Tử Khê ăn xong bữa sáng bèn bảo Nhạc Nhạc về nhà trước. Bản thân Nhạc
Nhạc không muốn, có điều nhìn Tử Khê rất kiên trì hơn nữa hiện tại người đã tỉnh. Nhạc Nhạc thở dài một hơi không thể làm khác đành vùng vằng để Thạch Nam đưa nó về nhà nghỉ ngơi
Cuối tuần, Lâu Tử Hoán cũng
không cần đến công ty mặc dù có một việc cần trực tiếp xử lý, bảo Tiêu
Tề đưa văn kiện tới bệnh viện.
Tử Khê không quen hắn ôn nhu như
vậy. Hơn nữa Lâu Tử Hoán như vậy càng khiến chân tay cô thêm luống
cuống. "Nếu anh có chuyện gì thì cứ đi, em có thể ở một mình, không có
vấn đề gì."
Lâu Tử Hoán nhìn cô một cái, lại bắt đầu ở một bên
làm việc. Tử Khê ngồi ở đó đờ ra, chỉ chốc lát sau ánh mắt không tự giác hướng đến Lâu Tử Hoán. Hắn mặc đồ đơn giản, đang chuyên chú nhìn vào
máy vi tính, lật xem văn kiện. Hắn đúng là một người đàn ông rất có sức
hút. Mắt hắn sáng lấp lánh như đuốc rất có thần, động tác của hắn lưu
loát, mỗi một động tác đều rất phong độ. Tử Khê không khỏi thấy ngây
dại, nếu như hắn không phải anh trai của cô chẳng phải tốt lắm sao, có
lẽ như vậy, cô sẽ không ngần ngại mà yêu thương hắn.
Lâu Tử Hoán nhận thấy được ánh mắt của cô, chủ yếu là do ánh mắt của cô quá nóng
rực hắn muốn không chú ý cũng rất khó, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt hứng thú,
cười nhìn cô.
Tử Khê mặt đỏ lên, liên tục vuốt tóc mặt nóng bừng.
Lâu Tử Hoán buông công việc trong tay xuống, ngồi vào bên giường: "Em rất buồn chán sao, muốn anh cùng em?"
Tử Khê nghĩ hai người không phải hài hòa như thế, cô lắp bắp: "Không, không cần anh, anh làm việc của anh là được rồi."
Lâu Tử Hoán ngồi vào bên giường nâng cằm của cô lên: "Vậy tại sao mặt em đỏ như vậy?"
Tử Khê ảo não trừng mắt hắn, trên tay còn đang truyền nước biển, Lâu Tử
Hoán đè lại tay cô, hơi thở mạnh mẽ quen thuộc của hắn bức đến càng
khiến cô luống cuống: "Em, em muốn xuống giường."
"Em xuống giường làm cái gì?" Lâu Tử Hoán bắt được cô, thưởng thức hai áng ửng hồng trên mặt cô.
"Em!" mặt Tử Khê càng đỏ hơn mà vẻ mặt Lâu Tử Hoán chỉ ra nếu cô không nói hắn sẽ không buông tay cô "Em muốn đi vệ sinh!"
Nụ cười nơi khóe miệng Lâu Tử Hoán càng sâu, hắn cẩn thận chuyển dời tay
cô: "Em cần gì có thể nói cho anh biết, anh không ngại giúp em" Hắn đỡ
cô xuống giường, nhẹ nhàng di chuyển cái giá đỡ. Đây là phòng bệnh VIP
có đường dẫn đến WC rất thuận tiện, đến WC, hắn giúp cô ngồi lên bồn
cầu, giúp cô cởi quần.
"Em có thể tự mình làm" Tử Khê khẩn trương nắm lấy quần, "Anh đi ra ngoài trước đi, em khỏe rồi có thể tự làm."
Lâu Tử Hoán buồn cười. Thân thể của cô, hắn chính là vẫn quen thuộc, có chỗ nào mà hắn chưa thấy qua, bất quá vẻ mặt cô đỏ bừng, hắn cũng không làm khó cô, hắn buông cô ra: "Em cẩn thận một chút, anh ở bên ngoài, có
chuyện gì thì gọi"
Tử Khê gật đầu nhìn hắn đi ra ngoài, lại đóng cửa, thở phào nhẹ nhõm. Chờ giải quyết xong, cô gõ cửa, Lâu Tử Hoán mở
cửa nhìn cô cúi đầu phỏng chừng là xấu hổ, kỳ thực đối với Lâu Tử Hoán
mà nói chiếu cố cô những chuyện như vậy một chút khó khăn cũng không
có. Một tay hắn cầm cái tay có kim tiêm kia, đỡ lấy thắt lưng của cô,
hai người còn chưa đi đến giường hắn còn chưa kịp mở miệng, cửa phòng
đã mở ra, Niên Mạn Linh đang đứng ở cửa.
Niên Mạn Linh hoài
nghi mình nhìn lầm rồi, cô thấy Lâu Tử Hoán vẻ mặt đầy ôn nhu ôm một
người phụ nữ, bọn họ mới từ WC đi ra. Hắn không ngờ lại chăm sóc người
đàn bà kia đi vệ sinh, sẽ là Lâu Tử Hoán mà trước mặt cô ta thì băng
lạnh sao. Một người đàn ông không ngờ lại đi chăm sóc một người đàn bà
như thế. Hơi thở của cô ta gấp gáp, vẻ mặt tái nhợt nhìn chằm chằm hai
người trước mắt.
Lâu Tử Hoán nhìn Niên Mạn Linh xuất hiện. Rõ là bất ngờ, cô ta bị hắn hỏi một cách lạnh lùng: "Vì sao em lại đến?"
Niên Mạn Linh vất vả lắm mới tìm được giọng nói của mình: "Em, ngày hôm qua
em gọi điện thoại cho anh, điện thoại của anh vẫn không có ai tiếp, ngày hôm nay mới biết được anh trở về vào bệnh viện. Em lo lắng anh xảy ra
chuyện gì nên đến xem."
Lâu Tử Hoán nhíu mày, hắn đỡ Tử Khê ngồi xong: « Anh không sao! » Hắn đã mất hứng rồi, hắn muốn để Niên Mạn
Linh nhìn ra sự mất hứng của hắn. Hắn không nhớ là mình đã cho Niên Mạn
Linh quyền quan tâm như thế.
"Thì ra là Violet sinh bệnh!"Niên
Mạn Linh nhắc nhở bản thân mình là thiên kim tiểu thư có phong thái cao quý, cho dù vị hôn phu có ở cùng người đàn bà khác, cô ta cũng sẽ luôn
bình tĩnh. Trước kia, Lâu Tử Hoán đều để cho cô ta có mặt mũi, trước mặt cô ta, hắn tuyệt không cùng người đàn bà khác mắt đi mày lại, nhưng lúc này đây khi cô ta tìm tới, cô mới là chính thất nha. "Violet cô không
sao chứ?"
Tử Khê chột dạ, địch ý trong mắt Niên Mạn Linh đích
rất rõ ràng. Trước mặt cô ta, cô là bên thứ ba, cô lập tức buông Lâu Tử Hoán ra, tươi cười: "Cảm ơn Niên tiểu thư chỉ là cảm mạo mà thôi"
Động tác của An Tử Khê chọc giận hắn, hắn cố ý đỡ cô nằm xuống, sau đó hướng Niên Mạn Linh nói: "Em trở về đi! Đừng tới nữa!"
Nói rất băng lạnh, rất tàn nhẫn. Niên Mạn Linh như cương thi đứng ngây ngốc ở chỗ đó. Cô ta khiếp sợ nhìn Lâu Tử Hoán, bình thường Lâu Tử Hoán đối
với cô có bao nhiêu nhiệt tình nhưng chưa từng bao giờ có sắc mặt như
hiện tại, hắn không ngờ lại làm vậy, hắn có còn đem cô để vào mắt không.
Tử Khê cũng thấy được hắn nói quá lời rồi. Cô nhìn thấy vẻ mặt Niên Mạn Linh, trong lòng sinh thương cảm. Lúc Lâu Tử Hoán vô tình thật muốn làm cho người ta muốn giết hắn.
"Lâu Tử Hoán anh nói em
đi" Bọn họ sắp kết hôn, hôn lễ cũng đã định, vậy mà hắn còn bảo cô đi,
lẽ nào là cô sai, cô không có chỉ trích hắn, hắn lại dùng thái độ như
vậy đối với cô.
Lâu Tử Hoán rất không có nhẫn nại, không nhịn
được nói: "Niên Mạn Linh, em hẳn là rất rõ ràng, em không nên xuất hiện ở chỗ này."
"Em quan tâm anh chính là sai sao?" Niên Mạn Linh
không khống chế được, mắt đỏ lên, cho dù cô ta có phong thái tốt nhưng
tại giờ khắc này đã hủy diệt hầu như không còn. "Lâu Tử Hoán, anh đừng
quên lúc này đây anh đang cần em, anh dựa vào cái gì đối với em như thế"
Lâu Tử Hoán cười nhạt: "Hiện tại, em hối hận còn kịp, Lâu Tử Hoán tôi chưa bao giờ miễn cưỡng ai."
Niên Mạn Linh ngây ngốc tại chỗ, đúng vậy cô sắp gả vào cửa rồi mà đáng
ghét cô còn chưa muốn buông tay. Một người đàn ông như Lâu Tử Hoán đây,
chỉ cần là đàn bà, có một ít cơ hội thôi cũng sẽ không nghĩ buông tay.
"Lâu thiếu nói đúng, lúc này là em sai rồi, là Niên Mạn Linh em không nên tự mình đa tình, không nên quan tâm anh, không nên tới gặp anh." Niên Mạn
Linh vẫn là bộ dáng cao ngạo ngẩng đầu cười, đi ra nhìn cô. "Violet quả
không hổ là ngôi sao quốc tế, mới có vài ngày mà có thể khiến cho Lâu
thiếu sủng ái như thế."
"Niên Mạn Linh!" Lâu Tử Hoán cảnh cáo nhìn cô ta, ý bảo nếu cô ta còn tiếp tục nói, hậu quả tự gánh lấy.
Niên Mạn Linh đi theo hắn cũng đã vài năm, nhìn mắt hắn sao lại không hiểu
chứ. Lâu Tử Hoán vô tình, cô so với bất luận kẻ nào khác là hiểu rõ
nhất. Khi họ kết thân, dù cho là em gái hắn cũng chưa bao giờ thấy hắn
có chút ôn nhu huống chi là không có chút tình cảm nào với cô. "Lâu
thiếu, yên tâm, em đi ngay. Lâu thiếu có thể yên tâm ở đây chăm sóc
người bệnh. Có điều, hy vọng hôn lễ của chúng ta Lâu thiếu sẽ không vắng mặt."
"Hôn lễ sẽ do Tiêu Tề liên hệ với em, em muốn thành như
thế nào có thể nói với hắn là được." Lâu Tử Hoán cũng ý thức được mình
hơi quá, hắn thấy được ánh nước mắt của Niên Mạn Linh. Người đàn bà này
thật là cao ngạo, hắn biết rõ khiến cô ta khóc không dễ dàng.
"Em còn có một vấn đề muốn hỏi anh" Niên Mạn Linh thẳng lưng, nước mắt tích tụ nơi viền mắt cũng rớt xuống từng giọt.
"Cái gì?"
"Hôn lễ của chúng ta, cô ta cũng phải đến sao?"
Người Tử Khê run lên, cô cảm thông với Niên Mạn Linh, cũng không đồng tình với người đàn ông tàn nhẫn này làm các cô bị khổ.
Lâu Tử Hoán nhíu mày lại, hắn nắm chặt tay An Tử Khê: "Yên tâm, không phải gặp cô ấy"
Niên Mạn Linh gật đầu: "Tốt lắm, em không quấy rầy anh nữa" Nói xong, ánh
mắt cô ta không hề lưu luyến mở cửa xoay người rời khỏi.
Niên
Mạn Linh đi được một lúc lâu, họ cũng không nói câu nào. Tâm tình Tử Khê rất kích động, cô không có biện pháp bình tâm lại. Cô cũng không có ấn
tượng tốt với Niên Mạn Linh. Lần trước cô ta và Lâu Nhược Hi khiến cô
khó xử, cô cực lực bài xích người phụ nữ này. Thế nhưng, hiện tại Niên
Mạn Linh dùng ánh mắt oán hận nhìn cô nhưng cô chẳng hề có cảm giác sợ
hãi và chán ghét, bất kể người phụ nữ nào có liên quan đến Lâu Tử Hoán
đều cũng sẽ sống không thoải mái.
"Lâu Tử Hoán, anh không hề yêu Niên Mạn Linh?"
Lâu Tử Hoán cười, vuốt ve mặt cô: "Em nghĩ rằng anh cùng cô ta kết hôn thì nhất định là phải yêu cô ta sao?"
Tử Khê chưa từng suy nghĩ đến vấn đề rốt cục là Lâu Tử Hoán có yêu Niên
Mạn Linh hay không. Về phương diện này cô sợ không dám nghĩ đến. Lâu Tử
Hoán và Niên Mạn Linh sắp kết hôn đã là đả kích thật lớn, còn về vấn đề
yêu hay không yêu, cô không dám chắc là mình có chịu đựng nổi không.
"Lâu Tử Hoán với vị trí hiện tại anh còn cần phải lấy hôn nhân để trao đổi
việc làm ăn sao, lấy một người mà mình không yêu, anh sẽ vui vẻ sao?"
Lâu Tử Hoán buồn cười nhìn cô: "An Tử Khê, vậy em nghĩ anh nên lấy người nào, chẳng lẽ là em sao?"
Người Tử Khê cứng ngắc. Cô nhìn Lâu Tử Hoán cô biết hắn lại muốn bắt đầu thương tổn cô rồi.
"Nếu như anh nhớ không lầm, anh đã từng cho em một hôn nhân, nhưng chính em
đã từ bỏ. Thế nào, hiện tại em hối hận rồi, ghen tị sao, em không nhận
thì cũng đừng cố gắng không cho anh cho người khác." Lâu Tử Hoán nhịn
không được muốn đả thương cô, hắn không có biện pháp rộng lượng tha thứ
cô đã từng thương tổn hắn, vết thương này vẫn còn đang tồn tại thậm chí
vẫn chảy máu. Cô làm hở vết thương của hắn, hắn cũng muốn cô đau.
Mỗi câu hắn nói như mũi dao hung hăng đâm vào lòng cô. Cô đau đến hít thở
không thông, vô luận lý do năm đó là gì thì cô cũng đã vứt bỏ hắn, cô
biết hắn hận cô cũng là thật, cô gian nan nói: "Nếu như anh thực sự yêu
người khác, thực sự muốn cùng sống suốt đời với người phụ nữ khác, em,
em sẽ chân thành chúc phúc cho anh, thế nhưng hiện tại thật là như vậy
sao?"
"An Tử Khê, mấy năm nay thực sự là em chỉ có lớn thêm về
tuổi." Lâu Tử Hoán vỗ đầu cô, mặt đối mặt nói với cô: "Em cho là tới bây giờ, anh còn quan tâm tới chuyện yêu đương sao, anh nói cho em biết,
thứ đó với Lâu Tử Hoán anh mà nói đều là đồ vô dụng, đối với anh ai hữu
ích anh đều có thể sử dụng."
Lâu Tử Hoán thật là có thể mạnh mẽ nói ra những lời này. Trong đầu cô vang lên ầm ầm.
"Lâu Tử Hoán trên đời này còn có người mà anh quan tâm sao?" Sau đó cô lại hỏi hắn.
Lâu Tử Hoán cười: "Không có, ngoại trừ bản thân anh, có lẽ ngay cả người thân anh cũng không quan tâm."
Lòng Tử Khê trầm xuống, Lâu Tử Hoán như thế, cô còn có thể oán, còn có thể hận sao, có lẽ chỉ còn lại là sự không nỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...