Một tay Thẩm Cố vòng quanh thắt lưng ong của Tần Xu, tay kia giữ gáy cô, nhẹ dúi Tần Xu vào lồ ng ngực mình.
Vì động tác này, cằm của Tần Xu dần áp vào ngực anh, mùi hương đàn ông tràn ngập khoang mũi như thể một thứ gì đó ấm áp bao lấy cô.
Cô khẽ nhắm mắt, hít nhẹ một hơi.
Tần Xu bỗng lờ mờ cảm nhận cơ thể người đối diện hừng hực, suýt không thể kìm chế bản thân vùi cô vào lòng.
Thẩm Cố liếc bàn tay dính bọt xà bông trắng xóa, anh hơi cúi người, thở hắt một hơi vào mặt cô: “Tóc em chưa xả nước”.
Nghe Thẩm Cố nhắc, Tần Xu mới sực nhớ đến nguyên nhân mình chạy đến tìm Thẩm Cố làm gì, biểu cảm lộ rõ vẻ mất tự nhiên.
Cô lùi về sau nửa bước, tiếp tục giả kích động: “Tôi đang gội đầu, mới xả nước một nửa thì ống nước bỗng dưng bị rò rỉ nước, nước chảy lênh láng khắp nơi.
Anh nhanh xem giúp tôi đi”.
Cô vòng ra sau đẩy lưng Thẩm Cố, thúc giục: “Nhanh lên, không thôi nhà tôi bị ngập mất”.
Thẩm Cố cảm nhận bàn tay mềm mại bé nhỏ trên lưng mình, ánh nhìn thoáng qua nét mặt “lo lắng” của Tần Xu với khóe miệng cong cong, cố ghìm tiếng cười trong cổ họng: “Được, để tôi xem”.
Tần Xu bước theo, thấy vóc dáng người đàn ông cao lớn trước mặt, cô vỗ hai má chín lựng để nhắc nhở mình tỉnh táo một chút.
Mình muốn hớp hồn Thẩm Cố.
Chứ không phải bị Thẩm Cố hớp hồn.
Phải là người phụ nữ khí chất.
Với hành động tự hủy của Tần Xu, ống nước phòng tắm nhiệt tình phun nước tứ phía.
Trong phòng tắm loạn xà ngầu, đâu đâu cũng là nước, không có chỗ đặt chân.
Tần Xu đứng cạnh Thẩm Cố, cụp mắt âu lo: “Anh thấy chưa, nước chảy lênh láng thế kia thì làm sao tôi tắm được, nhà anh….”.
Tần Xu định hỏi tôi có thể tắm nhờ nhà tắm của anh được không, chưa nói xong thì Thẩm Cố đã xoay người ra ngoài.
Tần Xu ngớ người, nghĩ anh ta cứ thế đi về, một ngọn lửa vô danh bốc lên ngùn ngụt, cô bực bội kêu gào: “Thẩm Cố, nhà tôi sắp thành thủy cung rồi, anh nỡ lòng, anh… anh vào bếp làm gì?”.
Thẩm Cố giơ tay mở cửa tủ ở góc trái trong cùng, tìm được van khóa nước, quay sang ngoắc Tần Xu: “Tần Xu, em đến đây”.
Tần Xu khẽ giật thót khi nghe Thẩm Cố gọi tên, cô đi đến chỗ anh: “Có chuyện gì vậy?”.
Thẩm Cố vặn đóng van nước, nghiêng sang nói với cô: “Đây là van nước nhà em, nếu sau này nước bị rò rỉ thì vặn khóa van trước”.
Tần Xu: “……” – Anh bảo tôi đến để dạy cách giải quyết vấn đề rò rỉ nước hả?
Một lát sau, dưới cái nhìn chằm chằm của Thẩm Cố, Tần Xu “haiz” một tiếng đầy thất bại.
Cô trộm nghĩ, tôi muốn sang nhà anh tắm rửa, ai thèm biết cách sửa một cái ống nước phun trào chứ!
Thẩm Cố thấy Tần Xu không chú tâm, thản nhiên nói tiếp: “Nước chảy ào ào thế này mà không khóa van, chẳng lẽ em muốn đào hồ bơi trong nhà à?”
Tần Xu: “….”
Nói xong, Thẩm Cô xắn tay áo sơ mi đến khuỷu tay, trở về phòng tắm.
Nhìn điệu bộ vô cùng chuyên nghiệp, Tần Xu hít sâu một hơi.
Anh ta sẽ không sửa ống nước giúp mình ngay bây giờ chứ?
Thẩm Cố lấy tua vít trong thùng dụng cụ ra, thấy đường ống nước đã bị đập đến biến dạng.
Anh ngẩng nhìn Tần Xu, không nói nổi: “Ống nước thẳng sao có thể cong vòng thế này?” – Chắc chắn hệ thống ống nước không thể tự uốn cong.
Tần Xu xấu hổ cúi đầu, tay chống trán, hai chân chà xát dưới mặt sàn trơn bóng, đâm lao phải theo lao: “Lúc vừa phát hiện nước chảy ra, trong tình thế cấp bách, tôi đã lấy cây búa đập… đập vài cái”.
Có lẽ lý do này đã quá đủ để sỉ nhục chỉ số thông minh nên Thẩm Cố không thảo luận tiếp về sự liên quan giữa cái ống nước vỡ với cách xử trí “đập vài cái” của Tần Xu.
Anh ngồi xổm xuống trước ống nước, lấy một cây búa nhỏ ra, đập vài cái để “nắn” nó về hình dạng thẳng ban đầu rồi nhặt vài con ốc vít trong góc phòng, dùng tua vít vặn chúng lại.
– Được rồi, tạm dùng như vậy đã, ngày mai em gọi thợ đến thay ống nước.
Tần Xu siết chặt nắm tay, giả vờ tươi cười: “Wow, như vậy đã sửa được rồi sao? Anh giỏi quá chừng”.
Giỏi quá, giỏi đến nỗi tôi muốn đập cái búa vào ót anh luôn.
Anh là người tối cổ hả?
Thẩm Cố dửng dưng rút một tờ giây lau tay, hỏi: “Trong nhà còn gì cần sửa không?”.
Tần Xu nghiến răng: “Không”.
Thẩm Cố nhướng mày: “Em chắc chứ? Hình như đồ trong nhà em dễ bị hỏng lắm”.
Tần Xu sắp không treo nổi nụ cười này thêm phút nào nữa, cô hít một hơi thật sâu: “Tạm thời chưa có”.
Thẩm Cố ừ đáp: “Tôi còn việc nên về trước”.
Tần Xu bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng”.
Thẩm Cố đi ra cửa, Tần Xu thấy khoảng cách giữa anh và mình ngày càng xa.
Cô nhớ đến lời Phó Tư Dư dặn dò, Thẩm Cố đã bắt đầu viết thiệp mời khách.
Anh ta bảo mình bận việc.
Là vội vàng trở về viết thiệp cưới sao?
Nghĩ đến khả năng này, đầu Tần Xu nhanh chóng xoay chuyển.
Không được, cô không thể cho anh ta về như vậy được.
Tần Xu đảo mắt tứ phía, nảy ra một kế, nhất định hôm nay cô phải tăng tốc.
Cô cuộn tay, thở sâu, hét lên vì lễ đính hôn, vọt đến lưng Thẩm Cố.
Thẩm Cố nghe tiếng hét của Tần Xu, vô thức xoay người, tóm lấy Tần Xu đang lao đến.
Tần Xu vốn muốn nhảy lên lưng Thẩm Cố nhưng không ngờ đối phương bất chợt quay ra sau, hơi khom lưng, đỡ đùi bế thốc cô lên.
(Đại loại là bả muốn nhảy lên lưng ổng như thế này nè)
Tần Xu bất ngờ ôm chầm cổ Thẩm Cố, treo cả người trên người anh.
Cô hoảng loạn cúi đầu, cổ áo choàng tắm mở rộng, hai quả lê trắng thiêu cháy mắt Thẩm Cố.
Tần Xu không biết điều này, cô nuốt nước bọt, dưới ánh nhìn sáng quắc của Thẩm Cố, cố diễn tiếp: “Có chuột, có con chuột siêu lớn”.
Cánh tay Thẩm Cố hơi gồng lên, giọng nói hạ thấp, sự bình tĩnh rơi trên mặt cô: “Chuột ở đâu?”.
– Ở đó….
Tần Xu chỉ búa lua xua, hai mắt “sợ hãi” nhắm tịt lại phối hợp, trốn vào lòng Thẩm Cố.
Không cần nhìn anh cũng biết thật ra chẳng có con chuột nào ở đây, ánh mắt lóe lên nụ cười nhàn nhạt.
Cánh tay đỡ đùi Tần Xu thả lỏng, cô trượt xuống theo, cánh môi hồng phớt qua mặt anh.
Bờ môi mềm chạm vào sống mũi thẳng tắp, Tần Xu ngưng thở, đôi mắt mở to trừng trừng kinh ngạc.
Thẩm Cố nhìn cô sâu xa, giọng nói run run vì nhịn cười: “Tần Xu, em hôn tôi?”
Tần Xu nghe giọng Thẩm Cố run run, nghĩ anh tức giận vì nỗi đau mất nụ hôn đầu, sợ sẽ bị bỏ mặc nên tránh sang một bên.
Cô thở thật nhẹ, siết chặt vòng ôm cổ anh hơn: “Tôi… Tôi… không cố ý, có… có con chuột”.
Yết hầu Thẩm Cố trượt xuống, môi kề sát tai cô, dán mắt vào khuôn mặt đỏ bừng.
Hơi thở đứt quãng, anh thấp giọng nói: “Tôi không thấy”.
Luồng khí ấm nóng lướt qua cổ Tần Xu, râm ran len lỏi khắp lồ ng ngực, lan đến cả trái tim.
Tim Tần Xu đập liên hồi, cô hơi cúi đầu, làm càn, giọng mềm nhũn: “Tôi có thấy, tôi nói có là có, anh không thể về”.
– Vì sao?
Bàn tay ôm Thẩm Cố kéo cổ áo anh, cắn môi: “Tôi sợ, anh không thể ở đây giúp tôi sao?”.
Người con gái trong lòng ngước nhìn anh với đôi mắt hoa đào tràn ngập chờ mong xen lẫn căng thẳng, mái tóc ướt đẫm từ khăn tắm rũ xuống xương quai xanh.
Thẩm Cố siết chặt tay phải, vòng tay trái lên eo Tần Xu, đôi đồng tử đen thẳm không rõ cảm xúc đối diện với cô, âm trầm đầy khắc chế.
– Em nhát gan đến nỗi sợ chuột, vậy em có sợ sói không?
– Cái gì?
Trong giây lát Tần Xu không hiểu Thẩm Cố muốn nói gì.
Sợ chuột với sợ sói liên quan gì?
Thẩm Cố không trả lời, ôm Tần Xu tiến lên từng bước, ấn cô vào tường.
Tần Xu bị Thẩm Cố nhốt trong lòng, cô hồi hộp nhìn đôi môi anh ngày càng gần.
Bờ mi Tần Xu rung rung, hơi thở bện vào nhau ngày càng dày, xương quai xanh dưới cổ thon dài phập phồng không ngừng.
Trước khi môi Thẩm Cố chạm vào, Tần Xu nhắm hai mắt lại.
Ding dong, ding dong
Tiếng chuông cửa bỗng vang lên, giọng một đàn ông ở bên ngoài cánh cửa: “Đồ ăn tới rồi đây, có ai ở nhà không?”.
Tần Xu mở bừng mắt, nghiêng đầu tránh môi anh, hít căng lồ ng ngực: “Thức ăn tôi đặt đến rồi”.
Thẩm Cố nheo mắt, nhìn gương mặt hồng hoa của cô, ánh mắt xen lẫn bất mãn.
Tần Xu vô thức giải thích: “Tôi quên mất mình vừa đặt đồ ăn ngoài”.
Thẩm Cố ừ, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, hờ hững: “Em lấy đi”.
Nghe ngữ khí bình tĩnh của Thẩm Cố, Tần Xu bất chợt ghét câu giải thích của mình.
Hệt như cô rất tiếc nụ hôn bị cắt ngang nên vội vã thanh minh, trong khi anh không hề dao động.
Tần Xu không giấu nổi sự thẹn thùng, cúi đầu thấy Thẩm Cố vẫn chưa thả mình xuống.
Người giao hàng liên tục hỏi có người ở nhà không, Tần Xu giơ tay đẩy vai anh: “Tôi đi được chưa”.
Thẩm Cố buông tay thả Tần Xu xuống, cô xoa khuôn mặt nóng bừng, bước ra mở cửa.
Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, Thẩm Cố đằng sau túm lấy cô, hỏi lạnh lùng: “Mặc thế này ra ngoài à?”.
Đối diện với tia nhìn căng chặt của Thẩm Cố, Tần Xu cúi nhìn quần áo của mình.
Vi sao cô không thể mặc thế này ra ngoài? Có lộ gì đâu, chỉ mở cửa lấy đồ ăn thôi mà.
Tần Xu nhìn Thẩm Cố khó hiểu.
Thẩm Cố nhíu mày, mím môi, đẩy cô sang một bên rồi nói với người đứng ngoài: “Đặt trước cửa đi”.
Xuất hiện trên chuông màn hình cạnh cửa là bảo an khu căn hộ, anh ta cầm đồ ăn Tần Xu trong tay, sau khi nghe giọng Thẩm Cố thì cúi đọc tên người đặt trên hộp đồ ăn.
Anh ta cảnh giác, hỏi: “Đây là thức ăn cô Tần Xu đặt, xin hỏi cô Tần Xu có ở nhà không?”.
Tần Xu lên tiếng: “Có, anh đặt bên ngoài giúp tôi nhé”.
Bảo an nghe giọng Tần Xu mới đặt đồ xuống đất, nói: “Cô Tần Xu, shipper đã đợi bên ngoài cổng hơn nửa tiếng, khi nãy shipper gọi điện mà cô không bắt máy, sợ cô xảy ra chuyện gì nên tôi vội lên xem”.
Tần Xu cảm ơn: “Không sao, vừa nãy tôi có chút việc nên không nghe điện thoại reo”.
– Cô không sao là tốt rồi, à đúng, cậu shipper nhờ cô giúp cậu ấy đánh giá năm sao nữa.
Tần Xu: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh nha”.
Thẩm Cố dõi theo cho đến khi bảo an khuất dạng sau thang máy mới mở cửa, cầm thức ăn vào.
Khúc nhạc đệm mập mờ đã thổi bay hầu như mất hết, Tần Xu nhận thức ăn từ Thẩm Cố.
Thấy anh chuẩn bị về, cô túm góc áo anh, đôi mắt mong mỏi: “Phòng tắm nhà tôi có con chuột thật mà, tôi không thể vào tắm được, tôi có thể mượn tạm phòng tắm của anh được không?”.
Thẩm Cố nhìn Tần Xu vài giây, giữ nguyên ý định cũ.
Thấy Thẩm Cố vô tình lạnh lùng, Tần Xu tức điên thiếu chút nữa phát nổ.
Thằng cha này còn là người hảaaaa?
Tần Xu nghiến răng, giơ chân khua tay loạn xạ như muốn đạp anh một cái.
Thẩm Cố bất ngờ quay lại, Tần Xu vội vã rút chân về nên đứng không vững, cô lảo đảo, cười tươi rói với anh.
Thẩm Cố giả như không nhận ra mưu đồ sút mình của Tần Xu, bình thản nói: “Thay quần áo”.
Hai mắt Tần Xu sáng rỡ, ngạc nhiên mừng vui: “Anh đồng ý cho tôi mượn phòng tắm sao?”.
Thẩm Cố mím môi nhẹ không nói gì, Tần Xu không để ý, cười khanh khách: “Được được, bây giờ tôi lấy quần áo đây, ngay và luôn”.
Như sợ Thẩm Cố đổi ý, Tần Xu bay vào phòng quần áo, vừa chạy vừa la: “Chờ tôi nha, tôi ra liền”.
Thẩm Cố đứng ở cửa cố kìm khóe môi, giơ tay cởi nút cổ áo.
Xem ra cô ấy không sợ sói nhỉ?Thẩm Cố: Tôi là người tốt, tôi nhắc rồi đấy nhé..