Xác nhận An Tử Khê đã an toàn ngồi vào xe của Thạch Nam, Lâu Tử Hoán gọi điện thoại cho Lâu Nhược Hi: "Nếu như cô còn coi tôi là anh trai của
cô, nếu như cô còn muốn duy trì quan hệ anh em, chuyện này dừng ở đây,
nếu như cô lại kiếm chuyện, đừng trách tôi không nể tình anh em."
Hắn cúp điện thoại, hít sâu một hơi, điện thoại trong tay cũng vang lên.
Hắn vừa nhìn, là Niên Mạn Linh gọi, sắc mặt hắn trầm xuống, tiếp điện
thoại.
"Ngày hôm nay có thời gian không, ba em muốn cùng anh ăn cơm!" Niên Mạn Linh cẩn thận thăm dò.
Lâu Tử Hoán cười nhạt: "Đã chọn nhà hàng chưa?"
"Chừng nào thì anh có thời gian" Giọng Niên Mạn Linh khó nén sự hưng phấn,
"Bây giờ em đi đặt nhà hàng, chỉ cần anh chọn thời gian, hôm nay, lúc
nào ba em cũng rảnh"
" Bảy giờ tối đi! Em đặt nhà hàng rồi nói
cho anh biết." Có một số việc hắn nhất định phải làm. Chuyện Hắc Diệu Tư làm năm đó hắn sẽ không quên đi như thế.
Tử Khê đưa mẫu thân
quay về Lâu gia. Dọc theo đường đi, An Dạ Vũ cuộn mình khóc trong lòng
Tử Khê, Tử Khê lo lắng nhìn bà: "Mẹ, Lâu Tử Hoán nói gì với mẹ mà mẹ
thành ra bộ dạng này."
An Dạ Vũ vội vàng lắc đầu, trong đầu bà
đều là ánh mắt đáng sợ của Lâu Tử Hoán cảnh cáo, không cho phép bà đi
nói lung tung nên sau cùng bà chính là không nên nói gì.
Ngày
hôm sau, Tử Khê bắt đầu luyện tập, ánh mắt của Trần Vĩ Như nhìn cô vẫn
không có thiện cảm, cũng không e ngại cô là người của Lâu Tử Hoán, cho
dù là người khác cũng sẽ nhìn cô như thế thôi.
Cho đến khi luyện tập trở về, Tử Khê mới biết được vì sao Trần Vĩ Như sẽ nhìn cô như thế, Lâu Tử Hoán và Niên Mạn Linh mở họp báo tuyên bố kết hôn vào ngày tám
tháng tám.
Tử Khê từ trên TV thấy được tin tức kia. Lâu Tử Hoán
và Niên Mạn Linh rạng rỡ tình ý dạt dào, bọn họ chính là trời sinh một
cặp. Tử Khê chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, đầu óc choáng váng. Họ
đã đính ước thì kết hôn cũng là lẽ đương nhiên nhưng nước mắt vẫn là
không kìm nén được chảy ra, không phải cô đã sớm thấy được kết quả này
rồi sao,vì sao vừa nghe đến tin tức hắn muốn kết hôn, cô lại cảm thấy
thế giới tối sầm lại.
Cô ngồi tại sô pha khóc, lúc này cửa mở
ra, Nhạc Nhạc đeo ba lô vừa đi học về, cô lau nước mắt cười đối với Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc con đã trở về!"
Nhạc Nhạc hơi cử động môi, nó
thấy được nước mắt nơi khóe mắt Tử Khê, trong lòng rất buồn, thế nhưng
vừa nghĩ đến cô không cần nó, nó liền không thể gọi A Tử như trước kia.
Tử Khê không dám gọi Nhạc Nhạc nữa, nó không chịu tha thứ cho cô, mà Lâu
Tử Hoán cũng muốn kết hôn, thì ra cô còn có thể bi thảm như thế.
Nửa đêm Lâu Tử Hoán trở về, Tử Khê cuộn mình trên giường lớn. Hắn nhíu
nhíu mày, đoán được cô xem được tin tức rồi, trước tiên hắn không muốn
để ý cô, trực tiếp vào phòng tắm, tắm xong đi ra thì Tử Khê vẫn cuộn
mình như vậy, giống như ngủ rất say.Lâu Tử Hoán biết rõ cô không có ngủ, hắn không tin khi cô biết hắn muốn kết hôn thì cô vẫn còn có thể ngủ
được, nếu thật là như vậy hắn sẽ bóp chết cô.
Hắn cởi bỏ áo ngủ trên người, khỏa thân trực tiếp kéo cô vào lòng, nhưng bị cô phản kháng kịch liệt.
"Lâu Tử Hoán, anh buông ra, không nên đụng em! " Cô nước mắt dàn dụa kích
động, liên tục đá hắn, cô hận hắn, cực kỳ hận hắn không có khi nào hận
hắn như bây giờ.
"An Tử Khê em hiền lành một chút cho anh". Lâu
Tử Hoán thật sự bị phản kháng của cô chọc giận, thế nhưng hắn vừa nhìn
thấy viền mắt sưng đỏ, nước mắt dàn dụa của cô, thì hắn giận không được
đành phải lên tiếng uy hiếp "Em bình tĩnh lại cho anh, nếu không anh
không khách khí."
"Anh là tên khốn kiếp, Lâu Tử Hoán, anh là một tên khốn kiếp". Hắn làm sao có thể đối xử với cô như vậy, trong cảm
nhận của hắn thì cô là cái gì, hắn làm sao có thể một bên thì kết hôn,
một bên thì muốn trói buộc cô.
"Cho tới bây giờ, anh chưa bao
giờ nhận mình là người tốt!" Tay của Lâu Tử Hoán đã đè lại hai tay khua
loạn xạ của cô, "Tốt nhất em nên nghe lời đừng khiêu chiến tính kiên
nhẫn của anh."
"Lâu Tử Hoán, anh buông tha cho em có được hay
không." Tử Khê ủy khuất khóc lớn, cô không thể dễ dàng tha thứ cho địa
vị của bản thân ở hiện tại là làm người thứ ba xen vào cuộc hôn nhân
của hắn, không muốn khiến bản thân rơi vào địa vị này, "Anh không
phải kết hôn sao, anh buông tha cho em có được hay không?"
Lâu
Tử Hoán thả lỏng cô ra, hắn đắc ý ngồi dậy: "An Tử Khê, em nghĩ mặt mình dát vàng sao, giống như anh thực sự không có em là không thể. Bất quá
đàn bà giống như em, muốn bò lên giường của anh rất nhiều, hiện tại em
có thể đi, anh
Tử Khê ngây ngẩn cả người, cô thật không ngờ Lâu
Tử Hoán đột nhiên thay đổi thái độ, thế nhưng cô chỉ cảm thấy rất đau.
Hắn đã hoàn toàn không quan tâm đến cô rồi sao.
"Có điều muốn đi chỉ có mình em có thể đi, Nhạc Nhạc là con của anh, nó phải theo anh,
hơn nữa hiện tại nó cũng sẽ không muốn đi với em." Lâu Tử Hoán dương
dương tự đắc cười nhìn cô.
Sắc mặt Tử Khê trở nên trắng bệch,
Nhạc Nhạc là sinh mạng của cô, nếu như không có Nhạc Nhạc, cuộc sống
của cô còn có ý nghĩa gì. "Lâu Tử Hoán, làm sao anh có thể ích kỷ như
thế, anh đã sắp kết hôn rồi, anh muốn cho Nhạc Nhạc mang tiếng là con
riêng bị người khác khinh thường sao?"
Lâu Tử Hoán cười ha hả:
"Con gái của anh đương nhiên anh sẽ không để nó chịu nửa điểm ủy khuất,
anh sẽ công khai thân phận của Nhạc Nhạc. Niên Mạn Linh sẽ thật cao hứng có một con gái như Nhạc Nhạc vậy. Nhạc Nhạc sẽ là công chúa của Lâu Tử
Hoán anh, ai dám xem thường nó."
Ý tứ của hắn rất là rõ ràng.
Hắn có thể không cần cô thế nhưng Nhạc Nhạc vẫn có thân phận là con gái hắn, về phần Nhạc Nhạc không có mẹ, không có An Tử Khê cũng không phải là không thể. Lâu Tử Hoán thực sự rất tàn nhẫn, thực sự là vô tình.
"Em cũng yên tâm đi, cho dù em rời khỏi anh, Lâu Tử Hoán anh cũng sẽ cho em một con đường sống, em có thể đi còn đường làm đại minh tinh của em,
thế nhưng một khi em đã ra khỏi cánh cửa này,đời này em cũng đừng mong
thấy Nhạc Nhạc." Lâu Tử Hoán cười rất thong dong và suất khí, rất tự
đắc. Mỗi một chữ hắn nói rất rành mạch, hắn tin là An Tử Khê hiểu rất
rõ ràng từ trước đến nay Lâu Tử Hoán hắn nói được thì làm được.
Ma quỷ, hắn thật là ma quỷ, hắn đem cô vào tuyệt lộ, bức cô đi vào một con đường không có lối ra. "Lâu Tử Hoán, anh không thể như vậy, em là mẹ
của Nhạc Nhạc, anh không thể cướp đi nó, không thể!"
"Anh đương
nhiên có thể!" Đau thương trên mặt cô cũng làm hắn đau đớn thế nhưng hắn vẫn nhẫn tâm ra lệnh. "Em căn bản không xứng làm một người mẹ, em vứt
bỏ con, lừa dối con, khiến nó bị khổ, một người mẹ như em, anh tin tưởng tòa án sẽ phán Nhạc Nhạc cho anh nuôi. Hơn nữa Lâu Tử Hoán anh có tài
phú vô số, anh sẽ thuê nguyên một đoàn luật sư để tranh cãi với em, kết
quả cuối cùng không chỉ em không chiếm được Nhạc Nhạc mà làm một đại
minh tinh trong nước cũng không xong. Thì ra Violet là một người mẹ vô
tình, vứt bỏ con. Nếu em còn muốn, anh sẵn lòng chơi."
"Lâu Tử
Hoán, anh đừng quên quan hệ giữa anh và em, anh xác định là muốn công
khai quan hệ giữa em và anh?" An Tử Khê bị mỗi một chữ hắn nói đả kích, toàn thân run rẩy nhưng cô cũng tìm được vũ khí phản kháng của chính
mình.
"Té ra em muốn công khai quan hệ của chúng ta nha!"Lâu Tử
Hoán nhăn mày cười, "Đây là cách em yêu Nhạc Nhạc sao? Em muốn cho toàn bộ thế giới biết nó là hậu quả của quan hệ loạn luân sao? Khiến nó cả
đời không thể ngẩng đầu mà sống"
Lâu Tử Hoán rất lợi hại, mỗi
một bước hắn đều tính toán rất rõ ràng, mỗi một câu nói đều đi thẳng vào bao vây cô. Cô có dũng khí công khai quan hệ giữa họ. Cô có thể bị xã hội chỉ trích, Lâu Tử Hoán không quan tâm nhưng cô không thể để Nhạc
Nhạc chịu thống khổ như vậy.
"Anh nghĩ em cũng thấy tin tức anh
muốn kết hôn cùng Niên Mạn Linh, cho nên có muốn ở lại bên anh hay không anh cũng không miễn cưỡng em, cửa ở bên kia em có thể tự mình đi ra,
anh sẽ không ngăn cản em. Có điều em đi ra khỏi cánh cửa đó rồi, em cũng phải gánh chịu hậu quả." Lâu Tử Hoán rất thoải mái, bản thân hắn có thể bỏ qua An Tử Khê, ánh mắt cô thâm trầm, thống khổ giãy dụa, hắn nhất
định phải làm đến như thế sao.
Lâu Tử Hoán đúng là một người đàn ông đáng sợ đến cực điểm. Ở cùng hắn giống như là không tìm được lối
thoát, thế nhưng cô không thể rời khỏi Nhạc Nhạc. Rời khỏi Nhạc Nhạc, cô sẽ chết, cô càng không thể chịu được Nhạc Nhạc gọi người khác là mẹ,
chỉ tưởng tượng đến hình ảnh đó thôi là cô đã muốn chết. "Nếu như, nếu
như em ở lại bên cạnh anh, Nhạc Nhạc, anh dự tính làm sao đây, Ngũ Mạn
Linh sớm muộn gì cũng sẽ biết em tồn tại, anh định làm sao đây?"
Nghe cô nói như vậy, Lâu Tử Hoán biết được hắn thắng. Hắn đem cô ôm vào
trong lòng: "Yên tâm Niên Mạn Linh muốn gả cho anh, cô ta nhất định phải đón nhận sự tồn tại của Nhạc Nhạc. Về phần em, cô ta càng phải biết rõ
ràng là anh cùng cô ta kết hôn rồi cũng sẽ không chỉ có một người đàn bà là cô ta, lại càng sẽ không chỉ có một An Tử Khê. Biết vì sao anh đồng ý kết hôn với cô ta không? Bởi vì cô ta rất biết thức thời!"
Tử
Khê thận trọng nhìn người đàn ông trước mắt, hắn đối với cô mà nói đã
hoàn toàn như người xa lạ, hắn đáng sợ làm cô run rẩy. Thế nhưng cô lại
trốn không thoát khỏi hắn, rốt cục cô cũng giống như mẹ đi trên một con
đường như nhau. Lẽ nào đây là số mệnh định trước, con gái của mẹ là phải làm vợ lẽ người khác.
"Trái lại anh sẽ không bạc đãi em!" Lâu
Tử Hoán tỉ mỉ hôn lên nước mắt nơi khóe mắt cô, trong mắt đầy nhu tình,
chỉ cần cô không muốn rời đi hắn, hắn có thể đối đãi với cô rất tốt ,
trong lòng hắn cô là trân bảo, hết lần này tới lần khác hắn chỉ muốn làm cùng cô.
Thân thể Tử Khê run lên, hắn khơi mào nồng nhiệt thật
lợi hại. Trong lòng cô hận hắn, nhưng lại không có khí lực hận hắn, cô
nhìn thấy ánh mắt hắn nồng đậm, trong cảm nhận của hắn phải chăng cô chỉ là công cụ làm ấm giường.
"Lâu Tử Hoán anh vẫn còn yêu em sao?" Có lẽ nên hỏi hắn là hắn có thực sự yêu cô không.
Ánh mắt Lâu Tử Hoán biến đổi khác thường, hắn không có trả lời mà là hôn
thật sâu lên thân thể cô. Cô rất lạnh, không sao hắn sẽ làm cô ấm áp
lên, cô là đàn bà của hắn, cô nhất định phải ở lại bên cạnh hắn, dù sử
dụng thủ đoạn gì hắn nhất định cũng phải giữ cô lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...