"Nếu như bà muốn có một bảo đảm ở Lâu gia, vì sao ngay từ lúc bà mang Tử Khê đến Lâu gia bà không nói Tử Khê là con gái của ba tôi, vì sao bà
không nói bà có Hắc Diệu Tư giúp đỡ tráo đổi, nếu bà nói sớm, tôi và An
Tử Khê không phải chịu nhiều đau khổ như vậy." Lâu Tử Hoán chất vấn từng câu một. Hắn căn bản không tin An Dạ Vũ sẽ nhận nuôi một đứa trẻ là con gái.
Sắc mặt An Dạ Vũ trắng bệch gần như trong suốt, mỗi một câu Lâu Tử Hoán nói đều đi thẳng vào vấn đề trọng yếu của bà ta.
"Hiện tại nể tình bà là mẹ của An Tử Khê nên tôi đối với bà còn vài phần
khách khí nếu như bà vẫn không nói thật, tuyệt đối không có dễ dàng như
hiện tại." Lâu Tử Hoán thu hồi dáng vẻ tươi cười, người đàn bà trước
mắt căn bản chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
An Dạ Vũ hoàn toàn
cuồng loạn không khống chế được, liên tục lắc đầu, "Cậu buông tha cho
tôi, van cầu cậu buông tha cho tôi có được hay không?"
Lâu Tử
Hoán hết kiên nhẫn một cước đá văng bà ra: "Kỳ thực bà không nói tôi
cũng đoán được con của bà khi sinh ra bởi vì bà không chăm sóc tốt mà đã chết ngạt, đứa bé này căn bản không phải của ba tôi mà là của Hắc Diệu
Tư, bà lo sợ Hắc Diệu Tư biết sẽ càng thêm hận bà, bà phát hiện ra đứa
nhỏ mới sinh của người bên cạnh giống con bà mà vừa trùng hợp đứa trẻ
này lại có nhóm máu là Rh âm. Vì vậy trong lúc lộn xộn, bà đem đứa bé
đã chết làm con người khác, và đứa bé của người đó làm con mình. Sau này bà biết được mẹ đẻ của Tử Khê cư nhiên giết hại trượng phu, bị phán
tội, sau khi biết con mình chết cũng tự sát chết trong tù. Vì vậy bà
càng an tâm đem Tử Khê trở thành con gái mình, hơn nữa đó lại là một lợi thế trong tương lai, thế nhưng bà không có dũng khí nói với ba tôi, Tử
Khê là con gái của ông bởi vì cho dù nhóm máu tương đồng ba tôi chỉ cần
xét nghiệm ADN thì sẽ biết Tử Khê có đúng là con gái của ông hay không. Bà không thể làm gì khác hơn là chịu đựng mong chờ sau này có cơ hội,
có người có thể cứu bà, sau hai năm cơ hội của bà cũng đến, bà gặp lại
Hắc Diệu Tư, để lấy lòng hắn khẳng định bà đem chuyện này nói cho hắn
biết! Các người cũng đã tìm được cơ hội, lợi dụng nhóm máu của Tử Khê
đem ra làm trò chơi năm năm trước.
Toàn thân An Dạ Vũ lạnh run, bà làm sao cũng thật không ngờ Lâu Tử vậy mà đã tra ra được mọi chuyện
và kể lại rõ ràng như vậy.
"An Dạ Vũ, bà hoàn toàn không có
lương tâm!" Lâu Tử Hoán giận dữ, "Bà bắt Tử Khê từ lúc mới sinh ra, bà
có đối xử tốt với cô ấy không, hay là từ nhỏ đến lớn lúc cô ấy bị ức
hiếp, bà chưa từng bảo hộ cô ấy, thế nhưng con nhỏ ngốc ấy chưa từng hận bà, thậm chí năm năm trước, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn để cứu bà. Vậy mà bà lại đối xử với cô ấy như thế, bà có thể nhìn
cảnh khi biết tôi và cô ấy là anh em ruột mà chịu bao nhiêu đau khổ, bà
thấy cô ấy thống khổ như vậy nhưng vẫn còn có thể thờ ơ, tôi thực sự là bội phục bà."
"Tôi không có cách nào khác, tôi cũng không muốn
thấy Tử Khê thống khổ như vậy, thế nhưng tôi không có cách nào, thực sự
một biện pháp nhỏ cũng không có." An Dạ Vũ chỉ khóc lóc, lắc đầu, bà ta cũng không dám nhìn hắn.
"Bà không có cách nào, bà bị Hắc Diệu
Tư nắm lấy nhược điểm gì trong tay, khiến bà bị hắn khống chế, bắt làm
mọi việc." Lâu Tử Hoán dựa theo lời bà mà truy hỏi.
An Dạ Vũ run lên, người đàn ông này thật đáng sợ, hắn làm sao có thể nhanh như vậy
liền bắt được nhược điểm của bà, tôi không biết cậu đang nói cái gì,
Diệu Tư, tôi, tôi không có cách nào không nghe lời hắn! Đây, đây không
có liên quan gì đến nhược điểm!
Lâu Tử Hoán hừ lạnh: "Mẹ kế thật quá kém, bà đừng nói cho tôi là bà quá yêu Hắc Diệu Tư, vì vậy cái gì
cũng đều phải nghe lời hắn, đối với một người như bà, tôi sẽ không
tin."
An Dạ Vũ khóc, lắc đầu. Lâu Tử Hoán từng bước đi tới ép bà từng bước lui về phía sau.
Điện thoại trong phòng làm việc vang lên, Lâu Tử Hoán nhướng mày, người ở
đầu dây dường như hiểu được, nhanh chóng cẩn thận báo: "Lâu thiếu, An
tiểu thư ở bên ngoài muốn gặp cậu."
Lâu Tử Hoán thầm mắng một
tiếng, người phụ nữ này lại xảy ra chuyện gì đây, hắn không phải đã dặn
cô ở nhà chờ hắn, mắt hắn nhìn An Dạ Vũ trên mặt đất, đến vừa khéo như
vậy, chắc chắn là có người đã làm gì rồi.
"Để cô ấy tiến vào!" Lâu Tử Hoán thản nhiên ra lệnh.
An Tử Khê vừa vào, nhìn thấy An Dạ Vũ dường như đã khóc rất nhiều, vội
vàng ôm lấy mẹ, cô phẫn nộ chất vấn hắn: "Lâu Tử Hoán, anh gọi mẹ tôi
tới làm cái gì, rốt cuộc anh nói gì với bà ấy mà khiến mẹ tôi sợ đến
như vậy" Khi An Tử Khê hỏi như vậy thì An Dạ Vũ ở trong lòng cô cũng hơi run rẩy.
Lâu Tử Hoán biết là ngày hôm nay, cái gì cũng hỏi
không ra được rồi. An Tử Khê con nhỏ ngốc này có một người mẹ như vậy mà còn bảo vệ bà ta! Sau này chắc phải nhốt cô ấy ở nhà, không cho đi đâu!
Tử Khê đỡ mẹ ngồi dậy, hỏi: "Anh đã nói gì với mẹ em, vì sao mẹ em lại có bộ dạng này, Lâu Tử Hoán làm sao anh có thể tàn nhẫn như
thế, anh không phát hiện ra mẹ em đã rất sợ hãi sao."
Lâu Tử
Hoán miệng mỉm cười, nhìn cô: "Em có nghĩ ra lý do vì sao sẽ biến thành
như vậy không? An Tử Khê, anh phát hiện ra em chỉ có khuôn mặt đẹp thôi
mà trong đầu chẳng có gì, thật là ngu ngốc muốn chết."
An Tử Khê bị hắn nói, gương mặt đỏ ửng: "Lâu Tử Hoán, miệng anh vẫn là tệ như vậy."
Một tay Lâu Tử Hoán kéo cô vào lòng: "Anh cho Thạch Nam đưa hai người trở
về, còn em ngoan ngoãn ở nhà cho anh, không được đi lại lung tung, từ
hôm nay trở đi, em muốn đi đâu đều do Thạch Nam đưa đi."
"Anh giám sát em!" Hắn rốt cuộc coi cô thành cái gì mà đối xử với cô như thế.
Lâu Tử Hoán hung hăng hôn cô một cái: "Nếu em cho là như thế thì từ bây giờ trở đi em đừng mơ tưởng thoát khỏi tay anh."
An Tử Khê dùng hết khí lực đẩy hắn ra: "Anh, anh điên rồi!" Nói xong cô ôm lấy mẹ muốn rời khỏi.
Lâu Tử Hoán cười nhạt : " An Tử Khê, em cũng có khí thế như vậy, có điều,
hiện tại chống đối anh cũng không có ích lợi gì, chỉ cần em không đi
trêu chọc đàn ông khác, em muốn làm gì anh cũng sẽ không can thiệp, em
đi đi, Thạch Nam sẽ chờ em dưới lầu."
Tử Khê hơi thất thần, cô
ảo giác được một tia ôn nhu khó phát hiện trong ánh mắt Lâu Tử Hoán, ngữ khí cũng mềm mỏng hơn nhiều: "Lâu Tử Hoán, em xin anh đừng tìm mẹ em
nữa! Bà bởi vì em nên mới bị ra như vầy, em không muốn bà lại bị thương
tổn."
Lâu Tử Hoán mắt nhìn An Dạ Vũ , An Dạ Vũ cũng nhận thấy
được ánh mắt hắn thân thể run một chút, nắm chặt y phục của Tử Khê. Hắn cười nhạt, người đàn bà này đến bây giờ còn có thể diễn trò như thế,
"Em trở về đi, buổi chiều anh còn có việc phải đi!"
Tử Khê ôm chặt mẹ, còn muốn nói vài câu nhưng sau cùng cũng không nói, ôm mẹ rời khỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...