Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Cô thấy hắn từng bước một tới gần cô, giống như một người đến báo thù. Cô nắm chặt ga giường, tim đập như sấm nhìn hắn.

“Thì ra tôi là con mồi của cô!” Hắn đặt khay xuống, gắt gao nhìn chằm chằm
cô, “Kế hoạch của tôi ngược lại đã giúp cô đạt được mục đích, phải
không! An Tử Khê, diễn xuất mưu tính của cô rất hoàn hảo, giải nữ diễn
viên chính xuất sắc nhất của Oscar chính ra phải ban tặng cho cô mới
phải.”

Trái tim lại bị hắn hung hăng đâm thêm một nhát, hô hấp
của cô cứng lại: “Anh bây giờ mới biết cũng không chậm, không phải sao?
Dù sao thì mục đích gì của tôi cũng đều không có đạt được!”

Cứ
làm cho hắn hiểu nhầm đi! Có lẽ đây là một cơ hội, cơ hội có thể cho cô
trốn thoát! Cô không bao giờ muốn bị cuốn vào vòng xoáy luẩn quẩn của
Lâu gia, quá nhiều xấu xa, quá nhiều âm mưu quỷ kế, cô rốt cuộc không

thừa nhận nổi. Chính là, phải rời khỏi hắn, nhưng lòng cô không hiểu sao vẫn cảm thấy đau đớn.

Hắn nắm lấy cằm cô, nói ra gằn từng tiếng: “An Tử Khê, cô đánh giá rất cao sức quyến rũ của mình. Cô nghĩ rằng tôi cho cô ở bên cạnh tôi, thật sự là có thể bị cô mê hoặc sao? Ở trong mắt tôi, cô chẳng qua chỉ là một công cụ làm ấm giường, một kỹ nữ tôi muốn
cưỡi lên liền cưỡi lên.”

Tử Khê cắn chặt răng, hít sâu một hơi.
Cô trợn to mắt, tự nói với mình tuyệt đối không thể rơi lệ trong lúc
này. “Lâu Tử Hoán, anh là một kẻ khốn kiếp, anh không phải người!”

“Tôi cũng không cho mình là người tốt!” Hắn tiếp tục công kích, “Chẳng qua
cô cũng tám lạng nửa cân, lúc trước còn bày ra bộ dạng thánh nữ để bàn
điều kiện với tôi, bây giờ ngẫm lại, thật sự làm cho người ta buồn nôn.
An Tử Khê, tôi thật sự là đã xem nhẹ cô, cô so với mẹ cô còn dối trá
hơn, càng bị coi thường hơn.”

Tử Khê nhìn hắn, không rõ vì sao
bản thân mình lại còn đối với tên đàn ông này có một chút quyến luyến
không nỡ rời xa, vừa mới nghĩ đến có khả năng phải rời khỏi hắn vậy mà
còn có thể đau lòng. Hắn nói rất đúng, cô thật đáng bị coi thường. Cô tự đến cửa cho hắn chà đạp, cô bị trừng phạt là đúng. “Vậy thật tốt quá,
Lâu tổng anh rốt cuộc thấy rõ bộ mặt thật của tôi. Tôi chính là người
như vậy, bây giờ tốt nhất anh liền đá tôi đi thật xa, đừng để cho gian
kế của tôi thực hiện được.”

Lâu Tử Hoán trào phúng nói: “An Tử
Khê, cô trong mắt tôi trừ bỏ có thể giúp tôi trên giường thì chẳng là gì cả. Khế ước làm tình nhân ba tháng tôi sẽ không quên đi như vậy, cô vẫn như cũ ở lại bên cạnh làm tình nhân của tôi. Nhưng mà tôi xin khuyên
cô, cô tốt nhất an phận một chút cho tôi, đừng đùa giỡn thủ đoạn gì
nữa.”


“Việc này tôi cũng không dám cam đoan!” Cô mở mắt thật to,
hắn bóp cằm cô rất đau, cô vẫn ngửa đầu trừng mắt hắn: “Lâu tổng, chính
anh cũng nói, tôi đầy mình âm mưu quỷ kế. Vì tiền, cái gì tôi cũng làm,
anh tốt nhất cẩn thận. Đặt một quả bom hẹn giờ như tôi ở bên cạnh anh,
tôi không biết đến lúc nào tôi sẽ phát nổ mạnh mẽ, đến lúc đó làm cho
tan xương nát thịt, mọi người đều không cần sống.”

“Tốt lắm, An
Tử Khê, cô đủ gan!” Nói xong, hắn bỏ cô ra, “Tôi cùng Nhược Hi đêm nay
sẽ ngủ ở nhà cũ, còn cô lập tức xuống giường, cút ra ngoài cho tôi, cút
khỏi Lâu gia.”

Thân thể cô vẫn trống rỗng mềm nhũn, nhưng cô cũng không không có khí phách mà từ chối không đi. “Vâng, Lâu tổng, tôi đây
cút đi.”

Sắc mặt Lâu Tử Hoán cũng đủ khó coi, hắn không phải
không thấy được sắc mặt tái nhợt nhạt của cô. Hắn tự nói với mình, không cần bị cô lừa, không thể lại bị cô lừa. “Chiếc di động này cho cô, có
thể sắp tới ba tôi sẽ tìm cô không chừng. Cho dù ba tôi tìm cô làm cái
gì, cô đều phải phối hợp tốt cho tôi.”


Cô cầm di động, buồn cười
nói: “Như thế nào, thì ra hầu hạ anh còn phải hầu hạ cả ba anh! Thì ra
người nhà họ Lâu, thích cha con dùng chung một người đàn bà!”

Bốp! Hắn giận không thể át được, một cái tát đánh cô ngã lại giường, “Cô rửa miệng sạch sẽ chút cho tôi! An Tử Khê tôi nói cho cô, rút lại ý nghĩ dơ bẩn kia của cô. Còn nữa, nếu cô dám ở trước mặt ba tôi bày ra tư thế dụ dỗ mà nói, tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi.”

Cô bị đánh choáng
váng, đầu óc mơ hồ, trong lúc nhất thời căn bản không biết sợ. Nghe rõ
lời hắn nói, cô cười ha ha. Thì ra cô thật sự tiện lợi như vậy, ai cũng
đều có thể đánh cô, ai cũng đều có thể dạy bảo cô, ai cũng đều có thể uy hiếp cô.

“Lập tức cút cho tôi, đi ra bằng cửa sau!” Lâu Tử Hoán lôi cô dậy, nửa ôm vào trong ngực đưa cô ra ngoài cửa.

Hắn đưa cô đến sau vườn, xe của bác Trương đã ở cửa chờ, hắn nhét cô vào trong xe, cũng không quay đầu lại liền rời đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận