ngay lập tức cảm thấy làn sương mờ này có gì đó rất khác lạ.

  Chân giẵm lên cỏ, Ink nhận ra rằng mình đã thoát khỏi hang. Cậu mò tay trong áo, lôi ra lọ mực, dùng Cọ Cọ để tạo lên một bàn tay lớn.

  "Ngươi làm gì vậy hả Ink?"-Error khó hiểu, nhìn thấy trong sự mờ ảo một cánh tay màu đen bùn nhùn khổng lồ.

  "Ma thuật sáng tạo siêu ngầu!"-Ink trả lời, cười khi nghe thấy tiếng thở hắt của hắn.

  Error chưa kịp mở mồm nói tiếp, đã thấy cậu chuyển mình, tay cầm cây cọ bự chảng hất ra đằng trước. Hắn giật mình tránh đòn, không ngờ đụng vào cánh tay mực kia, nó vung vẩy, như tát nước thật mạnh. Error tránh vỏ dưa gặp quả dừa, bị đánh ngã xuống.

  Nhờ lực gió cánh tay kia tạo ra, sương mù liền bay mất.

  Lúc này đây mới có thể quan sát xung quanh, cậu thích thú lôi sổ ra ghi chép. Chốn này thật giống chốn mà người ta thường gọi là bồng lai tiên cảnh trong cổ tích. Có mỏm đá dính đầy rêu, ngọn cỏ mềm xanh mướt phủ đất, có con thác chảy, có bông hoa trắng mịn, có Error ngã chổng vó trên mặt đất, có chim chóc hót líu lo… vô cùng mộng mơ.

  Ink giật mình, lon ton tới chỗ hắn hỏi han:

  "Ủa sao lại nằm sõng soài thế này? Đứng dậy ngắm cảnh coi Error!"

  "Do mi chứ ai! Không để ý gì hết quật vào người ta!"-Error ngẩng mặt lên to tiếng. Thảm cỏ rất mềm, khiến hắn có cảm giác không muốn ngồi dậy, mà muốn nằm như thế mãi mãi.

  "Xin lỗi mà. Tại sương mờ, đâu thấy anh đâu đâu. Thế không chịu dậy đi xem xét hả?"-Ink ngồi xổm xuống, cầm tay kéo áo choàng Error.-"đi mà, tôi thèm phiêu lưu lắm rồi đấy."

  "Phiêu lưu nãy giờ chưa đủ sao?"-hắn cằn nhằn, áp má xuống đất, quay sang bên trái tránh mặt cậu.

  "Error!"


  "Đi trước đi! Chẳng hiểu sao ta không muốn dậy, cơ thể nhũn nhẽo hết cả rồi…"-hắn thở dài, nằm ườn xác.

  "Nhưng tôi không muốn đi một mình! Không vui!"-Ink cố gắng lê cơ thể to gấp rưỡi mình. Cậu khoẻ thì khoẻ, nhưng cơ thể hắn khi thả lỏng vẫn rất nặng, lết được chục xăng ti mất gần năm phút.

  Error càu nhàu, cau có mặt mày, dùng đuôi đánh vào tay Ink, tự mình ngồi dậy. Cậu thấy vậy không quan tâm mu bàn tay đỏ ửng của mình, nhảy tưng tưng mừng rỡ.

  "Lớn rồi đi một mình thì sao?"-hắn gãi gáy, thở dài, đứng lên phủi người. Ink bĩu môi, tay khoanh lại tỏ vẻ tức giận.

  "Cộng sự phải luôn đi với nhau chứ."-cậu bỏ tay ra, chống nạnh, đầu gật gù như mấy ông bà già.

  Error nhướng mày.

  "Ta không nghĩ đó là lí do hợp lí đâu."

  "Anh kì quá, tất nhiên là như thế rồi!"-Ink hơi giật mình, xoay mặt sang nơi nào đó, tìm kiếm bất kì thứ gì không phải mặt Error.

  Hắn cảm thấy lạ lùng, giống như cậu đang giấu giếm điều gì đó. Nhưng Error chẳng mảy may quan tâm cho lắm. Hắn định nói tiếp, lại có một làn sương khói đột ngột bay ngang qua, che chắn tầm nhìn.

  Lần này có vẻ không dày đặc cho lắm, mất một lúc đã biến mất. Ink xoa cằm, bước tới gần mỏm đá, nhìn xuống. Góc nhìn từ đây mờ mờ ảo ảo, thi thoảng có con chim đại bàng bờm đỏ bay ngang qua, chúng xuất hiện nhất thời rồi đâm vào tầng lớp sương.

  "Đây là đỉnh, đúng chứ? Chắc hẳn cái thứ vừa nãy là mây."-cậu ngắm đủ rồi, liền trở người về phía Error, người hiện đang sờ mấy bông hoa trắng.

  "Chắc là vậy."-hắn rùng người, giật tay lại, lườm cậu.

  "Anh thích mấy bông hoa này vậy hả?"-Ink đi tới bên cạnh Error.

  "… là hoa ly."-hắn nhìn xuống hoa ly nhỏ bé, mềm mại, dễ vỡ. Error nghĩ tới việc mình nằm lên thôi, những bông hoa đã có thể bị bầm dập chết ngắt.


  "Không. Ta không thích hoa gì hết, chỉ là tự dưng có chút hoài niệm…? Khi nhìn vào hoa ly thôi."-hắn gãi gáy. Quanh đây có rất nhiều hoa ly, mọc điểm trắng những nốt nhỏ trên nền cỏ xanh.

  Ink không tìm thấy sự hứng thú, hay hoài niệm trong mấy bông hoa này, liền đi ra chỗ khác. Cậu ngó ngang ngó dọc, thấy một rừng cây cổ thụ lá dài ngửa xuống mặt đất. Chúng giống như đang bao bọc thứ gì đó, khiến bản chất ham tìm tòi của Ink rực lên, cậu tức thì muốn đi vào giữa những cây cổ thụ kia.

  Ink chạy ra gần hắn, cầm sừng hắn lắc lư. Error khó hiểu, hất đầu mạnh khỏi tay cậu, lườm Ink toé lửa.

  "Muốn bị ném xuống à?"-hắn không thích bị đụng chạm, may cậu chưa chạm da thịt hắn, không thì có lẽ giờ này Ink đang rơi tự do.

  "Anh thấy cái rừng kia không? Lạ nhỉ? Cây chẳng mấy khi mọc ở những nơi như này đâu! Ra coi đi!!"-Ink bỏ ngoài sự chết người trong ánh nhìn của Error, cậu nhún nhảy, tay nắm vào, mắt đầy nhiệt huyết.

  "Đi thì đi."-hắn bị tấn công bởi đôi mắt sáng rạn ấy, đành chấp nhận.

  Chốn đây yên lặng tới bất ngờ, chim ít khi hót, gió thổi xào xạc, thác chảy rào, mây bay qua đỉnh. Bầu không khí hoà nhã này không khỏi làm Error có chút cảnh giác, mặc cho cơ thể hắn mềm nhũn, muốn nằm xuống đánh một giấc.

  Hắn tự hỏi một khi đã nhắm mắt, liệu sẽ thức dậy được?

  "Anh có nghĩ nếu chúng ta ngủ ở đây thì sẽ ngủ mãi mãi không?"-Ink như đọc suy nghĩ của hắn, hỏi vu vơ. Hắn có chút bất ngờ, nhưng rõ ràng não cậu chỉ bất bình thường như mọi khi.

  "Nói như cứt chó đuôi dài!"-Error cốc đầu đối phương. Hắn cảm thấy tốt hơn khi ít ra mình không phải người duy nhất có suy nghĩ ấy.

  Ink hừ nhẹ, xoa dịu cái đầu bốc khói của mình. Cậu tỏ vẻ giận dữ, quay sang Error, đưa ngón trỏ chỉ đích tay vào mặt hắn phán:

  "Anh cứ đánh vào đầu tôi như vậy là sẽ ngu đi đấy!"

  Error bất ngờ lùi xuống, nhưng cãi lại:


  "Ngươi không thể làm hỏng một thứ vốn không tồn tại được!"

  "Sao anh ác quá vậy hả!? Đúng là quái vật già nua giọng ỏng ẻo!"-Ink lè lưỡi trêu ngươi, sau đó vác chân lên chạy lẹ vào trong rừng cổ thụ.

  Error như sét đánh ngang tai, trái tim thổn thức, từng mạch máu trong người hắn rung lên vì bực. Hắn gầm gừ tức tối, đuôi quật mạnh xuống đất làm cát bụi, cỏ dại bay lên.

  "Đứng đó!!"-Error thở hắt, chạy theo Ink.

  Cậu đứng đúng lại một giây để đánh mông vào mặt hắn. Thực chất Ink biết Error có gì đó bất ổn, chân hắn dường như mang theo còng xích và mắt hắn trĩu xuống, khác hẳn lúc ban nãy ở trong cái hang kia. Nếu tiếp tục như thế thì sẽ chẳng có chuyến phiêu lưu kì thú nào hết, Ink nghĩ, rồi nảy ra ý tưởng chọc ghẹo.

  "Ta mà bắt được ngươi thì đầu cắm xuống đất dạng háng lên trời!"-hắn càng thêm ngứa mắt, máu sôi sùng sục. Error tự dưng hối hận vô cùng khi chấp nhận đi cùng tên này.

  "Nghe tởm quá nhưng nhanh chân lên coi ông già!"

  Ink tới khu rừng trước, trốn sau một thân cây. Người cậu toát mồ hôi, điểm trong giọt nước mặn là chút mực, dần pha lẫn. Ink thở dốc, nghe ngóng tiếng giẵm chân của Error. Cậu muốn lấy lọ mực ra để hút hết mồ hôi, nhưng như vậy sẽ tạo tiếng ồn.

  Im lặng một hồi lâu, Ink trở nên có chút mất kiên nhẫn, cậu hé mặt ra ; chưa kịp làm gì đã bị cả tá dây xanh quen thuộc bắt lấy, treo ngược cậu lên.

  Từ đâu Error xuất hiện, mặt hầm hố như muốn bẻ gãy từng khúc xương của Ink.

  "Thả tôi xuống coi, đi mà, đâu có ý vậy đâu."-cậu cười cười, hơi tróng mặt, cảm thấy máu(mực) trong người dồn xuống não.-"anh già nhưng vẫn phong độ lắm, hê hê."

  "Câm!"-Error cau mày, miệng nhe răng cười đểu.-"ta nên xử mi như nào đây?"

  "Xin đừng gây hấn nhau!"

  Error lẫn Ink quay sang trước một giọng nói lạ từ đâu tới. Trong sâu khu rừng kia, bay ra ngọn gió thơm phức, mang theo ngọn cỏ, chiếc lá, cánh hoa, làm cây cổ thụ đung đưa, quấn lấy nhau. Hắn nheo mắt nhìn ánh sáng trắng loá, len lỏi qua từng thân cây, cành nhánh.

  "Nghe giọng này quen quen thế nào…"-Error gãi gáy, tò mò bước tới.

  "Ơ này thả tôi xuống coi Error!"-Ink đung đưa cơ thể, cuống quýt.

  "Im! Ngươi tự thoát ra được."-hắn đảo mắt, suy nghĩ về sự ngốc nghếch của cậu.


  Ink im lặng một chút rồi ồ lên, ngay lập tức biến thành mực, thoát khỏi đống sợi dây kia. Error đã bước trước cậu, lững thững đi sâu vào khu rừng ; hay đúng hơn là: mò theo giọng nói kia. Ink nhanh chóng bắt kịp, ngước lên liếc hắn.

  Mặt Error trông khó nói, cậu chẳng thể làm rõ hắn đang có cảm giác như nào, cậu cũng không hề giỏi vụ này.

  Thoát khỏi khu rừng, hai người gặp một nơi còn ảo diệu hơn. Ôm lấy bởi cây cổ thụ, nước đầu nguồn chảy xuống, đá nhẵn như tạo ra để nằm với ngồi. Trong đây mang một vẻ lãng mạn, yên ắng khác hẳn ngoài kia.

  Ngó nghiêng xung quanh đủ rồi, Ink và Error giật mình khi phát hiện trước mặt mình là một quái vật hình dạng dê núi, cao hơn hắn một cái đầu. Quái vật ấy trông đầy đặn, mảnh quần áo cuốn trên người rất giống mây bay, tạo cảm giác thần thánh.

  "Xin chào hai người. Cho tôi hỏi, liệu… hai người tới đây để làm gì?"-giọng giống giọng ban nãy, mềm mại, êm tai, một bản nhạc bình tâm.

  Error và Ink sốc tận óc, hắn cứ run rẩy khoé môi định trả lời nhưng không tài nào nói ra được điều gì. Cậu là người mở mồm trước:

  "Tôi là Ink, đây là Error! Chúng tôi là những người du hành, còn đằng ấy là…?"

  Người này trông già tuổi, mang cảm giác giống tộc trưởng của Ink nhưng xinh đẹp hơn vạn lần.

  "Tôi là thần Sự Sống."-bà áp tay mình vào nhau, để đằng trước ngực.

  "Hả!?!?!"-Error và Ink kêu lên, mắt mở banh toạc, cằm chạm đất, não nổ đùng.

****

Ink: ủa sao bất ngờ vậy tưởng anh biết!?!?
Error: nói j vậy ai rảnh biết hã!?
Ink: à ừm đúng, haha(tự cốc đầu)
Error: cốc đầu sẽ ngu đi đấy
Ink:…

Serie này có vẻ sẽ hơi bị dài, mong mng k cảm thấy quá nhàm chán ^^;;;

5/9/2020


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận