Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

“Để tôi nói cho cô
biết, cô mới là người đáng thương nhất! Chỉ cần một ánh mắt, một câu nói của tôi, anh tôi sẽ nhẫn tâm đạp nát, vứt bỏ cô mà canh giữ bên cạnh
tôi. Cô căn bản chẳng là cái gì cả.” Lâu Nhược Hi uống rượu xong hoàn
toàn không muốn che giấu nội tâm, những lời nói này cô ta muốn nói với
An Tử Khê từ nhiều năm nay rồi.

Tử Khê lùi lại: “Vừa rồi coi như là tôi tự mình nhiều chuyện, quấy rầy đến cô rồi!”

Lâu Nhược Hi cười đắc ý đi theo hai người bạn nam ra khỏi quán bar.

Trần Hựu An cẩn thận nhìn sắc mặt của cô: “A Tử, đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng ta đi khiêu vũ thôi!”

Tử Khê liếc nhìn Trần Hựu An, trở về chỗ ngồi cầm lấy túi xách nói: “Thật
xinh lỗi, chị Trần. Em muốn về trước, người em không thoải mái, em muốn
trở về nghỉ ngơi!”

Trần Hựu An nghe cô nói vậy cũng không giữ cô ở lại nữa. Tử Khê chào hỏi với đồng nghiệp đang khiêu vũ rồi liền đi ra
khỏi quán bar. Bên ngoài có trận gió mát, cô nhất thời tỉnh táo không
ít, lái xe đi về.

Cô về đến nhà, Lâu Tử Hoán cũng về đến. Ánh mắt hai người chạm phải nhau, cô không quên được trí nhớ về buổi tối kinh
khủng hôm qua, thân thể run run cầm quần áo vào phòng tắm. Vẻ mặt Lâu Tử Hoán quái dị lại có không có tức giận cùng đuổi theo. Tắm xong, cô trở
về phòng, Lâu Tử Hoán đã nằm chết dí, cô chần chừ không biết có nên đi
lên không, lúc ánh mắt giết người của Lâu Tử Hoán quét về phía cô, cô
biết mình còn chần chừ nữa mà nói, chắc chắn sẽ không yên.

Tử Khê nằm thẳng xuống, Lâu Tử Hoán đã kéo cô vào trong ngực, cảm nhận thân

thể trong ngực cứng ngắc, hắn không nhịn được nói: “Yên tâm, tối nay tôi sẽ không đụng tới giấc ngủ của cô!” Hắn sẽ không thừa nhận hắn là đau
lòng, tối hôm qua khi hắn lặng lẽ trở lại phòng, thì thấy mặt cô tái
nhợt, thân thể chật vật. Lúc ấy hắn mới giật mình, bản thân đã làm quá
đáng đến mức nào. Vết thương trên tay cô bị rách ra, trên người khắp nơi đều là các vết màu đỏ thẩm. Hắn bạo lực với cô tất cả cứ một lần lại
một lần phát lại trong đầu hắn, làm hắn ảo não muốn giết chết chính
mình.

Tử Khê nghe lời hắn rồi mới miễn cưỡng buông lỏng cơ thể.
Đúng lúc hai người muốn nằm ngủ, điện thoại của Lâu Tử Hoán ở đầu giường vang lên. Tử Khê không nhịn được xoay người, Lâu Tử Hoán cưỡng chế ôm
cô vào trong ngực, một tay kia với lấy điện thoại ở đầu giường, nhấn nút nghe, hắn nghe thấy tiếng của bác Trương: “Thiếu gia, không xong rồi,
không thấy tiểu thư đâu cả!”

Lâu Tử Hoán mạnh mẽ buông cô ra,
ngồi dậy gầm nhẹ: “Bác Trương đang nói cái gì? Không thấy tiểu thư?
Không phải tối nay nó về nhà cũ ngủ sao? Làm sao lại đột nhiên không
thấy?”

Trong điện thoại, giọng của bác Trương rất lo lắng: “Tôi,
thiếu gia, là tiểu thư nói với tôi, cô ấy muốn thử có một ngày không có
ai theo bên cạnh, cô ấy muốn hít thở không khí tự do. Cô ấy đảm bảo sẽ
về nhà đúng giờ, nhưng là khi tôi trở về nhà cũ thì phát hiện, đến bây
giờ rồi mà tiểu thư còn chưa có về nhà. Tôi liền gọi điện thoại cho cô
ấy, nhưng vẫn không có người nghe.”

Lâu Tử Hoán giận đến muốn
mắng người, nhưng lập tức tỉnh táo lại: “Bác Trương, bác suy nghĩ một

chút, tiểu thư có chỗ nào muốn đi hay không?”

“Tiểu thư chưa
nói!” Giọng nói của bác Trương vội vàng run rẩy, “Tiểu thư chỉ nói muốn
thử cuộc sống một mình một chút xem. Tôi nghĩ bình thường luôn luôn có
người đi theo tiểu thư cho nên cô ấy muốn có chút tự do là chuyện thường tình. Tôi liền không có đi theo tiểu thư. Bình thường tiểu thư ngoan
ngoãn như vậy, cô ấy lại đảm bảo với tôi là sẽ về đúng giờ. Điện thoại
của tiểu thư vẫn không gọi được. Thiếu gia, tôi có nên báo cảnh sát
không?”

“Tạm thời đừng báo cảnh sát vội. Bác Trương, bác thường
ngày vẫn cẩn thận như vậy, hôm nay là sao sẽ hồ đồ thế này? Cho dù tiểu
thư nói muốn có chút tự do, bác cũng hẳn là âm thầm đi theo nó chứ!” Lâu Tử Hoán tức giận, “Bác trước tiên tìm xung quanh xem, có tin tức gì thì lập tức gọi điện thoại cho tôi!”

Nói xong, Lâu Tử Hoán vô cùng
lo lắng bắt đầu mặc quần áo. Tử Khê cũng nghe ra lời hắn nói có gì đó
khác lạ, trong lòng cũng nổi lên bất an, cô ngồi dậy hỏi: “Là Lâu Nhược
Hi chưa về nhà sao?”

Lâu Tử Hoán đang lo mặc quần áo cũng không thèm nhìn đến cô: “Không liên quan đến cô, cô ngủ tiếp đi!”

Tử Khê liên tưởng đến hôm nay ở quán bar nhìn thấy Lâu Nhược Hi, cho nên
nói: “Hôm nay tôi ở quán bar Lam Sắc có nhìn thấy Lâu Nhược Hi. Lúc đó
cô ta ở cùng với hai người bạn.”


Lâu Tử Hoán dừng lại, không thể tin nhìn cô: “Cô nói cô gặp Nhược Hi ở đâu?”

“Quán bar Lam Sắc!” Tử Khê cũng không muốn nói ra ký ức làm cho cô không vui
vẻ gì kia, nhưng là liên quan tới sự an toàn của Lâu Nhược Hi, cô không
thể không nói: “Chị Trần cùng với mấy người đồng nghiệp nói muốn uống
rượu, lúc hơn 10 giờ chúng tôi gặp Lâu Nhược Hi ở quán bar Lam Sắc, lúc
ấy cô ta cùng với hai tên con trai đang muốn ra khỏi quán bar!”

“Cô thấy em gái tôi ở cùng với hai thằng con trai mà lại không đưa nó về?”
Lâu Tử Hoán như một quả bom tích lửa giận, chỉ vừa chạm vào liền bùng
phát.

Tử Khê nhất thời cứng họng, nhớ tới lời nói của Lâu Nhược
Hi nói với cô, cô cũng nổi trận lôi đình: “Lâu Nhược Hi là một người
trưởng thành, tự nhiên cô ta có thể quan hệ với bất kỳ người nào. Cô ta
muốn ở cùng với bạn bè đó là tự do của cô ta, tôi là cái gì mà phải đưa
cô ta về? Tôi với cô ta không có chút quan hệ nào, càng không có nghĩa
vụ phải bảo đảm cô ta về nhà an toàn!”

Lâu Tử Hoán thật sự muốn
bóp chết cô, tại sao có thể có lý có tình nói ra lời vô tình như vậy?
Nhưng là bây giờ không phải lúc hắn phát giận, hắn mặc xong quần áo: “Cô lập tức đứng lên đi tìm Nhược Hi với tôi. An Tử Khê, tôi cho cô biết,
nếu Nhược Hi xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô!”

Tử Khê cũng sợ hết hồn hết vía, cô cũng lo lắng Lâu Nhược Hi thật sự xảy
ra chuyện gì! Cô thậm chí hối hận, lúc ấy cho dù Lâu Nhược Hi nói gì, cô hẳn là phải đưa cô ta trở về. Cô biết điều, không phản bác nữa, nhanh
chóng thay quần áo cùng Lâu Tử Hoán ra cửa.

Bọn họ vừa lên tháng
máy đi xuống dưới lầu, muốn đi lấy xe, điện thoại Lâu Tử Hoán vang lên,

là điện thoại của Lâu Nhược Hi gọi đến, hắn vội vàng tiếp: “Nhược Hi, em ở đâu? Tại sao muộn như thế vẫn chưa về nhà? Em không biết anh sẽ lo
lắng sao?”

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc lóc thật thấp: “Anh, anh ở đâu? Em sợ lắm, em sợ lắm!”

Lòng Lâu Tử Hoán căng thẳng, trong lòng có dự cảm không rõ: “Nhược Hi, đừng
sợ, nói cho anh em ở đâu, anh lập tức tới đó tìm em!”

Tử Khê đứng phía sau hắn, nơm nớp lo sợ, có lẽ là gió lạnh thổi tới gan bàn chân
cô, làm cả người cô lạnh băng, Lâu Tử Hoán đã mở cửa xe, cô vội vàng
đuổi theo.

“Em, em ở trong một ngõ hẻm ở phía sau quán bar Lam Sắc, em sợ lắm, anh, em sợ lắm!”

“Đứa ngốc, đừng sợ, anh lập tức tới đó!” Lâu Tử Hoán cúp điện thoại, lái xe tốc độ tối đa chạy thẳng đến Lam Sắc.

Lúc bọn họ tìm được Lâu Nhược Hi, cô ta đang núp ở một góc, Lâu Tử Hoán
thấy thế đều mềm lòng, cởi áo khoác ra khoác lên người cô ta, rồi ôm lấy cô ta: “Nhược Hi, anh tới rồi, anh tới rồi! Không có chuyện gì rồi,
không có chuyện gì rồi!”

Lâu Nhược Hi dựa thật sát thật chặt vào Lâu Tử Hoán, khóc sướt mướt: “Anh, em thật sự rất sợ, rất sợ!”

Tử Khê đứng bên cạnh sợ ngây người, cô cúi đầu xuống, dưới chân giẫm phải
một bãi máu, cả người cô đông cứng lại, lòng bàn tay hơi hơi phát run,
cô nhịn không được tự hỏi, nếu như cô ngăn cản cô ta, thì tất cả mọi
việc có phải sẽ không xảy ra hay không?

Mắt Lâu Nhược Hi lộ ra
một tia sáng, thấy Tử Khê đứng ở phía sau Lâu Tử Hoán, cô ta mang theo
ánh mắt ai oán bắn về phía cô: “Tử Khê, cô tại sao không cứu tôi? Lúc ấy tôi đã cầu xin cô như vậy, cô tại sao lại không cứu tôi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận