Bảy Phần Ngọt Ngào

12.

Lúc tôi tỉnh lại, tôi đang nằm trên ghế sô pha trong căn hộ, trên người đang đắp mền.

Sau khi sợ hãi nửa giây, tôi mớ nhớ tới những chuyện Trần Ngôn nói trước khi mình hôn mê.

Tôi vội vàng đứng dậy, phát hiện trên bàn có một chiếc usb, khi mở điện thoại di động lên, bên trong có một tin nhắn chưa đọc của Trần Ngôn.

“Kiều Tinh Thần, anh biết em có cảm giác thế nào đối với sự thật này, nhưng vẫn phải nói với em một câu: Mọi chuyện đều đã qua cả rồi, chúng ta nên nhìn về trước.”

“Mặc dù có bản ghi âm, nhưng năm năm trước trên đường Động Giếng cũng không có máy quay phim, anh cũng không tra được bất kỳ những chứng cứ bất lợi nào khác, muốn đối phó với Hoắc Đình Tiêu này, có thể có hơi khó.”

“Nhưng anh theo đầu mối Hoắc Đình Tiêu và Chu Thường Tất này, còn tra được một vài thứ, hẳn đủ cho anh ta chịu tội. Còn về phần nên làm gì, tự em quyết định.”

Đọc tin nhắn của Trần Ngôn xong, tôi xem chiếc usb ở bên cạnh, cầm chặc nó trong tay mình.




Sau khi quay phim xong, tôi được mời tham gia bữa tiệc trao giải quy mô lớn hàng năm của một trang web video,

Mặc dù lúc quay phim đã cố ý tránh né Tống Diễn, nhưng cuối cùng vẫn không trốn được.

Tống Diễn cũng tới, không chỉ tới mà còn nhận được một giải thưởng nhỏ.

Sau khi đưa ra một đống lời cảm ơn trong lúc phát biểu nhận giảii, ánh mắt cậu ấy đột nhiên rơi xuống người tôi đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, thay đổi đề tài câu chuyện.

“Tôi còn phải cảm ơn một người, tôi sẽ gọi người đó là cô gái lê, bởi vì cô ấy đặc biệt thích ăn lê. Cảm ơn cô ấy đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. Có thể chị ấy không biết, nếu không có chị ấy, tôi không thể có được dũng cảm để đi được tới ngày hôm nay. Nếu như bạn hỏi tôi, rốt cuộc lê ngọt thế nào, có thể tôi sẽ không thể trả lời bạn, nhưng tôi biết, trong lòng tôi, cô gái lê này còn ngọt ngào hơn cả trái lê.”

Lời nói của Tống Diễn trực tiếp đẩy cậu ấy lên hotsearch.

Cộng thêm scandal cậu ấy lên phòng RV của tôi, lần này tin tức đã hoàn toàn được xác nhận.

Cậu ấy không để lại cho mình một con đường lui.

Quả nhiên, ở sau cánh gà sau khi lễ trao giải kết thúc, trong một hành lang không người, Tống Diễn ngăn tôi lại, khoá chặt tôi trong góc tường.

Mấy ngày không gặp, cộng thêm lối ăn mặc tối nay, Tống Diễn đẹp trai anh tuấn.

“Chị, chị đã tránh né tôi mười ngày rồi, rốt cuộc chị còn muốn tránh tôi đến khi nào?”

Giống như một con chó sói nhỏ đói bụng, giọng nói của Tống Diễn bá đạo.

Nhìn Tống Diễn trước mặt mình, cậu ấy vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai như thế.

Trước khi tôi tham gia buổi tiệc, tôi đã do dự rất lâu, tôi có nên gửi usb Trần Ngôn đưa cho tôi đến đài truyền hình hay không.

Nhưng tôi đã xoá bỏ hết mọi tin tức liên quan tới việc anh ta tông chết Tống Dạng.


Tống Diễn không nên giống tôi, chịu đựng sự huỷ diệt, đả kích của cuộc đời.

Tôi không chắc thứ chờ đợi Hoắc Đình Tiêu là gì, nhưng tôi biết định mệnh đang chờ tôi không tệ. Lúc tôi thương tích đầy mình, đã đưa Tống Diễn đến bên cạnh tôi.

Thấy tôi không nói gì, Tống Diễn có hơi sốt ruột.

“Chị, chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Câu hỏi gì cớ?” Tôi giả ngu.

“Tôi thịch chị, chị cũng thích lại tôi có được không?”

“Được.” Tôi gật đầu không chút do dự.

Có thể không ngờ tôi lại trả lời thoải mái như thế, Tống Diễn bị dợ sợ run rẩy một hồi lâu mới dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa vui mừng nhìn về phía tôi.

“Có thật không chị?”

Tôi cười cười với cậu ấy: “Vừa nãy ở trên sân khấu cậu nói thẳng thắng như thế, chỉ còn thiếu gọi thẳng tên tôi thôi, tôi không đồng ý cậu, sao cậu xuống sân khấu đây?”


Tôi còn chưa nói xong, Tống Diễn đã ôm lấy tôi, thấy cậu ấy còn định hôn tôi, tôi kéo cậu ấy ra.

“Ở đây nhiều người.”

Ba phút sau, chúng tôi đi xuống hầm đậu xe ngồi vào xe tôi

Cửa xe vừa đóng lại, nụ hôn của Tống Diễn đã chặn miệng tôi lại.

Cậu ấy vừa nhiệt tình lại vừa ấm áp, giống như một luồng ánh sáng mặt trời vừa mới xuất hiện.

Tôi đáp lại nụ hôn của cậu ấy, dường như giờ phút này, sự kiềm chế và đau khổ những năm qua đã bị phá huỷ trong sự kịch liệt này.

Đột nhiên, tôi phát hiện tay Tống Diễn đang đặt lên dây nịt của cậu ấy.

Khoé miệng Tống Diễn cong lên một cái, nụ cười vô cùng rực rỡ: “Hoàn thành chuyện lần trước. Chị, có được không?”

HOÀN TRUYỆN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận