Bảy Phần Ngọt Ngào

6.

Tôi yêu Hoắc Đình Tiêu sao?

Yêu.

Lúc mới gặp anh ta vào năm năm trước, dưới sự dịu dàng, ấm áp và thâm tình của anh ta, tôi lại không thể kiềm chế nổi.

Tôi không quấy lúc anh ta quay phim, ở khách sạn chờ anh ta kết thúc công việc, dùng dụng cụ nấu ăn đơn giản trong khách sạn nấu bữa khuya cho anh ta.

Lúc cách trở địa lý để quay phim, tôi ở một mình gửi wechat cho anh ta kể chuyện thú vị xảy ra xung quanh mình. Có lúc không có chuyện gì cũng muốn nói chuyện với anh ta.

Lúc anh ta tổ chức fanmeeting, tôi sẽ đội mũ đeo khẩu trang che kín miệng mũi trà trộn vào nhóm fans hâm mộ quang minh chính đại nói “em yêu anh” với anh ta.

Khi đó tôi chỉ hận không thể một đêm sống với anh ta đến cuối đời, cả đời cũng không tách rời.

Nhưng bây giờ…

Ai bảo tôi vẫn còn thích anh ta, tôi cũng đề nghị anh ta nên đến khoa mắt trong bệnh viện để kiểm tra một chút, nếu thật sự không ổn có thể chụp CT thử, có thể đầu óc không được bình thường đấy.

Bốn năm rời khỏi anh ta, tôi còn biết lên mạng tìm kiếm cách trả thù mấy tên cặn bã đấy:

“Tôi thừa lúc bạn trai ngủ, tôi đăng ảnh trái cây của anh ta lên weibo, chính là thật sự muốn chán ghét anh ta một chút.”

“Khi biết bạn trai tôi thối tha, tôi chỉ có một suy nghĩ: Muốn đem bán anh ta làm vịt, để anh ta biết sự hiểm ác trong xã hội!”

“Tôi quẹt nát thẻ tín dụng của anh ta, để anh ta trả lại từ từ, vừa nghèo vừa xấu còn dám đi tìm tiểu tam!”

“Tôi mua thuốc chuột trên mạng… nhưng vấn không dám thả vào bát của anh ta.”



Nhìn một nhóm các chị em bị tổn thương, khi ấy trong lòng tôi chỉ có môt một suy nghĩ.

Các chị em phải quật khởi!


Hôm nay không chỉ một mình đầu óc Hoắc Đình Tiêu không bình thường.

Tống Diễn cũng có chút vấn đề.

Vất cả lắm mới thoát khỏi Hoắc Đình Tiêu để quay lại phòng khách sạn, lại thấy Tống Diễn đang đứng trước cửa phòng khách sạn tự lúc nào.

Thấy tôi tới, mí mắt Tống Diễn cong lên.

“Không phải cậu tới đây bán thân cho tôi đó chứ?” Tôi không biết cậu ta canh giữ ở nơi này làm gì.

Tống Diễn cười xong, thần kinh căng thẳng: “Hoắc Đình Tiêu quay lại rồi.”

Không đợi tôi hiểu lời này của cậu, lại nghe thấy cậu ta nói tiếp: “Chị, chỉ có tôi mới bảo vệ được chị.”

“Bảo vệ tôi?” Tôi sững sờ.

“Nếu như anh ta còn dám làm chuyện gì tổn thương đến chị, tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý.”

Tôi bị ánh mắt nghiêm túc của cậu ta chọc cười.

“Anh ta không phải ông chủ của cậu sao?”

Kết quả tôi nhìn thấy ánh mắt Tống Diễn lại càng kiên quyết hơn: “Đứng trước sự nghiệp và tình yêu, tôi chọn chị.”

Chậc chậc.

Nếu như tôi là cô bé vừa bước vào đời năm năm trước, chắc chắn sẽ bị lời ngon tiếng ngọt này của Tống Diễn làm cho thần hồn điên đảo.

Đáng tiếc tôi đã không còn là cô bé ngu ngốc của năm năm trước nữa rồi.

Thật ra lần hợp tác này, tôi cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tống Diễn.

Trước đó tôi đã từng thấy Tống Diễn, khi đó cậu ta vẫn chưa có danh tiếng gì, mới vừa được Hoắc Đình Tiêu chiêu mộ từ trường đến phòng làm việc ký hợp đồng.


Cậu ta cũng xem như hậu bối của Hoắc Đình Tiêu.

Chung quy lại Hoắc Đình Tiêu cũng đã lăn lộn trong giới này rất nhiều năm, biết rõ quy tắc của chuyến đi này, anh ta biết một diễn viên cho dù có nổi tiếng, có ở đỉnh cao đi nữa cũng chỉ có hai năm.

Thế là trong hai năm đang ăn khách anh ta liền nhân cơ hội thành lập phòng làm việc của riêng mình, ký với không ít những người mới.

Tống Diễn chính là một trong số những người được anh ta xem trọng,

Nghe nói Tống Diễn đã ký hợp đồng với Hoắc Đình Tiêu một ngày trước khi tôi và Hoắc Đình Tiêu ở bên nhau.

Sau đó tôi trở thành người bạn gái không bí mật của anh ta, Tống Diễn cũng xem như cây rung tiền của anh ta, anh ta muốn biến Tống Diễn trở thành bản sao của mình, cho nên tôi cũng không quá xa lạ với Tống Diễn.

Nhưng trước đây cậu ta cho tôi cảm giác một cậu nhóc đơn thuần, đáng yêu, từ bao giờ đã trở nên ác chiến như thế?

“Cậu không sợ bây giờ tôi sẽ nói cho Hoắc Đình Tiêu để anh ta đuổi cậu không?” Tôi uy hiếp cậu ta.

Không ngờ Tống Diễn lại chẳng chút sợ hãi: “Vậy không phải đúng ý chị sao? Bây giờ tôi cũng xem như một trong những nghệ sĩ kiếm tiền của công ty, anh ta mất tôi cũng tương đương với việc gảy mất một cánh tay.”

Ôi!

“Đừng quấy, nếu anh ta muốn gây tổn thương đến tôi, thế phải nhìn vào gương xem bây giờ mình có bản lĩnh như thế không.” Tôi lười nói nhảm với cậu ta.

Tống Diễn kéo tôi lại: “Chị, tôi thật sự muốn bảo vệ chị, chăm sóc chị.”

Mặc dù nghe rất ác chiến nhưng ánh mắt cậu vẫn sạch sẽ như một con nai nhỏ.

Tôi không biết cậu ta đang nổi điên cái gì, nhốt cậu ta ở ngoài cửa, chỉ để lại một câu:

“Cậu nhìn tôi giuống người cần người khác chăm sóc không?”

7.

Ai ngờ, mười ngày sau khi tôi nói câu này. Tống Diễn đã được như ý.


Lúc tôi chuyển đến bờ biển quay phim, tôi đang ở trên dây cáp bất ngờ rơi xuống.

Người ngợm thì không sao, nhưng chân lại bị thương bó bột.

Bác sĩ nói tôi cần phải nằm viện tịnh dưỡng một tuần.

La Phong sắp xếp cho tôi một bảo mẫu, một dì còn có cả hai trợ lý đến chăm sóc cho tôi.

Mọi người đều bị tôi đuổi đi, chỉ để lại một mình Tiểu Kỳ trợ lý của tôi.

Chân tôi bị thương bó bột, cũng không phải sinh con gì.

Kết quả đêm đó Tống Diễn liền xách túi lớn túi nhỏ chạy tới.

“Cậu tới làm gì?” Tôi nhíu mày một cái, nhìn Tống Diễn vẫn còn đang dọn đồ trong phòng bệnh.

Tống Diễn bỏ một bịch đồ xuống, giọng nói dịu dàng, ấm áp: “Chị bị thương, tôi tới chăm sóc chị.”

“Cậu không cần quay phim?”

Giống như nói đúng ý cậu ta, Tống Diễn nhìn tôi một chút: “Không có chị, tôi quay phim với ai?”

Mặc dù cậu ta là nam thứ, nhưng đối thủ của tôi trong đoàn làm phim vẫn rất nhiều. Trước đó khi nam chính của tôi quay phim, cậu ta đã quay hết những cảnh cơ bản.

“Vậy cậu muốn làm đi, đừng làm phiền tôi.” Nói xong, tôi ra hiệu với Tiểu Kỳ, người sau mặt tràn đầy có lỗi ném túi lớn túi nhỏ của Tống Diễn ra ngoài.

Dường như Tống Diễn đã chuẩn bị xong tinh thần bị đuổi ra ngoài, cậu ta cũng không tức giận, chỉ cười với tôi một tiếng.

“Thế ngày mai tôi lại tới.”

Sáng hôm sau, lúc Tiểu Kỳ đẩy cửa ra, cậu ta thật sự đang quanh quẩn trước cửa.

“Tỉnh rồi? Đói bụng không? Tôi có mua canh giò heo hầm và cháo hải sản, thừa lúc còn nóng mau ăn đi.”

Cũng không để ý tới vẻ mặt chê bai của tôi, Tống Diễn trực tiếp cầm hai hộp giữ nhiệt đi tới cạnh giường tôi.

Da mặt người này dày đấy!

“Cậu có thể để đồ lại, còn cậu vội vàng biến khuất mắt tôi đi.” Tôi lại ra hiệu cho Tiểu Kỳ đuổi người.


“Được rồi. Thế chị nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai tôi lại tới.”

“Cậu…” Không đợi tôi nổi giận, Tống Diễn đã biết điều rời đi.

Tiểu Kỳ đẩy tôi xuống làm xong tất cả kiểm tra, vừa mới trở lại phòng bệnh đã biến mất không thấy đâu.

Vô cùng kỳ lạ.

“Chị Tinh Thần, nhà em đột nhiên có chuyện gấp cần phải đến ngay, không thể chăm sóc chị được nữa.” Wechat gửi tới tin nhắn của Tiều Kỳ. Tôi đang nghi ngờ sao lại gấp như thế, chỉ thấy Tống Diễn mặt mày tươi cười cầm giỏi trái cây đẩy cửa bước vào.

Trùng hợp như thế, tôi lập tức nhíu mày một cái.

Nhà có chuyện? Là bị Tống Diễn mua chuộc nhỉ?

Người này, ánh mắt mỗi lần nhìn Tống Diễn đều không bình thường.

Cái đó thấy sắc quên bạn!

Dáng vẻ của Tống Diễn thật sự đẹp trai. Cậu ta chỉ thiếu chút may mắn đã có thể lên đỉnh cao. Cô bé nhìn thấy cậu ta mày không si mê mới lạ.

Tống Diễn trực tiếp ngồi xuống mép giường gọt lê cho tôi.

Nhìn Tống Diễn gọt một dây vỏ thật dài, kỹ thuật thành thạo, chân mày của tôi càng nhíu chặt hơn.

“Sao cậu biết tôi thích ăn lê?”

“Trước kia lúc thấy chị chờ Hoắc Đình Tiêu ở công ty, tôi thấy chị thường một mình ngồi đó ăn lê.” Tống Diễn vừa nói vừa đưa miếng lê đã gọt xong cho tôi. Tôi cũng không từ chối, tới Tiểu Kỳ cũng bị cậu ta mua chuộc, tôi còn cách nào khác chứ.

Cắn một miếng, vừa giòn vừa ngọt.

Tôi nhếch mỗi, cười ranh mãnh nhìn cậu ta: “Hoá ra khi đó cậu đã mơ tưởng đến sắc đẹp của chị.”

Nụ cười của Tống Diễn càng đậm, thâm tình nhìn tôi, vẻ mặt chân thành: “Đúng thế, khi đó tôi chỉ thích chị.”

Tôi: “…”

Sai lầm, lại bị dánh bại!

Mặt tôi đỏ lên, vội vàng nghiêng đầu ăn lê


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui