Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Lâu Tử Hoán với Chung Khang Tề đi
đến tầng cao nhất của khách sạn, gió đêm hưu hưu thổi, hai người đàn ông người
đứng trước người đứng sau.

"Chung Khang Tề, tôi đã đánh giá thấp cậu!"
Lâu Tử Hoán đứng ở phía trước, quay đầu lại nói với hắn.

Chung Khang Tề
cười nhạt: " Lâu Tử Hoán, cậu từ nhỏ đến lớn khuyết điểm lớn nhất là hay tự đại,
tự cho mình là đúng.

"Cậu rất thông minh, lấy An Tử Khê làm lợi thế của
mình, thế nhưng cậu vẫn thất bại." Lâu Tử Hoán cười nhìn lại hắn, trong mắt hiện
lên uy hiếp, "Chung Khang Tề, nể tình thời gian học chung, đừng trách tôi không
có cảnh cáo cậu trước. Cậu muốn dùng thủ đoạn gì đối phó tôi, tôi đều có thể
tiếp nhận, Lâu Tử Hoán tôi vô cùng hoan nghênh. Thế nhưng nếu cậu dám đụng vào
một sợi tóc nào của An Tử Khê, tôi không những có thể loại bỏ mầm giống của ba
cậu mà còn có thể loại bỏ luôn cả mầm giống của dòng họ Chung.

Sắc mặt
Chung Khang Tề rất khó coi, năm năm trước Lâu Tử Hoán một dao cắt đứt tay của
cha hắn, cắt đứt mầm giống của ông ta. Năm đó thế lực Lâu gia lơn hơn so với
Chung gia, hơn nữa cha hắn bị bắt tại giường, sợ mất mặt cũng không dám lộ ra,
chỉ có thể ôm hận nuốt cục tức này. Về sau Chung Hữu Tài mới biết được, cùng ông
ta phát sinh quan hệ chính là em ruột Lâu Tử Hoán, Lâu Nhược Hi. Hiện tại cha
hắn không nhắc đến chuyện năm đó nữa, nhưng khi trái gió trở trời, khi vết
thương trên tay trở đau, hắn có thể nghe được âm thanh thống khổ của cha. Chung
Hữu Tài cùng Lâu Ngọc Đường là bạn rất tốt, mà hắn cùng lớn lên cùng học chung
với Lâu Tử Hoán, thế nhưng Lâu Tử Hoán có thể ra tay nặng như vậy, Chung Khang
Tề hắn quyết không buông tha cho hắn đơn giản như vậy.

Ngược lại, Chung
Khang Tề cười to: "Lâu Tử Hoán, không nhận ra là cậu lại có cảm tình sâu như vậy
với An Tử Khê. Tôi thật hiếu kỳ, thật sự cậu cùng An Tử Khê có quan hệ gì? Năm
đó, cậu và cha cậu tạo ra một tin đồn An Tử Khê là em gái cậu. Sau họp báo cậu
lại nói An Tử Khê không phải là em gái ruột của cậu. Vậy đằng sau quan hệ này
chắc là vui lắm."

Lâu Tử Hoán cũng cười: "Tôi khuyên cậu tốt nhất không

nên đùa quá mức, Lâu Tử Hoán tôi hiện tại cái gì cũng có thể chơi, hơn nữa rất
có khả năng. Thế nhưng cậu không giống vậy, Khang Tề, cậu là con trai duy nhất
của ba cậu, theo đùa với tôi cậu chưa đủ sức đâu. Hiện tại tôi niệm tình cậu là
bạn học một thời, có thể không tính toán, thế nhưng một ngày nào đó cậu đụng đến
thứ quan trọng nhất, tôi sẽ cho cậu thấy Lâu Tử Hoán tôi như thế nào."

Hắn vừa nói xong, điện thoại Chung Khang Tề cũng vang lên, vừa nhìn màn
hình hắn nở nụ cười, điềm đạm tiếp: "Violet, làm sao vậy!"

Vừa nghe tới
An Tử Khê gọi điện thoại cho hắn, sắc mặt Lâu Tử Hoán thay đổi, tay nắm lại. Hắn
quay lưng lại, không nhìn Chung Khang Tề, trò chơi này lại sắp bắt đầu, hắn
không thể rối loạn ngay trận đầu.

"Tốt, anh đến khách sạn tìm em!" Giọng
Chung Khang Tề phát ra rất rõ, Lâu Tử Hoán có thể nghe được hắn nói rõ ràng.

Hắn đóng điện thoại: "Lâu Tử hoán, tôi xin khuyên cậu không nên lại tự
đại như vậy. Mọi chuyện không phải đều do cậu quyết định" Hắn bỏ lại câu này,
đi xuống.

Lâu Tử Hoán nhìn ánh đèn phát ra từ những căn nhà phía dưới,
nở nụ cười đau khổ. Đúng vậy, Chung Khang Tề nói rất đúng, mọi chuyện đều không
phải do hắn quyết định, năm năm trước hắn đã thua một cách hồ đồ.

An Tử
Khê đã dùng phương thức tuyệt tình như vậy để tách ra khỏi hắn, hắn rất hận cô.
Mà khi cô muốn kết hôn với Hắc Diệu Tư, hắn mới phát hiện mình không thể chịu
được sự thật có một ngày Tử Khê sẽ thuộc về một người đàn ông khác. Hắn chuẩn
bị muốn đi ngăn cản cô cùng Hắc Diệu Tư kết hôn, loạn luân cũng tốt, cô đối với
hắn không có thật tình mà chỉ là tham tiền cũng được, hắn tuyệt đối không thể để
cô gả cho Hắc Diệu Tư.

Thế nhưng cái hắn nhận được là giọng nói của cô
tại sân bay, cô có thể quyết tâm tuyệt tình, nói đi là đi, không cho hắn một
chút cơ hội. Hắn chạy tới sân bay, thì máy bay đã cất cành, cái loại thống khổ
này cho đến nay hắn vẫn còn có thể cảm nhận được rõ ràng.

An Tử Khê, em

thực sự nghĩ em có thể thoát được sao? Hắn đi tìm cô tại Pháp. Hắn thấy cô ăn
mặc phong phanh chụp ảnh, hắn hận không thể tiến tới bóp chết cô. Cô ngày ngày
đi khắp nơi chụp ảnh, nhận tiền lương rất thấp, mà hai nghìn vạn hắn cho cô một
phân tiền cũng không có đổi ra tiền mặt. Cô tình nguyện sống nghèo khổ với Nhạc
Nhạc, cũng không muốn ở cùng một chỗ với hắn. Hắn đi theo cô đúng bảy ngày đêm,
mỗi ngày cô chỉ ngủ ba đến bốn giờ, chụp ảnh, đến phim trường làm việc vặt, bị
người mắng bị người nhục nhã đều cắn răng chịu đựng. Hắn có thể cho cô một tòa
thành, cô lại không muốn. Tình nguyện làm một con lừa làm cùng một việc từ ngày
này qua ngày khác. Lúc đó, hắn rất thương tâm, bất luận lý do An Tử Khê phải rời
khỏi hắn là gì, hành động của cô đã cho thấy rõ cô không muốn ở lại bên cạnh
hắn. Vậy hắn còn tới chỗ này làm cái gì?

Hắn tình nguyện để cô cầm hai
nghìn vạn hắn cấp cho cô vui chơi thỏa thích ở nước ngoài, mà không phải là sống
liều mạng ngoan cường khổ cực như vậy. An Tử Khê như vậy, khiến hắn tuyệt vọng.
Hắn im lặng trở về nước, An Tử Khê như vậy ngoài trở về hắn còn có thể làm gì,
chỉ càng tăng thêm thống khổ. Quan hệ anh em của bọn họ là sự thật không cải
biến được, chuyện loạn luân của bọn họ là thực không thay đổi được, ép cô trở về
bọn họ cũng không có biện pháp ở chung.

Còn hiện tại thì sao? Hắn đang
làm cái gì! Lẽ nào hiện tại An Tử Khê không phải là em hắn sao? Khi hắn lần đầu
tiên thấy bóng dáng của cô trên đường, trái tim hắn kích động như muốn nhảy ra.
Đó là một loại cảm giác như sống lại, năm năm trước hắn sống mà làm việc liên
tục như một con quay, không cho bản thân cơ hội để dừng lại. Hắn thậm chí không
cho mình có cơ hội sống cho bản thân, đó là một loại thống khổ đến cực hạn. Chỉ
cần hắn sống, hắn sẽ thoát khỏi An Tử Khê, thật giống như năm năm qua hắn thoát
khỏi không được ác mộng năm năm trước khi cô rời đi mang đến cho hắn. Cái ác
mộng kia đúng là bi thương tuyệt vọng, hắn bất lực như một đứa trẻ, tìm không
được phương hướng, chỉ còn lại một nỗi thống khổ dày vò.

Lý trí nói cho
hắn biết, An Tử Khê là độc dược không thể gặp mặt. Thế nhưng khi tại cuộc họp
nghe được tên của cô, theo ý của Phùng Nhất Vệ muốn mời cô cho bộ phim mới mà
hắn đầu tư, từ lúc ở câu lạc bộ gặp cô, biết được cô sẽ bắt đầu sự nghiệp trong
nước, hắn khát vọng trái tim cô. An Tử Khê, vì sao em phải trở về? Em nên chạy

thoát vĩnh viễn và biến mất mới đúng, như vậy cho dù hắn có rơi vào địa ngục dày
vò, hắn cũng có thể cắn răng chịu đựng.

Thế nhưng, em thực sự đã trở về!
Chính em muốn trở về, An Tử Khê! Chính em xuất hiện trong thế giới của tôi, tôi
đã buông tha em một lần nhưng mà chính em đã bỏ qua cơ hội này. Từ giờ trở đi em
đừng tưởng tôi sẽ bỏ qua em, coi như là loạn luân, coi như đây là dằn vặt, tôi
tuyệt đối sẽ không buông tay.

Lâu Tử Hoán đút tay vào túi quần, đôi mắt
lập lòe ánh sáng, ánh mắt trong đêm tối càng thêm thâm trầm.

Chung Khang Tề lái xe tới khách sạn
của An Tử Khê, người trong khách sạn đều biết hắn, tự nhiên để hắn tiến vào.

Tử Khê còn chưa ngủ, mở cửa thấy là hắn, sắc mặt có chút xấu hổ: " Khang
Tề, kỳ thực anh không cần lại tới nữa."

Sắc mặt Chung Khang Tề trầm
xuống: "Thế nào, em không muốn gặp anh sao?"

Chung Khang Tề chưa từng ăn
nói sắc bén với cô như vậy, hơn nữa sắc mặt Chung Khang Tề rất khó coi, cô
không biết mình trêu chọc hắn lúc nào. "Em không phải có ý này, chỉ là hiện tại
đã khuya. Nhạc Nhạc cũng ngủ, muốn gặp mặt ngày mai cũng có thể mà."

"Violet vì sao không lo lắng cho anh?" Chung Khang Tề không để ý tới
giải thích của cô, vòng vo đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề.

Tử Khê bị
hắn hỏi trở tay không kịp: "Thật thất lễ, đã khuya, Khang Tề, trở về nghỉ ngơi!"

"Violet, em thông minh như thế làm sao không rõ ý tứ của anh." Hắn nắm
lấy cổ tay cô, "Anh ở bên cạnh em nhiều năm như vậy, anh làm nhiều việc cho em
như vậy, em hẳn là rất rõ ràng. Em nghĩ một người đàn ông sẽ vô duyên vô cớ làm
nhiều chuyện như thế cho một người đàn bà không có quan hệ gì sao?"

Tử
Khê bị hắn làm cho mặt đỏ tới mang tai, quả thật là cô vẫn nghĩ mình thiếu hắn
rất nhiều. Hắn giúp cô rất nhiều, nếu như không phải hắn, ở nước Mỹ cô căn bản
sống không nổi. Cô đối với hắn là cảm kích, cũng biết hắn có cảm tình với cô. Cô
cẩn thận duy trì, thể hiện giả dối, bọn họ còn có thể xem như bạn bè gặp gỡ.
Đường Khiết Hân nói cô có lá gan thật là ngoan cố, có đầu như đà điểu, dúi đầu
vào cát trốn tránh. Kỳ thực cô cũng đã từng nghĩ tới, giờ khắc này rốt cục cũng
đến.


"Khang Tề, những việc anh làm cho em, em thực sự rất cảm kích cũng
rất cảm động. Em vẫn xem anh là bạn bè, tri kỷ tốt nhất." Cô không biết nên nói
như thế nào để an ủi hắn, nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn cô chỉ cảm thấy đầu
căng thẳng sợ hãi, cô một chút cũng không muốn thương tổn hắn.

"Vì sao
không thể tiếp nhận anh?" Chung Khang Tề ép cô vào tường, khóa cô lại trong
lòng." Năm đó xảy ra chuyện gì? Vì sao em chạy trốn tới nước Mỹ. Em không muốn
nói cho anh rằng người em yêu chính là Lâu Tử Hoán. Em không quên khi còn trẻ
hắn ức hiếp em thế nào sao, hết thảy em vẫn chưa học được bài học gì sao. Cái
loại đàn ông cuồng vọng tự đại máu lạnh vô tình như Lâu Tử Hoán có cái gì tốt
chứ, anh không có kém hắn, em nói cho anh biết, anh kém hắn ở điểm nào."

Tử Khê sợ hãi, cô chưa từng nhìn thấy Chung Khang Tề như vậy, cô kịch
liệt đẩy hắn ra nhưng hắn vẫn bất động: "Khang Tề, trước tiên anh buông ra đã,
chúng ta có chuyện gì từ từ nói."

Chung Khang Tề bị ghen tị cùng tức
giận che lấp ý chí, trong ý thức của hắn, sau khi xác nhận Lâu Tử Hoán quan tâm
An Tử Khê như vậy, xác định lấy được Tử Khê chẳng khác nào thắng Lâu Tử Hoán.
Hắn đè lại đầu của cô hung hăng hôn lên môi cô, môi cô thật ngọt, kích phát man
tính của hắn, tính chinh phục của hắn, hắn nắm lấy cằm cô, càng lúc càng sâu.

Tử Khê trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới Chung Khang Tề sẽ làm ra chuyện
này với cô, môi hắn chạm vào khiến cô khó chịu, khi đầu lưỡi hắn lọt vào thì
nước mắt của cô cũng rơi xuống. Cô thôi kháng cự hắn, thôi không đẩy hắn ra.
Trên chân cô vẫn còn đôi giày cao gót, cô ra sức đá hắn, hắn rốt cục cũng thả
cô.

Chung Khang Tề bị đau đớn giật mình tỉnh lại, lúc này hắn mới ý thức
được mình làm cái gì? Hắn cư nhiên làm chuyện như vậy đối với Tử Khê, hắn thậm
chí muốn cưỡng bức cô.

Trong mắt Tử Khê toàn là nước, trên mặt không một
chút oán hận, cô thậm chí bình tĩnh nhìn hắn: "Khang Tề, anh rất hiểu em có đúng
hay không?"

Chung Khang Tề lui lại mấy bước, không rõ lời cô nói là có ý
tứ gì?

"Khang Tề, em vẫn cảm kích anh. Năm năm trước, anh giúp em rất
nhiều, nếu như anh muốn như vậy, em có thể cho anh." Tử Khê nói, bắt đầu cởi đai
váy dạ hội ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui