Tại dạ tiệc của lễ trao giải điện ảnh quốc tế, Chung Khang Tề cũng tham gia, hắn muốn làm bạn trai đồng hành cùng Tử Khê. Tử Khê liền cự tuyệt, thứ nhất cô muốn cùng đi vào thảm đỏ với đoàn làm phim, thứ hai từ trước đến nay trước mặt giới truyền thông cô đều né tránh vấn đề chồng con, để ngăn ngừa chuyện xì căng đan xảy ra.
Cô khoác tay đạo diễn La Bá Đặc, cô mặc bộ lễ phục dạ hội hở lưng màu tím nhạt, xuống xe, được hoan nghênh trên thảm đỏ. Mặt cô theo thói quen mỉm cười, người dẫn chương trình buổi lễ đang ký tên bên kia, tiếp nhận cuộc phỏng vấn của người dẫn chương trình, lại để cho ký giả chụp ảnh. Bọn họ hoàn tất các lễ nghi liền đi vào, đạo diễn ngồi ở một cái bàn khác, còn cô bị an bài ở một bàn có một loạt các diễn viên nữ được xướng danh. Cô vừa ngồi ngồi xuống, Lâu Tử Hoán cũng từ bên kia đi đến, an vị ngay bên trái cô. Hắn không phải là nên ngồi ở bàn của những tổng tài sao? Vì sao lại ngồi với chỗ của diễn viên. Cô hoảng hốt tim đập loạn nhịp, nói với bản thân coi như không thấy là được.
Người ấy cũng không để cho cô như ý nguyện, nhìn cô cười: "Chào Violet!"
Hắn cười như một ác ma, cô nghĩ thầm người chủ trì làm sao lại an bài không ổn như vậy. Nếu hắn đã giả vờ là người xa lạ, cô cũng vui vẻ phối hợp: "Chào Lâu thiếu!"
"Violet!" Chung Khang Tề cũng đến. Thấy Lâu Tử Hoán cũng có ở đây, sắc mặt thay đổi. "Không ngờ là Lâu thiếu anh cũng tham gia những sự kiện như vậy."
Chung Khang Tề xuất hiện, khiến Lâu Tử Hoán nhíu mày : "Nơi nào có mỹ nữ, thì nơi đó sẽ là điểm đến của đàn ông, không phải sao?"
Đôi mắt Chung Khang Tề buồn bã, Tử Khê vậy mà lại cùng hắn ngồi một chỗ, hiển nhiên trước đó đã có an bài. "Sau bữa tiệc, anh chờ em ở cửa."
Tử Khê gật đầu, Chung Khang Tề không phải là bạn học của Lâu Tử Hoán sao? Thế nhưng cô thấy bọn họ cứ như là kẻ thù vậy.
Một ngôi sao nổi tiếng khác đang ngồi bên cạnh cũng quay qua nhìn cô, vẻ mặt đầy khinh thường.
"Xem ra ở Mỹ, em cùng Chung Khang Tề xảy ra không ít chuyện!" Lâu Tử Hoán nói bên tai cô.
Cô bị hắn làm cho hoảng sợ, không phải giả vờ là người xa lạ sao, chất vấn như vậy là có ý gì. Tử Khê quyết định không nhìn hắn, không đếm xỉa tới hắn, chuyên tâm nhìn ra xung quanh.
Lâu Tử Hoán cũng không để tâm, hắn ngồi xong, mỉm cười bắt chuyện cùng diễn viên khác. Nhưng buồn cười là những diễn viên được xướng danh hôm nay ngoại trừ một vị tiền bối ngoại quốc tất cả đều đã từng lên giường cùng hắn. Và cũng muốn ngồi vào vị trí Lâu phu nhân.
Muốn không chú ý tới hắn quả thực là rất khó, hắn như là một đống vàng phát quang lấp lánh ngồi ở bên trái cô. Liên tục có người đến bắt chuyện với hắn, cũng có không ít nữ diễn viên cũng như thiên kim của các doanh nghiệp tự động đến làm quen. Tử Khê nhìn hắn bị người ta bao quanh như cá gặp nước, cười vui không gì sánh được, âm thầm khinh bỉ. Đúng là đàn ông đa tình, tốt nhất là ngày nào đó bị mắc bệnh si đa. Thế nhưng vừa nghĩ đến khả năng kia, cô lại đau lòng mà không thể. Tử Khê nghĩ bản thân mình điên rồi, chỉ cần hắn xuất hiện trong thế giới của cô, cô sẽ không có cách nào bắt ý thức của mình phớt lờ hắn.
Cuối cùng cũng hết người đến, bữa tiệc đã bắt đầu.Tâm thần Tử Khê vẫn không yên, căn bản là tai không nghe rõ người dẫn chương trình đang nói gì. Lâu Tử Hoán ngồi ở bên cạnh cô, người đàn ông này là người mà cô yêu đến tận xương tủy, người đàn ông này là người mà cô cho rằng kiếp này không bao giờ có thể gặp lại nữa, người đàn ông này cho dù có gặp lại cũng không thể yêu được nữa rồi!
Tuyệt vọng cùng bi thương trước đây lại xuất hiện mạnh mẽ, cô khắc chế bản thân không được, hô hấp thậm chí cũng khó khăn. Lúc này, tay Lâu Tử Hoán đặt ở trên đùi cô, cách một làn vải mỏng cô có thể cảm nhận được hơi nóng từ tay hắn. Cô vẫn không nhúc nhích, thậm chí không có dũng khí nhìn hắn.
Tay Lâu Tử Hoán chuyển động một chút, cuối cùng là cầm tay cô. Tay hắn rất lớn, vững vàng nắm lấy bàn tay cô trong lòng bàn tay mình. Hắn có ý gì? Hắn rốt cuộc là muốn gì? Cô muốn đứng lên kêu to, chất vấn hắn. Không phải là hắn muốn làm người xa lạ sao? Không phải nhìn thấy cô cũng không thèm liếc mắt, lạnh nhạt sao? Hiện tại hắn có ý gì, nắm tay cô là muốn gì? Cô cố sức muốn rút tay ra, thế nhưng hắn lại càng nắm chặt hơn, cô không dám cử động quá mạnh mà khiến cho người khác chú ý.
"Buông tay!" Cô nhỏ giọng cảnh cáo.
Hắn hình như không có nghe thấy, con mắt vẫn nhìn lên sân khấu. Hắn kéo tay cô xích lại, đặt ở trên đùi mình. Tay cô rất mềm, nhớ lại cái cảm giác này, hắn thoải mái đến từng lỗ chân lông. An Tử Khê, chính em trở về, em đã trở về, sẽ không cần chạy trốn.
Tử Khê không có biện pháp nào, cô không thể rút tay lại, trái lại bị hắn túm chặt. Cô oán hận nhìn hắn một cái, phát hiện miệng hắn đang hàm chứa nét cười, có lẽ sự tận lực khôi hài của người dẫn chương trình trên sân khấu là lý do khiến hắn nở nụ cười.
Toàn bộ quá trình về sau, Tử Khê đều là vô tri vô giác, lòng bàn tay cô nắm lấy lòng bàn tay hắn, chẳng những thế mười ngón tay của cô và hắn còn lồng vào nhau. Đụng chạm đơn giản như vậy, nhưng như thể là cô đã chạm vào toàn bộ hắn. Hơi thở của hắn, nhiệt độ của, nhịp tim của hắn, cô quen thuộc với từng bộ phận của hắn. Ban đầu cô còn chống cự, sau lại khuất phục và đến cuối cùng thì tham luyến. Cô bỗng nhiên ý thức được, cô khinh bỉ bản thân vẫn còn muốn tưởng niệm người đàn ông này. Cho dù hắn chảy cùng dòng máu với cô, bản thân cô không có biện pháp khiến mình không yêu hắn, tưởng niệm hắn, tham luyến từng giây phút đã từng ở cùng với hắn.
Lúc này toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay, mọi người đều cười cười nhìn cô. La Bá Đạc cố ý đi đến, ôm chúc mừng cô. Lúc này, Lâu Tử hoán mới buông tay ra, trở về bộ dạng cũ cùng mọi người nói chúc mừng cô.
"Violet tôi biết cô có thể làm được mà!" La Bá Đặc nhẹ nhàng ôm cô, hôn lên mặt cô.
Cô thế mới biết mình đoạt giải, cô tiếp nhận lời chúc mừng của người xung quanh, mặc dù có người trong mắt hàm chứa đố kị, cô cũng không thèm để ý. Khi cô từ bên cạnh hắn đứng lên muốn đến sân khấu lĩnh thưởng, Lâu Tử Hoán đột nhiên đứng dậy ôm lấy cô. Hắn ôm cô rất chặt, nói nhỏ vào tai cô: "Tử, là em phải trở về, trò chơi lại bắt đầu rồi!"
Toàn thân Tử Khê nóng lên, cái ôm ấp ấm áp rất quen thuộc của hắn, cô căn bản không có khí lực phản ứng. Cho đến khi hắn nói vài câu bên tai cô, cô mới giật mình bừng tỉnh. Mở to mắt đẹp nhìn hắn.
Lâu Tử Hoán buông cô ra, trước mặt cô thực hiện động tác hôn nghi thức: "Mời nhận thường, mọi người đang đợi cô."
Môi hắn áp vào tay cô, nhè nhẹ xông thẳng vào trí óc. Cô tiêu hóa không được ý tứ trong lời nói của Lâu Tử Hoán, hắn có ý gì? Cô hốt hoảng theo người đàn ông điều khiển chương trình lên sân khấu, nhận lấy cúp từ vị khách quý trao giải.
Vị khách quý trao giải tỏ ý muốn cô nói lên cảm nghĩ khi nhận giải, hiện tại trong đầu cô trống rỗng, không thể nói ra nửa chữ. Nói câu cảm tạ mọi người, rồi xuống sân khấu. Nhất thời trên dưới sân khấu đều đông cứng, toàn bộ hội trường như lạnh lên.
Người dẫn chương trình nhanh chóng đi tới kéo cô lại, cười nói chuyện với cô: "Violet, chúng ta có thể tâm sự không ? Cô làm một diễn viên người Hoa, giành được nhiều giải thưởng ở Âu Châu như vậy, thực sự rất là giỏi! Tôi muốn biết, lúc đó cô lấy đâu ra dũng khí mà tới nước Mỹ lập nghiệp?"
Tử Khê thầm nghĩ tránh vấn đề này, thế nhưng cô là nghệ sĩ, những cái này đối với cô mà nói hẳn là bình thường. "Kỳ thực không có dũng khí gì đâu, tôi đến nước Mỹ bởi vì mệt nhọc và cũng là bởi vì cuộc sống bức bách."
Người dẫn chương trình muốn thay đổi bầu không khí, trả lời của Tử Khê khiến cô ta khựng tại chỗ. "Vậy cô nhận thưởng, không muốn phát biểu gì sao? Có thể là cảm ơn người nào đó, có thể là nói với một vài người nào đó?"
Tử Khê nhìn người dẫn chương trình, thực sự là làm khó cô ấy. Cô nói: "Nếu như muốn cảm tạ, đầu tiên muốn cảm tạ đạo diễn La Bá Đặc, ông ấy đã cho tôi một cơ hội diễn xuất một vai hay như vậy. Còn cả toàn bộ nhân viên đoàn làm phim, bọn họ đã nỗ lực rất nhiều mới có thành tích hiện tại."
"Vậy những người khác thì sao? Tỷ như người nhà, thân nhân, bằng hữu thậm chí bạn trai." Người dẫn chương trình nói tới hai chữ sau cùng thì giọng nói đặc biệt cường điệu.
Đây mới là cái mà mọi người quan tâm, đối với một siêu sao quốc tế mới về nước như cô thì chuyện đời tư là cái thu hút sự hiếu kì của mọi người nhiều nhất. "Nếu nói như vậy, người tôi nên cảm kích phải đếm tới hằng hà xa số rồi."
Thể hiện rõ là không muốn trả lời, người dẫn chương trình lần đầu tiên đụng phải một người như vậy. Cười gượng: " Violet, thực sự rất đặc biệt!"
Tử Khê nhìn cô ta không nói lời nào, cười cười cầm cúp đi xuống phía dưới. Khi cô xuống tới nơi, thì thấy Chung Khang Tề, sắc mặt hắn không tốt lắm. Vừa rồi cô lên sân khấu lĩnh tưởng thì hắn có nói gì với cô sao? Cô nhớ không rõ lắm, cô lảng tránh ánh mắt nóng cháy trở lại chỗ ngồi của mình.
Khi cô nghiêng mình đi qua bên cạnh Lâu Tử Hoán thì tay Lâu Tử Hoán lướt qua đùi cô, thân thể cô mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngồi xuống. Cô nắm lấy cái ghế, thật vất vả ngồi xuống.
Lâu Tử Hoán ngồi, khóe miệng mỉm cười nói bên tai cô: " An Tử Khê, em vẫn vô dụng như vậy."
Giọng nói của hắn rất nhỏ, thổi tới bên tai cô, tóc gáy cô dựng thẳng. Cô không đoán ra được tâm tư của hắn, trong đầu cô hiện ra hình ảnh của hắn trong nụ hôn vừa rồi, toàn thân cô phát nhiệt. Thân thể Lâu Tử rất gần cô, mùi vị trên người hắn chiếm đầy giác quan của cô, khống chế cảm giác của cô.
Hắn cầm tay cô, tay cô hơi ướt, hắn nở nụ cười. Hắn thích Tử Khê vì hắn mà căng thẳng như vậy, tốt, An Tử khê, đây mới chỉ là bắt đầu. Năn xưa em chạy trốn như vậy, hiện tại đến phiên tôi đòi lại từng cái một.
Sau lễ trao giải, một đám ký giả lao đến muốn phỏng vấn, Tử Khê bị người người vây quanh. Cô thấy Lâu Tử Hoán đi ra, Chung Khang Tề bị kẹt lại chờ cô ở một chỗ không xa, Lâu Tử Hoán từng bước một tiêu sái đến gần Chung Khang Tề, hai người đàn ông biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Cô chỉ có thể ở lại cho ký giả chụp ảnh, trả lời mấy câu hỏi cho đến khi Đường Khiết Hân đến, muốn dẫn cô đi.
Đường Khiết Hân kéo cô lên xe, cô nói Khiết Hân chờ một chút: " Khang Tề nói muốn theo chị cùng về, bằng không chúng ta ở chỗ này đợi anh ấy thêm lát nữa."
Đường Khiết Hân thấy phóng viên quá đông, lập tức đóng cửa xe, nói tài xế phía trước lái: « Chị gọi cho Chung Khang Tề một cú, còn chờ nữa là chị khỏi đi. »
Tử Khê nghĩ lại thấy cũng đúng, nói tài xế lái xe, còn cô lấy điện thoại gọi cho Chung Khang Tề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...