Khuôn mặt Tần Xu đỏ bừng hệt tôm luộc, Thẩm Cố cứ dí sát đến, dùng đôi mắt sâu thẳm lôi tất cả suy nghĩ mình đã nhìn thấu ra, cương quyết vạch trần những suy nghĩ mang ý nghĩ mờ ám đó.
Tần Xu thẹn quá hóa giận, trợn trừng dữ tợn: “Anh không cần nói năng nhăng cuội”.
– Tần Xu nhất thời không tìm được lý lẽ phản bác Thẩm Cố, cô đảo mắt, bắt đầu chuyển chủ đề: “Có phải anh khóa tấm thẻ anh đưa cho tôi không?”.
Thẩm Cố thẳng thắn thừa nhận.
Tần Xu điên tiết chống nạnh, lùi về sau một bước, ngẩng đầu nói ra ngô ra khoai: “Tấm lòng anh thơm thảo quá, anh có biết chiều nay tôi hoảng sợ thế nào không? Nhân viên cả một cái cửa hàng đều đang đợi tôi quẹt thẻ thanh toán.
Kết quả anh khóa thẻ, ngay cả mười tệ tôi cũng không trả nổi, nếu anh không muốn tôi dùng tiền của mình thì đừng có đưa.
Anh đã đưa nhưng thích khóa là khóa, bôi tro trát trấu vào mặt tôi giữa chốn đông người như thế, anh quá rồ!”.
Thẩm Cố nghe một tràng cáo buộc liên thanh, trả lời: “Được”.
Được?
Được cái gì?
Cô nói luôn mồm như vậy mà anh ta chỉ trả lời một chữ được, anh ta đang cười trên nỗi nhục nhã của mình đúng không?
Tần Xu tức run tay, nói chữ này xọ chữ kia: “Anh còn hả hê nữa”.
Tần Xu thổi một lọn tóc nhỏ dính vào mặt giống con mèo nhỏ đang xù lông.
Thẩm Cố: “Không hề”.
– Anh nói dối, vậy anh vui vẻ tán thành là ý gì?
Thẩm Cố nhìn Tần Xu điềm nhiên, giải thích ý nghĩa chính xác của chữ “được”: “Em vừa nói tôi không cần đưa thẻ, tôi nói được”.
Tần Xu choáng váng, vì nhất thời giận dỗi nên cô buộc miệng, sao anh ta có thể cho là thật chứ? Tuy Thẩm Cố đã khóa thẻ nhưng trước đó cô vẫn mua kha khá đồ, nếu anh ta không đưa nữa, há chẳng phải trắng tay sao?
Cô thôi nhe nanh, trở mặt: “Tôi có nói vậy à?”.
Thẩm Cố nhíu mày: “Em cho là tôi nghe nhầm?”.
Ban đầu Tần Xu định trả lời “đúng vậy” nhưng thấy biểu cảm bình chân như vại kia, cô nghĩ bây giờ mình cầm được thẻ hay không đều do Thẩm Cố định đoạt.
Hơn nữa mấy món sang chảnh mua chiều nay cũng chưa mở hộp, nếu chọc anh ta cáu lên, biết đâu sẽ bị đem trả tất nên đành phải ngậm bồ hòn.
Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, nở một nụ cười: “Không phải đó lời nói lúc tức giận sao? Không thể xem chúng là thật được”.
Nụ cười lóe lên trong ánh mắt anh: “Khi giận em nhiều lời lắm”.
Nghe Thẩm Cố ám chỉ, Tần Xu vội nhớ ban nãy mình đã nói gì, hình như mình có nói anh ta “quá rồ”.
– Còn nhớ lời tối hôm qua tôi nói không?
Tần Xu ngước mắt đối diện với Thẩm Cố một giây, hiểu ngay anh ta đang nói đến lời nào nên ngay khi anh ta đến gần, cô gấp gáp lùi bước.
Sau lưng là tủ quần áo, không còn đường lui.
Tần Xu cúi đầu muốn trốn bằng đường bên cạnh, Thẩm Cố giữ eo kéo cô trở về, cúi xuống đặt lên cánh môi hồng hào một nụ hôn.
Tần Xu hoảng hốt mở hai mắt trân trân, bị Thẩm Cố đóng cứng vào tường, không nhớ phải vùng vẫy.
Thẩm Cố chỉ định hôn phớt để Tần Xu biết mình nói được làm được, tuy nhiên xúc cảm chạm vào cánh hoa mềm mại ấy đã thổi tan nỗ lực kìm chế của anh thành mây khói.
Thẩm Cố cạy mạnh cánh cửa, cuốn lấy lưỡi mềm.
Âm thanh mập mờ được gợi dậy, đôi chân Tần Xu bủn rủn giống giẫm lên mây trắng, cô hơi loạng choạng, trượt xuống.
Thẩm Cố đỡ eo Tần Xu, thấy cô không tránh né, ngón tay vô thức kéo nửa chiếc áo trong váy ra.
Ngón tay ấm nóng lướt qua làn da eo trắng nõn, vòng eo Tần Xu giật bắn, đến tận giờ mới trốn tránh.
Thẩm Cố cảm nhận được Tần Xu đang kháng cự, ánh mắt nóng rực dừng trên khuôn mặt cô gái đối diện.
Đôi môi bị mân mê đỏ bừng, ngay cả góc mắt cũng bị day phấn hồng, Tần Xu e thẹn, tức giận đấm vào ngực anh: “Đồ yêu râu xanh”.
Thẩm Cố giữ bàn tay trên ngực, hơi thở có đôi chút chênh vênh, tay chạm vào môi Tần Xu: “Tôi đã nói rồi, nếu em mắng tôi thì tôi sẽ hôn em”.
Môi Tần Xu khẽ động định cắn tay Thẩm Cố, liếc đến đôi mắt nóng bỏng tay, cô nhớ tối hôm qua anh ta cảnh cáo cả việc này nên ngoảnh mặt đi, mím môi im lặng, thầm mắng anh ta khốn nạn d3 xồm.
Thẩm Cố nhìn Tần Xu một hồi, rốt cuộc Tần Xu đã chịu thua, chớp mắt: “Tôi đói”.
Lằng nhằng tới giờ, chưa bỏ bụng gì hết.
Thẩm Cố buông Tần Xu, giọng nói lười nhác khàn khàn: “Ừ, ăn trước đã”.
Tần Xu nghe mấy lời này vô cùng xấu xa, thấy Thẩm Cố quay đi, cô sờ môi mình bị m*t run lên.
Ý anh ta là ăn cơm trước, ăn mình sau sao?
Hồi tưởng đến phản ứng kì lạ của nụ hôn kia, Tần Xu sợ hãi.
Không biết người giúp việc đến đây nấu cơm tối khi nào, Tần Xu vừa đến phòng ăn đã quen thói ngồi trên ghế chờ người phục vụ.
Có lẽ con sói Thẩm Cố mới ăn ngọt xong nên tâm trạng không tồi, tự bưng thức ăn từ nhà bếp ra.
Bởi vì ba chữ “ăn trước đã” nên đầu óc Tần Xu toàn là nhỡ lát nữa Thẩm Cố giở trò thì phải làm sao? Dựa vào thực chiến ở phòng quần áo khi nãy, một khi Thẩm Cố đã muốn thì cô không thể phản kháng.
Hoặc chính mình sẽ bị anh ta dẫn dắt khó cầm lòng.
Bữa cơm hôm nay Tần Xu ăn chậm chạp lạ thường, Thẩm Cố ngồi trước mặt thấy cô không rời mắt khỏi vành chén, miệng máy móc nhai trệu trạo, chỉ khẳng định được giờ phút này cô nàng đang suy tư về buổi tối tắt đèn, ánh mắt nhìn cô vui vẻ.
Kết thúc bữa tối, Tần Xu nghỉ một chút, đợt chốc nữa tắm rửa xong sẽ quấn chặt mình trên giường ngủ để anh ta không có cơ hội chạm vào.
Bởi thế cô đã chiếm phòng tắm trong phòng ngủ trước.
Kết quả sau khi tắm xong thì thấy Thẩm Cố quấn khăn ngồi trên giường, Tần Xu sợ run, hỏi: “Anh tắm rồi à?”.
– Ừ.
Trên tầng hai, ngoài phòng quần áo thì phòng nào cũng có phòng tắm, chắc anh ta đã tắm trong phòng làm việc.
– Anh làm việc xong chưa?
– Rồi.
Tần Xu không biết phải làm gì, chiếc váy ngủ tơ tằm màu đỏ ôm lấy dáng người lả lướt, gương mặt thuần khiết trắng hồng, ngọn tóc vội vàng còn vương hơi nước.
Cô đứng cạnh cửa phòng tắm, ngón chân tròn trịa chọn dép lê.
Đứng trước mặt Thẩm Cố một lát, Tần Xu xoay vào phòng tắm sấy mái tóc đã khô một nửa.
Sấy nửa tiếng, Tần Xu tắt máy, vểnh tai lên nghe ngóng, hình như bên ngoài không có động tĩnh.
Cô rón rén ló đầu ra, Thẩm Cố đã ngồi tựa đầu giường, tay cầm điện thoại, đôi mắt cười nhàn nhạt hướng về phía cô.
Tần Xu cười thẹn thùng: “Anh chưa ngủ sao?”.
Thẩm Cố vỗ chỗ trống bên cạnh, bảo cô sang đây ngủ.
Tần Xu cười đáp: “Bây giờ tôi chưa ngủ, tôi còn muốn nghịch điện thoại.
Anh ngủ trước đi, không cần đợi tôi”.
Cô ngồi xuống sô pha, ôm một cái chăn lông nhỏ, lướt điện thoại.
Bầu không khí trong phòng ngủ bỗng quái lạ, chồng nằm giường, vợ nằm sô pha, mạnh ai nấy chơi.
Cũng không biết đã bao lâu, Tần Xu dần không mở mắt nổi nữa, đầu sắp gục xuống điện thoại thì Thẩm Cố gọi cô lên giường ngủ.
Tần Xu dụi mắt, nói: “Anh ngủ đi, tôi vẫn chưa buồn ngủ”.
Thẩm Cố bình tĩnh nhìn Tần Xu, cô đổi tư thế ngồi, ngoan cường “chống” mắt: “Anh cứ ngủ, con người tôi, tôi… cha sinh mẹ đẻ vốn không thích ngủ”.
–......Thẩm Cố: Không biết em sẽ giải quyết lời nói dối không thích ngủ này thế nào đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...