Từ khi ngồi vào xe Tử Khê vẫn luôn im lặng, Hắc Chí Cương hiểu ý không quấy rầy cô. Tử Khê dựa lưng vào cửa kính xe, nhìn cảnh người đến người đi ngoài cửa, ánh mắt trống rỗng. Đưa cô đến bệnh viện, Hắc Chí Cương liền dừng xe nhưng Tử Khê không có ý định bước xuống.
Hắc Chí Cương đau lòng nhìn cô. Hắn biết rất rõ rằng Tử Khê chịu nhiều đau khổ, giờ nhìn cô thành thế này, lòng hắn chua xót thay cho cô. Trái tim cũng nóng lên, đập liên hồi, dũng khí chưa từng có đột nhiên xuất hiện. Hắn vội nắm lấy tay Tử Khê: “Tử Khê, có một chuyện anh vẫn chưa có dũng khí nói với em.”
Tử Khê hoảng sợ, cô vừa quay đầu đã hiểu ý tứ trong mắt Hắc Chí Cương. Theo bản năng cô muốn rút tay lại nhưng thâm tình trong mắt Chí Cương lại khiến cô mềm lòng. Cô không quên Chí Cương vì cô đã làm không ít chuyện.
Lời nói đến miệng hắn lại lùi bước, cười khổ: “Anh thật vô dụng, nhiều năm như vậy vẫn nói không nên lời. Thật ra anh đã sớm biết đáp án, dù hiểu rõ nhưng anh vẫn muốn thử một lần.”
Chí Cương! Tử Khê đau lòng nhìn hắn. Tâm tình cô rất phức tạp, lúc này Lâu Tử Hoán vừa cho cô một kích trí mạng, khiến cô đau đớn tới chết lặng, căn bản không có khả năng chú ý đến Chí Cương. Cô rất cảm kích hắn nhưng đó không phải là tình yêu.
“A Tử, từ khi học trung học anh đã theo đuổi em. Em nhớ rõ lần đầu tiên anh thổ lộ với em không? Khi đó anh rất tự tin đến trước mặt em nói muốn em làm bạn gái anh, em không nói hai lời liền từ chối. Em nói không muốn kết giao với một người hồ đồ. Vì muốn theo đuổi em nên anh cố gắng rất nhiều, muốn mình xứng với em. Thật ra năm đó khi biến em mang thai, anh chỉ biết đời này đã không còn cơ hội nữa. Anh đã quyết định sẽ làm bạn tốt của em. Nhưng hiện tại Lâu Tử Hoán sẽ kết hôn, anh chợt nghĩ… anh chợt nghĩ có lẽ anh còn một cơ hội khác.” Trong giọng nói của Hắc Chí Cương mang theo sự mềm yếu cùng cầu xin.
Tâm lý của Tử Khê chưa có sự chuẩn bị, vào thời điểm cô đau khổ, bất lực nhất, căn bản không muốn nhận tình cảm khác, hoặc là từ lúc dây dưa cùng Lâu Tử Hoán, cô không nghĩ sẽ có người đàn ông thứ hai trong sinh mệnh của mình.
Nhìn sắc mặt khó xử của Tử Khê, Hắc Chí Cương biết chính mình đã hy vọng quá xa vời. Hắn buông tay cô ra: “Anh, anh vừa nói linh tinh thôi, em không cần để ý, cứ làm như không nghe thấy là tốt rồi.”
Tử Khê rơi nước mắt, ngây ngốc nhìn Hắc Chí Cương. Thế giới này sao lại có người đàn ông ngu ngốc như hắn chứ? “Chí Cương, hiện tại tâm trạng em rất rối loạn, em không có cách nào suy nghĩ những gì anh đã nói. Anh cho em một chút thời gian được không?”
Hắc Chí Cương rất vui mừng, Tử Khê chấp nhận suy nghĩ, nói cách khác là hắn còn cơ hội. Hắn vội vàng gật đầu: “Được, anh chờ em, cho dù đáp án là gì anh cũng chấp nhận.”
Tử Khê gật đầu, ngay cả chính cô cũng không hiểu vì sao cô lại nói như thế. Nhìn ánh mắt cô đơn của Chí Cương, cô không đành lòng từ chối. Cô không có cách nào nhìn hắn vì cô đau khổ thêm lần nữa. “Em đi xuống đây!”
“Anh đưa em vào!” Hắc Chí Cương nói xong định xuống xe.
“Không cần đâu!” Tử Khê nói: “Anh vừa đi công tác về, chắc chắn có rất nhiều việc. Nếu anh đi vào để Nhạc Nhạc nhìn thấy thì không thể chỉ một lúc là đã về được đâu.”
Hắc Chí Cương gật đầu, kết quả hôm nay với hắn mà nói đã là một tin tức vô cùng tốt. Hắn hưng phấn đến mức tất cả dây thần kinh đều nở ra, thật sự vui sướng.
Nhìn Tử Khê đi rồi hắn mới lái xe về. Tiến vào công ty, thư ký văn phòng liền nói cho hắn: “Nhị thiếu, Đại thiếu đến đây, bảo anh mau đi gặp.”
Hắc Chí Cương nhíu mày. Mấy năm nay Hắc Diệu Tư rất ít khi đến công ty, trừ khi có chuyện quan trọng. Hắn lên lầu, đẩy cửa ra, Hắc Diệu Tư đang ngồi bên bàn làm việc, giống như đã biết trước hắn sẽ tiến vào, liền ngay lập tức mỉm cười. “Anh xem báo cáo gần đây thấy mấy dự án em làm đều không tồi.”
“Không phải chỉ có mình em làm mà còn có cấp dưới tài giỏi của anh nữa.” Hắc Chí Cương ngồi xuống, hắn nghi hoặc nhìn anh trai. “Anh, hôm nay sao anh lại đến công ty?”
“Không có gì, chỉ đến xem thôi!” Có vẻ như tâm tình của Hắc Diệu Tư rất tốt, giọng nói cũng thoải mái hơn: “Em mới từ lễ truy điệu của Lâu Ngọc Đường về à?”
“Vâng!” Hắc Chí Cương ít nhiều cũng hiểu được anh trai mình. Hắn làm mỗi chuyện đều không phải vô duyên vô cớ. (không có lí do)
“Lâu Tử Hoán sẽ kết hôn vào ngày mười tám tháng này, anh đã nhận được thiệp cưới rồi.” Ngón tay hắn đặt lên thiệp cưới trên bàn. Nhiều năm như thế hắn vẫn không thể buông tha cho An Tử Khê. “Nghĩ lại cũng thật buồn cười. Năm đó vì muốn có được An Tử Khê mà anh và hắn đấu đến kẻ chết người sống. Hiện tại người anh và hắn cưới đều không phải là An Tử Khê.”
“Anh, rốt cuộc anh muốn nói gì?” Hắc Chí Cương bị thần thái này của anh trai làm mất kiên nhẫn.
“Em và An Tử Khê cùng đi lễ truyện điệu phải không?” Hắc Diệu Tư không đáp, hỏi lại.
“Vâng.” Hắc Chí Cương trả lời: “Em vừa đưa Tử Khê tới bệnh viện.”
“Tử Khê như thế nào rồi?” Hắc Diệu Tư lại hỏi.
Hắc Chí Cương không thể không bội phục Hắc Diệu Tư. Anh hỏi như vậy dường như đã dự đoán được chuyện gì đã xảy ra. Điều này khiến cho hắn có chút bực bội, thản nhiên nói: “Em và cô ấy vẫn là bạn tốt.”
“Chí Cương, người nhà họ Hắc không nên như vậy.” Hắc Diệu Tư nhướn mày, vươn người tới gần hắn: “Em thích An Tử Khê nhiều năm nay, hiện tại Lâu Tử Hoán không cần cô ấy, đúng là cơ hội tốt của em. Người nhà họ Hắc sẽ luôn theo đuổi thứ mình muốn.”
“Em sẽ không ép buộc Tử Khê.” Trong nháy mắt Chí Cương liền hiểu được dụng ý của Hắc Diệu Tư: “Anh, gần đây anh rất kì lạ. Vì sao anh lại tích cực muốn em và Tử Khê ở cùng nhau?”
“Anh đau lòng cho em.” Hắc Diệu Tư nói: “An Tử Khê là người phụ nữ em yêu nhất, hiện tại cơ hội tới rồi, anh hy vọng em có thể nắm bắt được.”
Hắc Chí Cương sẽ không tin tưởng anh trai mình có tâm tư như thế. Anh hắn là người máu lạnh vô tình. Năm đó hắn khẩn cầu được chấp thuận cũng vì rơi vào lúc sống chết anh hắn mới đáp ứng buông tha cho Tử Khê. Bây giờ anh hắn chắc chắn cũng không phải vì lo lắng cho tình cảm của hắn mà tác hợp hai người họ. “Anh, cho dù anh muốn làm gì em cũng hy vọng anh nghĩ đến việc em là em trai anh. Em sẽ không ép buộc Tử Khê, nhiều năm qua em cũng nghĩ đến chuyện không thể có được Tử Khê rồi. Cho dù cuối cùng cô ấy không chấp nhận em thì em vẫn tôn trọng cô ấy, làm bạn tốt của cô ấy.”
Chí Cương ngụ ý mình đã thổ lộ với An Tử Khê. Đôi mắt đen sẫm của Hắc Diệu Tư lóe ra ánh sáng. Cuối cùng thì em trai hắn cũng không để hắn thất vọng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...