Bảy Ngày Bảy Đêm

"Một, hai, ba..." Lúc sắp đếm xong số cuối, ánh mắt cô bé khựng lại giữa Tô Nhĩ và nhân viên vệ sinh một chút, tràn ngập ý ám chỉ.

Tô Nhĩ nhẹ gật đầu thong dong vung nắm đấm, lưu lại chút mặt mũi cho nhau, động tác thoạt nhìn cũng không tính là quá khoa trương.

Ngược lại là nhân viên vệ sinh, bởi vì lúc trước bị giết đến sợ, một giây trước khi nắm đấm rơi xuống đã không nhịn được mà nghiêng mặt đi, dẫn tới cái nhìn chăm chăm bất mãn của cô bé.

Nhân viên vệ sinh không chú ý nhiều như vậy, giả bộ bị đánh hé miệng: "A... Phi..."

Một tiếng 'phi' này là tôn nghiêm và quật cường cuối cùng của cô!

Một giây sau, dị vật rơi từ trong miệng ra lăn đến bên chân Tô Nhĩ.

Tô Nhĩ không có lập tức xoay người nhặt lên, ngược lại nhìn thêm lần nữa, xác định không có nhìn sai, đây là một cái răng sữa dính máu.

Nhịn không được cau mày: "Xác định là đạo cụ sao?"

Cô bé bĩu môi: "Được tiện nghi còn khoe mẽ."

Tô Nhĩ nhặt răng sữa lên, tơ máu phía trên trông thật khó chịu. Quay người đi tới bên cạnh bồn nước rửa sạch, nhưng mà vết máu bên ngoài dù thế nào cũng không tẩy sạch được. Lần này cậu ngược lại yên tâm đứng lên, nếu như một chút dị thường cũng không có, liền thực sự lo rằng cô bé có phải tùy tiện cầm đại thứ gì đó lừa gạt mình không.

Đã nhận được đồ vật mình muốn, cậu bắt đầu hỏi thăm tin tức: "Cô chết như thế nào?"

Nhân viên vệ sinh không nói lời nào.

Tô Nhĩ: "Biết người tên Ti Tần Minh Kiều người không?"

Nhân viên vệ sinh vẫn ngậm miệng không nói.

Tô Nhĩ đang định bạo lực tra hỏi, nét mặt cô bé đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Có nhiều thứ phải chính anh tự đi tìm đáp án."

Tô Nhĩ vậy mà nghe lời khuyên, không lập tức động thủ với nhân viên vệ sinh.

Cô bé liếc mắt nhìn cậu, lại nói: "Anh có thể chấm mút bên trong trò chơi, nhưng không thể đánh mặt của nó." Cuối cùng nói một câu tràn ngập tính ám chỉ: "Thỉnh thoảng cũng sẽ có phó bản nâng độ khó trung bình lên độ khó cao."

Câu nói cuối cùng làm cho Tô Nhĩ hoàn toàn dập tắt ý định tìm hiểu thử xem.

Mắt thấy nhân viên vệ sinh dần dần khôi phục thân thể, cậu nắm chặt thời gian hỏi: "Cô có tin tức gì có thể nói cho tôi biết không?"

Nhân viên vệ sinh: "Cách xa tôi một chút trước đã."

Tô Nhĩ lùi về sau hai bước.

Nhân viên vệ sinh thoáng trầm mặc: "Ti Tần Minh Kiều là đứa trẻ rất có tiềm lực."

Tạm thời không cách nào biết được hàm ý đằng sau những lời này, lại không hỏi thêm được chuyện có giá trị nào nữa, cuối cùng Tô Nhĩ chọn quay người rời đi, cùng lúc đó sau lưng truyền đến tiếng thở phào.

Dành gần hết thời gian vào buổi sáng, vừa về tới ký túc xá, đã nghe thấy động tĩnh trong hành lang, rất nhiều học sinh tan học tụm thành nhóm trở về.

Tô Nhĩ mở cửa nhìn ra bên ngoài, nhận ra một loại cảm giác không hài hòa kỳ lạ.

Bỏ qua tính chất của trại cải tạo, nơi này giống như là trường học bình thường, nhưng quy đổi một chút, hàng năm chỉ có năm danh ngạch ra ngoài, không tranh giành đến đầu rơi máu chảy mới là không thích hợp nhất.

Trong số người chơi chỉ có Trương Ngật quay về, hai bên trao đổi ánh mắt, Trương Ngật đi tới hạ giọng: "Đều đến phòng hồ sơ rồi."

Hiển nhiên không chỉ có Tô Nhĩ và Kỷ Hành đánh chủ ý tới nơi đó.

"Sao anh không đi?"

Trương Ngật lắc đầu: "Quá nhiều người, quá phô trương."

Có vài người chơi muốn đục nước béo cò, nhưng những người còn lại quả thật có vốn liếng để bảo vệ tính mạng, bản thân hắn lại không ở trong hàng ngũ đó.

Tô Nhĩ cùng nhận thức gật đầu: "Cẩn thận có thể lái thuyền vạn năm."

Trương Ngật giống như tìm thấy tri kỷ: "Tôi thấy cậu thận trọng thật đấy."

Lần đầu tiên được người khác nói như vậy, Tô Nhĩ có chút được sủng ái mà lo sợ.


Trương Ngật: "Trốn trong ký túc xá tham sống sợ chết vẫn tốt hơn là thi nhau kéo đến phòng hồ sơ."

Tô Nhĩ gãi gãi đầu: "Nói ra thì thật xấu hổ, buổi sáng tôi vẫn luôn ngồi trong bồn nước suy nghĩ nhân sinh."

Hai bên ăn nhập với nhau.

Trương Ngật đề nghị: "Không bằng tổ đội đi tìm manh mối đi?"

Ánh mắt Tô Nhĩ quét lên quét xuống, cẩn thận nhìn kỹ hắn, sau nửa ngày gật đầu: "Được thôi."

Trương Ngật cũng không có nhiều ý tốt lắm, đề nghị kết bạn chủ yếu là đối phương và Kỷ Hành ở cùng một tổ chức, nói không chừng có thể thuận thế mà đi nhờ xe, hơn nữa, thành tựu Tô Nhĩ đạt được có thể nói là trước nay chưa từng có, có lẽ nếu vận khí tốt, theo phía sau có thể có thu hoạch.

Trương Ngật cho cậu đủ thể diện trong những vấn đề nhỏ nhặt, trước tiên trưng cầu ý kiến của Tô Nhĩ: "Đi đến chỗ nào trước đây?"

Tô Nhĩ: "Chỗ xử lý thi thể."

Trương Ngật kinh ngạc.

Tô Nhĩ: "Đêm chúng ta tới có một cỗ thi thể được mang đi, tôi muốn tìm được nó."

"..." Xác định không phải đang nói đùa, Trương Ngật cười đến có chút miễn cưỡng, cái này hình như có chút không giống với cái ổn định mình theo đuổi cho lắm.

Lúc này trên đường còn rất nhiều người, mới vừa đi tới tầng dưới ký túc xá đã thấy có một chiếc xe buýt chở học sinh bị chọn trúng hôm nay ra ngoài làm công nhân thực tập.

Trương Ngật thầm cầu nguyện sau này đừng chọn đến mình, đi ra ngoài một chuyến quá tốn thời gian.

"Hay là đổi chỗ khác đi?" Dư quang ánh mắt liếc về phía Tô Nhĩ: "Ai biết thi thể ở đâu."

Nói không chừng đã sớm bị đưa đến nơi hoả táng tiến hành tiêu hủy.

Tô Nhĩ: "Dùng kế."

Không đợi Trương Ngật hỏi là kế sách gì, cậu đã đi đến phía đối diện đứng dưới ánh mặt trời, cách một đoạn thời gian lại gật đầu mỉm cười với người đi ngang qua. Không bao lâu thật sự có một người chủ động đi tới nói chuyện với cậu.

"Thân thể tốt hơn rồi chứ?"

Tô Nhĩ có chút ấn tượng với người này, đều ở cùng một lớp.

Sau một hồi giao lưu, Tô Nhĩ bắt đầu nói lời khách sáo: "Hôm trước tôi bị nhân viên vệ sinh kêu đi làm tiêu bản."

Nữ sinh lộ ra vẻ đồng tình nhưng ánh mắt lại có chút ghen ghét: "Vậy cậu nhất định đã lấy được đánh giá hạng A rồi nhỉ."

Tô Nhĩ lắc đầu.

Ghen ghét trong nháy mắt hóa thành thương hại, nữ sinh an ủi: "Đừng suy nghĩ quá nhiều."

Tô Nhĩ mấp máy môi: "Đúng rồi, người chạy trốn chỉ có đầu lâu bị đem đi làm thành tiêu bản, thi thể sẽ để đâu đây?"

Nữ sinh có chút nghi ngờ nhìn cậu.

Giọng điệu Tô Nhĩ đau buồn: "Nếu như có thể đưa về nhà thì tốt rồi, tôi hy vọng người nhà có thể đưa bọn họ tới đoạn đường cuối cùng."

Nữ sinh sửng sốt sau đó cúi đầu, thật lâu mới nói: "Cậu là người tốt bụng nhất tôi từng thấy, đáng tiếc lại tiến vào nơi này." Thở dài rồi nở nụ cười bất đắc dĩ: "Sao có thể đưa về nhà được? Đều trực tiếp bị chôn trong rừng cây phía sau sân tập."

Trước đó không lâu mới dùng búp bê biết khóc đối phó với nhân viên vệ sinh, hốc mắt Tô Nhĩ vốn có chút đỏ, giờ phút này lại cố ý giả bộ một chút, hoàn toàn biến thành bộ dáng bi thương.

Trương Ngật đứng ở một góc kín đáo quan sát, vốn cho là mỹ nam kế đã đủ trơ trẽn, không nghĩ tới điều buồn nôn hơn vẫn còn ở phía sau.

Lúc Tô Nhĩ trở lại, lập tức thay đổi vẻ mặt: "Chờ tôi với, tôi đi lên tầng trên cùng lấy hai cái xẻng tới."

Mười phút sau, Trương Ngật vô tri vô giác đi đến khu rừng nhỏ với cậu, đại khái bởi vì nơi này ngầm bị coi là chỗ vứt xác, học sinh ngày thường đều đi vòng qua, ngược lại giúp bọn họ tránh được nhiều rắc rối.

Sau buổi trưa ánh mặt trời đang chói chang gay gắt, trong rừng cây lại tràn ngập sự âm u, hơi mát đáng lẽ nên thấm vào ruột gan lại biến thành hư ảo trong một mùi hương kỳ quái.

Trương Ngật có chút sững sờ: "Khu vực lớn như vậy..."


Tô Nhĩ cắt ngang hắn: "Tìm chỗ đất mới đào đi."

Đến cũng đến rồi, không thể không vùi đầu mà làm chút chuyện. Thỉnh thoảng sẽ có con bọ đen chui ra khỏi lòng đất, nghĩ đến khả năng trong chốc lát sẽ phải đối mặt với thi thể không đầu, hai người ngược lại không có quá nhiều cảm giác với mấy con côn trùng dưới lòng đất này.

Càng đi về phía trước, có một mảnh đất màu sắc khác biệt hoàn toàn, xung quanh rải rác rất nhiều đá, Tô Nhĩ và Trương Ngật liếc nhìn nhau, giữ im lặng bắt đầu đào.

Không cần vung xẻng nhiều lần, đã chạm vào được một thứ gì đó mềm mềm. Có thể tưởng tượng lúc ấy người đi chôn dùng ít sức như nào, có lẽ ngay cả một cái hố hoàn chỉnh cũng không đào ra.

Hai người hợp lực kéo thi thể ra ngoài, chỗ cổ trống không, đầu đã bị chặt đứt hoàn toàn, có vài con giun đang ngọ nguậy trong bùn đất ngấm đầy máu đen xung quanh.

Trương Ngật quay đầu đi, không muốn nhìn hình ảnh này nữa.

Nhưng Tô Nhĩ lại không có chút ý định dừng lại nào, chỉ chỉ mấy chỗ lân cận, chém đinh chặt sắt nói: "Tiếp tục."

Tuy không quá nguyện ý, Trương Ngật vẫn nhặt xẻng lên phối hợp, đương lúc lại đào ra một cỗ thi thể, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn liếc thấy huy hiệu trên thi thể không đầu.

Chợt ngẩng đầu nhìn Tô Nhĩ: "Tại sao có thể như vậy?"

"Không rõ lắm, trước cứ đào đi." Dõi mắt nhìn quanh, còn có vài chỗ đất gần đó có dấu vết bị lật qua lật lại.

Cùng nhau đẩy nhanh động tác, dần dần cánh tay bắt đầu có chút đau nhức, cuối cùng tổng cộng đào được chín cỗ thi thể, trong đó có tám cái đều đeo huy hiệu người chơi.

Trương Ngật cảm thấy bất an, tám người chơi, tuyệt đối đủ nhân số cho một lần vào phó bản, chứng tỏ trước bọn họ rất có thể có đội ngũ bị diệt cả đoàn.

Đúng lúc một trận gió lạnh thổi qua, hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.

"Tô..."

"Suỵt!" Tô Nhĩ chỉ vào thi thể, liếc mắt ra hiệu: "Hình như có người."

Trương Ngật hiểu được, nhanh chóng tháo xuống huy hiệu trên thi thể, lúc sau lại điều tra mấy người này, có thể sẽ có thu hoạch.

"Ai ở đó!"

"Chạy!" Tô Nhĩ ném cái xẻng về phía sau lưng, nhanh chóng chạy sâu vào trong rừng cây.

Trương Ngật chạy ngược gió nhe răng ra, trong lòng tràn ngập sự hối hận: "Đệch!"

Sớm biết như thế, thà đi phòng hồ sơ còn hơn. Chỗ nào là đang cầu ổn định, rõ ràng là tự tin đến điên rồi!

Đuổi theo chính là bảo vệ, thân hình cao lớn uy mãnh, đại khái là thường xuyên xử lý chuyện học sinh chạy trốn, tốc độ đặc biệt nhanh, tay còn vung dùi cui điện.

Hai người không dám chạy ra bên ngoài, nếu ra sân tập có người nhìn thấy bọn họ bị bảo vệ đuổi theo, khẳng định hết đường chối cãi, cuối cùng rơi vào kết cục bị tiêu hủy. Tô Nhĩ hít vào một hơi: "Nghĩ biện pháp đánh trả, động tĩnh lớn hơn sợ là sẽ dẫn tới một gã bảo vệ nữa, chúng ta nhất định sẽ chết."

Trương Ngật há mồm thở dốc: "Cậu đi hấp dẫn hỏa lực, tôi có thể có cách giết chết hắn!"

Tô Nhĩ ý vị sâu xa nhìn hắn một cái.

Trương Ngật đưa tới một thứ: "Tôi có một đạo cụ, chỉ cần không bị thương tổn quá nặng, có thể lập tức phục hồi như cũ." Bởi vì chạy bộ nên nói chuyện cũng không trôi chảy lắm: "Không tin... Cậu có thể thử trước."

Tô Nhĩ không chút do dự cắn nát đầu lưỡi, mở miệng bình ra, chất lỏng chỉ nhẹ nhàng dính ở mặt trên, miệng vết thương đã lập tức hồi phục như cũ, lúc này đồng ý: "Thế cứ theo lời anh nói mà làm."

Thấy cậu gật đầu đồng ý, Trương Ngật nhẹ nhàng thở ra, không bỏ được con thì không bắt được sói, hắn cũng không có ý định liều mạng với bảo vệ, hạ quyết tâm một khi Tô Nhĩ đi hấp dẫn hỏa lực, mình sẽ tranh thủ bỏ chạy ngay lập tức.

Nhưng câu nói tiếp theo của Tô Nhĩ lập tức phá vỡ tưởng tượng của hắn ——

"Nếu như tôi bị bắt, nhất định sẽ tiết lộ thân phận của anh cho bảo vệ, sau này chúng ta cùng được chôn trong khu rừng nhỏ, có bạn đồng hành cũng tốt.

"!!!"

Uy hiếp xong, động tác của Tô Nhĩ có thể gọi là gọn gàng mà linh hoạt, không chút do dự quay người chạy tới chỗ bảo vệ. Tiếng dùi cui điện vù vù xé gió vang lên trên đỉnh đầu, thân thủ của cậu coi như linh hoạt, xoay người né tránh, sau khi ổn định phần thân dưới còn có thể tàn nhẫn đá một cước qua.


Khuyết điểm giá trị võ lực thấp giờ phút này lộ rõ ra, một cước này căn bản không tạo được tổn thương gì. Bảo vệ là người, biện pháp hút âm khí không thể thực hiện được, súng phóng điện dưới khoảng cách gần mới có thể sử dụng, bây giờ đối phương một gậy vung tới, liền dễ dàng bức cậu ra xa vài mét.

Dù sao thì Tô Nhĩ cũng chưa từng luyện võ, sau khi né tránh khoảng bảy tám lần, cánh tay đã trúng một đòn thật mạnh, lúc này đã không còn cảm giác.

Suốt ngày dùng súng giật điện quỷ, không thể tưởng được cũng có lúc bị dùi cui điện đập.

"Tôi còn có đồng bọn, hắn tên..." Tô Nhĩ đứng cũng không vững, một hồi choáng váng, vẫn không quên nhịn đau cao giọng thét to.

Trương Ngật bất đắc dĩ quay đầu lại, chửi cha chửi mẹ mà đi lối tắt vòng qua đằng sau bảo vệ, nhặt cái xẻng lên, thừa dịp Tô Nhĩ còn có thể hoạt động một cánh tay túm bảo vệ lại, vững vàng chuẩn xác đập thật mạnh vào đầu đối phương.

Bảo vệ loạng choạng hai cái, ngã xuống đất không dậy nổi.

Trương Ngật cũng là loại người hung ác, lại đập thêm hai phát nữa.

Tô Nhĩ bụm tay ngồi dưới đất, nhìn qua một màn này nhíu mày.

Trương Ngật cười lạnh: "Hắn vừa rồi rõ ràng là muốn mạng của chúng ta, huống chi học sinh chết ở trong tay bảo vệ cũng không ít, còn có thể có nhóm người chơi trước đó."

"Xem trò vui chắc đủ rồi nhỉ?" Ánh mắt Tô Nhĩ thực sự xuyên thấu qua hắn, nhìn về phía xa hơn.

Trương Ngật quay đầu lại, không thấy bóng người, vỗ ngực phàn nàn: "Tôi nói này cậu đừng có dọa người nữa được không."

Tô Nhĩ chỉ chỉ phía trên, cô bé đang cầm đèn lồng ngồi ở trên ngọn cây, thân thể giống như không có sức nặng, thân cây cũng không bị uốn cong gì.

Sửng sốt hai giây, Trương Ngật vội vàng lùi về sau một bước: "Tôi đệch!"

Cô bé nhảy từ trên cây xuống, rất thất vọng mà nhìn qua Trương Ngật: "Ai bảo anh đi phối hợp tên đó chứ?"

Nếu không Tô Nhĩ đã sớm chết rồi, mệt cho cô còn tràn đầy chờ mong.

Tô Nhĩ không để ý tới lời châm chọc, định dùng đồ vật vừa nãy của Trương Ngật cho, tổng cộng non nửa bình chất lỏng. Đưa đến bên miệng nhưng lại không đổ vào, đột nhiên hỏi: "Nó nhiều nhất có thể khôi phục thương tổn nặng như nào?"

"Không rõ lắm." Trương Ngật nghĩ nghĩ: "Nhưng mà tôi đã dùng nửa bình trong một phó bản, lúc ấy chân bị chém đứt cũng có thể phục hồi lại như cũ."

Thấy Tô Nhĩ chần chờ, Trương Ngật không đồng ý: "Đồ vật cho dù tốt, mạng vẫn quan trọng hơn."

Trong phó bản mặc kệ có tổn thương nặng thế nào đi nữa thế, chỉ cần người chơi có thể còn sống đi ra ngoài, đều có thể khôi phục như lúc ban đầu, nhưng trạng thái bây giờ của Tô Nhĩ rõ ràng không có khả năng tiếp tục ngạnh kháng.

Tô Nhĩ rũ mắt không biết đang cân nhắc gì, qua một lúc nhìn về phía cô bé: "Có biết Cẩu Bảo Bồ không?"

Cô bé vẻ mặt cảnh giác nhìn cậu: "Nghe ngóng tên gian thương kia làm cái gì?"

Tô Nhĩ nở nụ cười, lại hỏi: "Có thể tạm thời rời khỏi phó bản không?"

Cô bé lần này ngay cả ánh mắt cũng không cho cậu.

Tô Nhĩ thở dài: "Là tôi suy nghĩ nhiều, ngay cả người chủ trì lợi hại như Thần Toán Tử cũng không có biện pháp..."

Hùng hài tử chịu không nổi phép khích tướng, bất mãn nói: "Điểm ấy hắn không bằng tôi!"

Tô Nhĩ vẻ mặt hoài nghi.

Cô bé càng bị chọc tức, phẫn nộ mà quăng đèn lồng, mặt đất có thêm một cái hố: "Người chủ trì không thể tùy ý rời phó bản, nhưng trò chơi có 《 luật bảo vệ người chủ trì vị thành niên 》, cho phép người chủ trì nhỏ tuổi có một cơ hội rời đi."

Nghe được tin tức mình muốn, ánh mắt Tô Nhĩ nhìn cô càng thêm dịu dàng, cô bé bị nhìn đến mức da đầu run lên.

Tô Nhĩ mê hoặc nói: "Giúp tôi đến chỗ Cẩu Bảo Bồ làm giao dịch, tôi có thể giúp em nâng cao danh tiếng trong giới người chủ trì."

"Không có khả năng." Cô bé không chút nghĩ ngợi từ chối.

Tô Nhĩ tự động loại bỏ lời nói của cô, buông tay bụm lấy cánh tay ra: "Trong lãnh địa của Cẩu Bảo Bồ có một vị lão bà bà, sống ở gác xép, em lột da trên tay tôi rồi đi tìm bà ấy..."

Trương Ngật bên cạnh nghe thấy hoài nghi nhân sinh, cô bé trực tiếp nhảy dựng lên: "Lột da?"

Thậm chí có người chơi chủ động yêu cầu bị lột da!

Tô Nhĩ gật đầu, chứng minh cô không có nghe lầm. Vất vả lấy ra đạo cụ búp bê: "Đến lúc đó đi hỏi bà bà có nguyện ý giúp tôi sửa lại búp bê không, nếu không muốn thì thôi, coi như tấm da kia là tôi hiếu kính bà ấy."

Bị phần tàn nhẫn này làm cho khiếp sợ, cô bé trợn tròn mắt: "Đây đối với tôi có chỗ tốt gì chứ?"

Tô Nhĩ: "Tôi ở trong trò chơi cũng coi như 'tiếng xấu đồn xa', sau khi em trở về đừng nói lí do, chỉ truyền đi chuyện lột da tôi, không phải cho thấy em rất lợi hại à?"

Cô bé cúi đầu nhìn mũi chân, có chút xấu hổ mà động tâm... Ai mà không có lòng hư vinh chứ?

Tô Nhĩ tiếp tục nhẹ giọng xây dựng bản kế hoạch cho cô: "Nghĩ mà xem nhiều người chủ trì ăn thiệt thòi ở chỗ tôi như vậy, đem ra so sánh, em sẽ nổi tiếng trong một đêm."

Giọng nói cô bé nhỏ đến mức gần như không nghe được: "Có thể bị phát hiện hay không?"


"Làm sao có thể?" Tô Nhĩ hơi ngồi thẳng người, giống như không rõ tại sao cô phải âm thầm lo lắng như vậy: "Đây đều là việc trong tối*!"

*暗箱操作: ám tượng thao tác, chỉ việc lợi dụng quyền lực để làm điều gì đó bí mật.

Im lặng ngắn ngủi qua đi, cô bé tay nắm chặt đèn lồng: "Làm đi!"

Tô Nhĩ: "Để đảm bảo đạt được mục đích, tôi muốn nhân viên vệ sinh đến lột da, cô ta thường xuyên làm tiêu bản, có kinh nghiệm."

"..."

Trong rừng cây, tiếng gió cùng tiếng thở dốc hỗn tạp.

Từng giọt mồ hôi lăn xuống từ trán Tô Nhĩ, mặc dù cái cánh tay này đã không có cảm giác gì, nhưng vẫn có thể cảm giác được một chút đau đớn. Trong khoảng thời gian này Tô Nhĩ căn bản không dám chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào nhân viên vệ sinh, phòng ngừa cô ta thừa cơ trả thù.

Nhân viên vệ sinh quả thật có ý nghĩ này, thế nhưng bị nhìn chòng chọc quá mức, không có cách nào thực hiện. Trước đó cũng bị giết đến sợ, đối mặt với Tô Nhĩ, vẫn có một loại sợ hãi trong vô thức.

Đợi đến lúc làn da trên tay bị lột bỏ hoàn toàn, sự nhẫn nại của Tô Nhĩ cũng đã đến cực hạn, một hơi uống hết thuốc, hai tay trong nháy mắt nhẵn bóng như lúc đầu.

Nếu không phải quần áo bị mồ hôi làm ướt sũng, tất cả trước đấy dường như chỉ là ảo giác.

"Làm phiền rồi." Tô Nhĩ suy yếu nở nụ cười với người chủ trì.

Cô bé nhìn cậu một cái thật sâu, mang theo làn da đã qua xử lý rời đi.

Trong lâu đài cổ nguy nga.

Cẩu Bảo Bồ trước sau như một treo một nụ cười hiền lành: "Tốn nhiều âm khí cưỡng ép thức tỉnh như vậy, chỉ vì đến lấy công bằng, cái này cũng không thỏa đáng lắm."

Ở phía đối diện hắn, là nửa bộ xương khô, cả thân quấn quanh đầy tử khí, giọng nói khản đặc: "Loại đồ vật âm khí này, tôi có rất nhiều."

"Tôi sẽ không trả lại đồ đâu," Cẩu Bảo Bồ xòe xòe tay: "Anh với Tô Nhĩ minh hôn được quy tắc trò chơi cho phép, cậu ta lại có hôn khế, tôi chỉ là thương nhân, kiếm chút tiền sinh hoạt mà thôi..."

Lời còn chưa dứt, không vui nheo mắt: "Sao trẻ con thời nay lại thích chạy loạn đến nhà người khác thế nhỉ?"

Cẩu Bảo Bồ xoay xoay hạt châu trên tay, không gian bốn phía trong nháy mắt vặn vẹo, bức tường bị liên lụy trực tiếp vỡ nát.

Là trung tâm bị công kích, cô bé phun ra một ngụm trọc khí, ánh sáng đèn lồng trở nên mạnh mẽ hơn, lúc này mới thành công đi ra từ trong không gian, thầm nói một tiếng nguy hiểm thật.

"Tôi đến tìm một vị lão bà bà." Cô nói.

Cẩu Bảo Bồ ghét nhất là hùng hài tử, lo ngại có luật bảo hộ nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, có chút lãnh đạm nói: "Lão nhân gia tính khí cũng không tốt lắm."

Cô bé: "Là Tô Nhĩ tìm bà ấy giao dịch."

Biết rõ Tô Nhĩ đã từng tới phó bản phúc lợi, cô bé trực tiếp chỉ mặt gọi tên.

Cẩu Bảo Bồ còn chưa biểu hiện ra cái gì, ngược lại là bộ xương khô kia nghe được cái tên này lập tức đằng đằng sát khí.

Cẩu Bảo Bồ vui vẻ, thay đổi thái độ: "Cậu ta chỉ là một người chơi, có thể làm được giao dịch gì?"

Cô bé từ chối trả lời.

Dùng đầu ngón tay ma sát hạt châu trên cổ tay, Cẩu Bảo Bồ hứa hẹn: "Nhóc nói cho ta biết, ta sẽ không nói ra đâu." Dừng một chút rồi nói thêm câu: "Chuyện nhóc xông vào hôm nay cũng sẽ xí xóa."

Câu sau rất hấp dẫn người khác, cô bé chần chừ một chút: "Tuyệt đối không thể nói ra."

Cô còn đang muốn được nở mày nở mặt với bên ngoài một chút.

Cẩu Bảo Bồ gật đầu, giả bộ thề thốt.

"Nghe nói ban đầu ở phó bản phúc lợi, lão bà bà rất vừa ý làn da trên tay của Tô Nhĩ," cô bé nói rõ tình huống: "Hiện giờ anh ta bị thương, lại có một đạo cụ trị liệu, cảm thấy trực tiếp dùng thì quá lãng phí, dứt khoát đem da lột hết."

"..."

Từ nào cũng dễ hiểu mà sao khi nối với nhau lại có chút kinh hãi nhỉ?

Nụ cười trước sau như một trên mặt Cẩu Bảo Bồ nhiều thêm một tia phức tạp, sau một hồi nhìn về phía Quỷ Vương đối diện: "Anh bị bán không oan."

Tàn nhẫn bán cả bản thân, còn có cái gì Tô Nhĩ không làm được đây?

___________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Quỷ Vương: Cái mà tên khốn nạn kia nên bán chính là da mặt của hắn! Vô liêm sỉ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui