Khi Lâu Tử Hoán đưa cô trở về phòng
thì cô mềm lả ngay cả đứng cũng không vững, hắn không thể làm gì khác hơn là ôm
cô vào phòng.
Nhạc Nhạc mở cửa thì rất kinh ngạc, nó có hoa mắt hay
không, ba ba bại hoại cư nhiên lại cùng một chỗ với A Tử. Vậy A Tử biến mất một
ngày một đêm, có lẽ là ở cùng với ba ba bại hoại.
"Nhạc Nhạc, con còn
nhớ ta không?" Lâu Tử Hoán ôm Nhạc Nhạc kéo đến bên người, Nhạc Nhạc lớn lên rất
cao, gần bằng vai hắn. Nó càng lớn mặt càng giống Tử Khê như đúc, nếu không phải
hắn biết trước, hắn thật sẽ hoài nghi bọn họ là mẹ con ruột.
"Ba ba bại
hoại!" Nhạc Nhạc đứng không được tự nhiên cũng không dám tới gần hắn, ba ba bại
hoại trước mắt không giống với trước đây. Nó không thể nói rõ là không giống ở
đâu, chỉ cảm thấy ba ở trước mắt thật khó có thể thân cận như trước.
Lâu
Tử Hoán đau khổ nhìn Nhạc Nhạc, nhiều năm không gặp như vậy, ngay cả Nhạc Nhạc
cũng xa lạ với hắn sao? "Nhạc Nhạc, đến đây để ba ba ôm một chút."
Nhạc
Nhạc sợ hãi nhìn hắn một cái, rồi liếc mắt nhìn Tử Khê đang ngồi ở sô pha. Bây
giờ An Tử Khê vẫn còn rất ghét người đàn ông trước mắt, thế nhưng cô có thể nhìn
ra hắn là thực sự rất tưởng nhớ Nhạc Nhạc. Huống chi quan hệ cha con, cô không
thể nói chân tướng cho bọn họ, cũng không thể ngăn cản cha con họ. "Trước đây!
Con không phải vẫn rất nhớ ba ba bại hoại sao?"
Tử Khê vừa nói, viền mắt
Nhạc Nhạc đỏ lên, khóc lớn òa vào lòng Lâu Tử Hoán: "Ba ba bại hoại, làm sao bây
giờ ba mới xuất hiện?"
Lâu Tử Hoán vỗ lưng của nó, mắt cũng ứ nước: "Xin
lỗi, Nhạc Nhạc, xin lỗi."
Tử Khê cũng khóc, cái loại cảm giác tuyệt vọng
quen thuộc này lại dâng lên, cô không biết nên làm gì bây giờ. Cô nghĩ muốn nói
cho Lâu Tử Hoán, Nhạc Nhạc chính là con gái hắn. Thế nhưng, vậy sẽ hại Nhạc
Nhạc, nó có nguồn gốc như vậy là cấm kị, cô căn bản không có dũng khí nói với
bất kì ai.
"Ba ba bại hoại, ba ở cùng với A Tử sao?" Trong cảm nhận của
Nhạc Nhạc, Lâu Tử Hoán mới là ba ba của nó. Nó vẫn luôn mong muốn Tử Khê và hắn
có thể sống chung, chỉ là mỗi lần nhắc tới ba ba bại hoại mẹ đều rất hiu quạnh
nên sau đó nó không nói ra.
Lâu Tử Hoán cười cười: "Ba phải đi rồi, hai
ngày sau, chúng ta ăn cùng nhau có được hay không?"
Nhạc Nhạc thất vọng
gật đầu, vừa mới nhìn thấy bọn họ xuất hiện như vậy, nó còn tưởng rằng ba ba bại
hoại muốn cùng một chỗ với A Tử. Thì ra là mừng hụt rồi.
Lâu Tử Hoán
nhìn cô một cái thật sâu: "Bữa tiệc đêm mai em sẽ tới, đúng không! Mặc đẹp một
chút!"
Tử Khê nói không ra lời, chỉ có thể oán hận nhìn hắn.
Lâu
Tử Hoán ra cửa thì vừa lúc Đường Khiết Hân trở về. Cô ta phong trần mệt mỏi,
xem ra là tìm Tử Khê một ngày đêm rồi. Vừa thấy Lâu Tử Hoán vẫn còn chưa kịp
phản ứng. Trong miệng nói lắp bắp: "Lâu, Lâu thiếu!"
"Đường tiểu thư,
xin chào!" Lâu Tử Hoán cười nhàn nhạt, "Tôi đưa Violet trở về rồi, đi trước."
Đường Khiết Hân ngơ ngác gật đầu: "À vâng! Lâu, Lâu thiếu, hẹn gặp lại!"
Lâu Tử Hoán rời khỏi, Đường Khiết Hân vội vàng đi đến sô pha hỏi Tử Khê:
" Violet, chị thành thật khai báo đi, chị làm sao lại ở cùng Lâu thiếu. Hắn
không ngờ còn đưa chị trở về, ngày hôm nay chị biến mất tiêu, có phải ở cùng
với Lâu thiếu hay không?"
Tử Khê im lặng nhắm mắt, có thể để cô yên tĩnh
một lát hay không.
"Trời ạ, trên người chị chính là váy ngủ đêm qua. Nói
cách khác, đêm qua chị ăn mặc như vậy đi ra ngoài với Lâu thiếu, sau đó mới vừa
trở về. Hai người xảy ra chuyện gì? Violet, chị điên rồi sao? Không sai, Lâu Tử
Hoán đúng là có rất nhiều tiền, thế nhưng hắn rất đào hoa cũng là sự thực nha!
Chị đừng thấy hắn có vị hôn thê mà lầm, chuyện xấu nào hắn cũng đã làm qua. Mối
quan hệ với hắn đều chưa tới ba tháng, các diễn viên nữ trong nước không ai là
không lên giường với hắn, ai cũng muốn giữ chân hắn nhưng ai cũng không làm
được. " Đường Khiết Hân thấy thật nhiều dấu hồng trên cổ cô, lên tiếng, "Chị lên
giường với Lâu Tử Hoán sao? Trời ạ, mới có vài ngày làm sao các người đã tới
quan hệ này?"
Tử Khê kéo lại áo, bị những lời thuyết giáo của Đường
Khiết Hân làm cho thương tổn. Bên người hắn có rất nhiều đàn bà, thảo nào các
diễn viên tham gia lễ trao giải ai hắn cũng quen, thì ra là bạn cùng giường. Tại
trong mắt hắn, cô cũng là quan hệ như vậy sao! Chỉ hơn là bọn họ có quan hệ
huyết thống, điều này càng làm cho hắn thêm phần kích thích. Cô thật sự hận hắn,
cô trầm giọng: " Khiết Hân, sự tình không phải như em nghĩ!" Cô vùng đứng dậy,
kết quả là chân mềm nhũn phải ngồi trở lại sô pha.
Đường Khiết Hân nhìn
cô như vậy, lập tức đoán được vì sao thân thể cô thoáng cái trở nên suy yếu như
thế. Hai chân mềm nhũn, ngay cả đứng cũng không vững, rõ ràng là quá sức mà."
Violet, em biết chị chưa bao giờ là đàn bà ham hư vinh. Hai năm qua, có không ít
công tử nhà giàu tặng chị của cải, nhưng chị cũng không động tâm! Chị hãy nghe
em nói, không nên bị bề ngoài của Lâu Tử Hoán lừa, hắn thực sự không phải một
người đàn ông có thể dựa vào. Chị chớ quên, hắn còn có vị hôn thê. Trời ạ, em
thật không thể tin được, chị không ngờ lại quên buổi tuyên truyền hôm qua, bỏ
qua hết thảy mà ở cùng Lâu Tử Hoán nguyên một ngày đêm, còn bị hắn biến thành
như vậy."
"Chị có biết ngày hôm nay em có bao nhiêu khổ sở không? Buổi
phỏng vấn đã định sẵn nhưng lại không tìm thấy chị, em chỉ biết xin lỗi liên
tục, hẹn thời gian khác. Sắc mặt người phụ trách bên kia đen xì, chị làm sao có
thể quên buổi tuyên truyền chứ? May là đối phương là người dễ nói chuyện, không
phải như đám phóng viên, có thể viết bài tùm lum về em, xem em làm sao có thể
phát triển trong nước." Đường Khiết Hân bỏ qua sắc mặt tệ hại của cô, chỉ lo
phát tiết bất mãn của mình.
"Xin lỗi, Khiết Hân, xin lỗi." Ngoại trừ xin
lỗi, cô không biết còn có thể nói gì.
"Cô Khiết Hân, cô không nên mắng A
Tử nữa!" Nhạc Nhạc ở bên cạnh nghe không nổi nữa, "Còn bại hoại . . . ."
"Nhạc Nhạc!" Tử Khê cắt đứt lời Nhạc Nhạc," Khiết Hân, ngày hôm nay rất
cảm tạ em, nếu như không có em, chị thật không biết làm sao bây giờ? Chị hơi
mệt, em có thể đỡ chị về phòng nghỉ ngơi trước không?"
Đường Khiết Hân
không nỡ nhìn cô như vậy, nâng cô dậy trở về gian phòng, đặt cô lên giường rồi
nói: "Lần trước em thấy chị gặp Lâu thiếu không lâu, cảm giác sẽ sớm thay đổi.
Violet, Lâu thiếu thực sự không phải là người có thể trêu chọc, thừa dịp mới bắt
đầu, sớm bứt ra cho kịp! Khang Tề không phải rất tốt sao? Hắn ở bên cạnh chị
nhiều năm như vậy, ngay kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra hắn có cảm tình đối với
chị."
Tử Khê hiện tại trong lòng rối bời, cô nhắm mắt lại: " Khiết Hân,
em để chị nghỉ một chút nhé? Chị thực sự mệt chết đi, muốn một mình yên tĩnh một
lúc!"
Đường Khiết Hân không thể làm gì khác hơn là gật đầu, rời khỏi
gian phòng. Nhạc Nhạc đang ngồi ở sô pha đờ ra, Đường Khiết Hân đi qua hỏi:
"Nhạc Nhạc, chú kia đến đây khi nào?"
Nhạc Nhạc nhìn cô, nhớ tới Tử Khê
vừa ngắt lời của nó. A Tử không muốn để cho người khác biết quan hệ giữa mẹ và
ba ba bại hoại!
"Một lúc rồi, chú đưa A Tử trở về!"
Đường Khiết
Hân lại hỏi: "Cháu vừa định nói gì với cô?"
"Không có gì ạ!" Nhạc Nhạc
lắc đầu, "Cô Khiết Hân, cô đi nghỉ ngơi sớm đi! Con đi xem A Tử!" Nói xong, nó
chạy chậm vài bước trở về gian phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...