Bảy Ngày Bảy Đêm


Có rất nhiều người chủ trì, hiển nhiên là tất cả hành động của Tô Nhĩ còn chưa truyền tới chỗ Thần Toán Tử.
Thần Toán Tử buông tay ra, giả bộ trầm tư suy nghĩ, một lúc sau mới nói: "Hoàn toàn chính xác, cậu không cần phải đi.

Không bằng ở tại chỗ này chờ kết quả?"
Lời nói thật giả khó phân, Tô Nhĩ từ trên mặt của hắn cũng không nhìn ra được chút nào manh mối.

Nhưng theo phán đoán thông thường, bị bỏ lại ở trong núi qua đêm, có thể nói đã cách cái chết gần thêm một bước, vì vậy không chút do dự lựa chọn đi cùng với số đông.
Thần Toán Tử không can thiệp quá nhiều vào quyết định của Tô Nhĩ, tận chức trách mà nhắc nhở: "Trên núi trời tối sớm, mọi người nên lên đường nhanh chút thì hơn."
Bản thân hắn lại không theo sau, hướng về phía bóng lưng người chơi quơ quơ tay áo.
Bậc thang trải qua dầm mưa dãi nắng, rất nhiều chỗ xuất hiện nứt gãy.

Đề phòng trật chân, người chơi ai cũng cúi đầu nhìn đường, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước.

Đợi đến lúc đi tới một khoảng cách đủ xa, Vệ Tuấn mới chậm rãi lên tiếng: "Có chút không đúng."
Dưới bình thường tình huống, người chủ trì chịu trách nhiệm thông báo điều kiện qua cửa, rồi sau đó ngồi nhìn người chơi tự sinh tự diệt, ngẫu nhiên cảm thấy hứng thú, sẽ từ một nơi bí mật gần đó trợ giúp một chút.
Thần Toán Tử không giống với đại đa số người chủ trì bọn họ gặp qua, thậm chí còn trông như là một người chơi chính trong trò chơi.
"Cẩn thận vẫn hơn." Kỷ Hành thản nhiên nói: "Đừng quên mục đích chính."
Vệ Tuấn nhắm lại mắt, dặn dò mọi người: "Dưới tình huống cho phép, việc đầu tiên là phải đảm bảo mạng sống của Tô Nhĩ."
Nhìn biểu cảm khác lạ của những người xung quanh, đột nhiên bị điểm danh, Tô Nhĩ có chút không thích ứng.
Vệ Tuấn lại nói thẳng ra: "Giá trị mị lực của cậu là cao nhất, vượt xa những người khác, sẽ là một bước đột phá tốt."
Tô Nhĩ đột nhiên có chút bội phục những người chơi này, để nắm giữ quyền chủ động trong khi đối đầu với quỷ quái, lần lượt cầm mạng đến mạo hiểm.
"Khụ khụ."
Người đàn ông có vóc dáng thấp ở sau cậu vài bước tên là Tào Nhạc Đạo, nhìn thấy vẻ kính nể trên mặt Tô Nhĩ, lúng túng ho khan hai tiếng: "Không có vĩ đại như cậu tưởng tượng đâu."
Tô Nhĩ ngẩn ra.
Tào Nhạc Đạo cười khổ: "Tôi không có nhiều năng lực lắm, sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện không may trong trò chơi.

Trong đội đưa ra điều kiện là chỉ cần trải qua phó bản lần này, bất kể sống hay chết, đều cho người nhà tôi một khoản tiền."
Một vài người cũng có lý do giống vậy.
Vệ Tuấn giải thích: "Mấy tổ chức lớn mỗi phái cử ra một thành viên, hợp tác với điều kiện tiên quyết là nếu trong chúng ta có một người sống sót đi ra ngoài, nhất định phải báo cáo cho họ tất cả các phát hiện."
Tô Nhĩ nhịn không được nhìn về phía Kỷ Hành, trước khi đến tại sao lại không thấy anh ấy nói đến việc trong đội ngũ sẽ cho phúc lợi?
Kỷ Hành bình tĩnh nói: "Quy Phần ít người, người nào có thời gian thì người đó tới."

"..."
Sự thật chứng minh, con đường tinh anh cũng không phải là dễ đi.
Leo cầu thang tốn rất nhiều sức lực, đi đến nửa đường, đột nhiên mây đen giăng kín bầu trời, bắt đầu mưa nhỏ liên miên.

Cứ như vậy, đường núi càng thêm khó đi, mọi người cũng không dám vì tiết kiệm sức lực mà dừng lại nghỉ ngơi, có người tìm vui trong đau khổ đùa cợt: "Chân đều đau nhức cả rồi, đừng đợi lát nữa gặp phải đồ vật không sạch sẽ chạy cũng không chạy nổi."
"Mọi người nhìn kìa!" Đúng lúc này, Tào Nhạc Đạo đứng cạnh một tảng đá có chút kinh hỉ ngẩng đầu nhìn: "Sắp đến rồi!"
Hắn vừa nói xong, lập tức có hai ba người kiễng chân nhìn qua, quả thật nhìn thấy ngay chính giữa lớp sương mù mưa bụi bao phủ, đường nét ngôi miếu như ẩn như hiện.
Đã có mục tiêu phía trước, mọi người vô thức tăng tốc nhanh hơn, liền một mạch bò tới đỉnh núi.

Khi chân chính đứng trước cửa miếu, cả đám cạn lời.
"Ngôi miếu này..." Tô Nhĩ trầm ngâm một chút: "Có phải là có chút rách nát quá không?"
Một câu nói ra tiếng lòng của mọi người.
Dựa theo lời nói của Thần Toán Tử lúc trước, nơi này là nơi có thể thay đổi số mệnh, cho nên trong tiềm thức bọn họ cho rằng đó sẽ là nơi chùa chiền rất uy nghiêm.

Nào biết được cái miếu nhỏ đổ nát trước mặt không biết đã mấy năm rồi chưa tu sửa, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, gió thổi qua, cửa gỗ cũ rích lắc lư qua lại, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Trước mắt trời sắp tối rồi, gió lại có xu thế ngày một lớn hơn, đối với bọn họ mà nói, dù biết rõ ngôi miếu trước mặt có vấn đề, cũng chỉ có thể vào xem thử.
Tào Nhạc Đạo: "Có ai muốn đi vệ sinh không?"
Trước khi trời tối giải quyết vấn đề sinh lý là thích hợp nhất, kế tiếp một đêm, sẽ không có ai dám mạo hiểm mà đi vệ sinh.
"Nhịn một chút đi." Vệ Tuấn ngăn cản hắn: "Đồ vật không sạch sẽ trên núi này chỉ sợ không ít đâu."
Có mấy người cũng gật đầu theo.

Tào Nhạc Đạo linh trị thấp không cảm thấy gì, nhưng bọn hắn cảm nhận được...!Trong khu rừng phía trước thỉnh thoảng sẽ có một luồng khí lạnh xâm nhập tới.
Không có cái gì quan trọng hơn tính mạng, Tào Nhạc Đạo cuối cùng vẫn lựa chọn cùng mọi người tiến vào miếu.
Sức gió ngày càng mãnh liệt, người chơi đứng sát cửa đóng cửa lại, di chuyển về phía trước một tí.
Thùng thùng!
Gió lớn đập vào cửa, như là vị khách không mời mà đến đập phá cửa.
Kỷ Hành đi lại trong miếu quan sát mọi thứ, Tô Nhĩ đứng cách anh không xa, bắt chước theo mà quan sát kỹ xung quanh.

Có lẽ là do cậu thiếu kinh nghiệm, ngoại trừ việc trông thấy mạng nhện trên nóc nhà có chút bẩn, cái gì cũng đều nhìn không ra.
Dư quang ánh mắt Kỷ Hành nhìn thấy biểu cảm của Tô Nhĩ, giơ tay lên: "Cậu nhìn bên kia đi, có quỷ kìa."
Tô Nhĩ cảm thấy anh đang coi mình là trẻ con mà trêu chọc, hơi bĩu môi.
Vệ Tuấn bên cạnh nhịn không được nhìn về phía Kỷ Hành, dường như không thể tưởng tượng được cái người này cũng sẽ có lúc ấu trĩ như vậy.

Kỷ Hành: "Tôi rất nghiêm túc."
Tô Nhĩ chần chờ trong phút chốc, rồi hướng mắt nhìn về phía tay anh chỉ, phát hiện chỗ đó chẳng biết từ lúc nào nhiều ra một người.

Đầu đội khăn vuông, bờ môi trắng bệch, từ cách ăn mặc có thể nhìn ra vài phần nghèo túng.
Đột nhiên xuất hiện thân ảnh làm cả đám sợ hết hồn!
Bản thân Tào Nhạc Đạo đã chịu đựng không đi vệ sinh, lúc này lại cách gần nhất, thiếu chút nữa bị hù đến không nhịn nổi, liên tiếp lùi về sau vài bước.
Thư sinh như là nhìn không thấy bọn hắn, hai tay chắp sau lưng đứng tại chỗ xoay người lại, trong miệng nói lẩm bẩm.
"Xin chào."
Chủ động cùng hắn đáp lời chính là người chơi nữ tên Tống Giai Nguyệt, cô không hề muốn làm chim đầu đàn, bất đắc dĩ nghe Thần Toán Tử đoán mệnh rằng mình sẽ chết oan chết uổng vào một buổi tối nào đó.

Ai biết 'buổi tối nào đó' sẽ không phải là tối nay, vì vậy chỉ có thể cố gắng thu thập tin tức, thay đổi số mệnh mà phó bản định ra.
Thư sinh lúc đầu không để ý cô ta, đắm chìm trong thế giới của chính mình, nhưng một lúc sau đột nhiên tiến sát lại, làm Tống Giai Nguyệt cả kinh đến mức hô hấp căng thẳng.
"Mệnh có thể sửa ư?"
Tống Giai Nguyệt không dám đưa ra đáp án quá chắc chắn, chỉ nói: "Tôi cần thời gian ngẫm lại đã."
Thư sinh đẩy cô ra, lực đạo vô cùng lớn, người đứng phía sau không kịp đỡ, lưng Tống Giai Nguyệt nặng nề đập vào tường, kêu lên đau đớn một tiếng, che nửa bên vai đau đến tê dại, nhưng cũng không dám lớn tiếng nói lại.
Tô Nhĩ cũng không biết là vận khí gì, đứng cách xa nhất rồi nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thư sinh kia bước nhanh tới chỗ mình.
"Mệnh có thể sửa ư?"
Ngữ khí thư sinh so với vừa nãy càng thêm nóng nảy, trường sam theo bước chân của hắn vù vù rung động.
Không hiểu thì hỏi lại, Tô Nhĩ: "Anh cảm thấy sao?"
Thư sinh gắt gao nhìn chằm chằm cậu, mãi hồi lâu, ánh mắt đột nhiên lại nhìn về phía những người khác, trong mắt đầy vẻ xem thường: "Chả ai tốt số cả!"
Kỷ Hành ngay lúc này mở miệng: "Chúng tôi đặc biệt tới chỗ này để tìm kiếm phương pháp cải mệnh."
Con ngươi thư sinh chuyển động, ngay lập tức đáp ứng: "Có thể!"
Trả lời dứt khoát nhanh chóng làm cho lòng người cảm thấy có chút bất an.
"Nhưng phải làm một chuyện trước đã," thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, thư sinh rất nhanh nói ra điều kiện của mình: "Trong rừng rậm có một hồ ly trắng thành tinh, các người phải giúp ta giết nó trước."
Tô Nhĩ: "Anh có cừu oán với hồ ly à?"
Vừa hỏi xong, không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Thư sinh vẻ mặt phẫn uất: "Thầy tướng số nói ta năm hai mươi tuổi sẽ chết dưới đào hoa sát, vì tránh điều đó, ta từ nhỏ không dám cùng nữ tử tiếp xúc nhiều.

Nào biết con hồ ly xảo trá, giả trang thành nam tử cùng ta đi khoa thi cử, nửa đường trù tính khiến ta tháo ngọc bội hộ thân xuống, muốn mạng của ta!"
Tô Nhĩ: "Anh cũng nói hồ ly xảo trá, nếu như chúng tôi không thể giết nó..."

Thư sinh lạnh lùng cười cười, một cước đá văng cỏ dại trên mặt đất, lờ mờ có thể thấy được một mảng trắng dày đặc, không biết là xương cốt của người hay động vật nữa.

Có một phần nhô lên ở giữa, Tô Nhĩ tập trung nhìn vào, xác định là cái đầu lâu.
Ban đầu còn rất đồng tình với cảnh ngộ của thư sinh, lúc này lần nữa ý thức được quỷ chính là quỷ, trong phó bản bày tỏ thương hại với chúng là tối kỵ.
Thư sinh âm trầm nói: "Trước hừng đông, con hồ ly không chết, người chết sẽ là các người."
Dựa sát vào tường, Tống Giai Nguyệt có thể xác định bả vai nhất định là một mảng xanh tím, chịu đựng đau đớn hỏi: "Hồ ly có thể có nhược điểm gì?"
Thư sinh: "Đương nhiên là sợ ánh sáng ngọc bội của ta lúc trước." Nói xong vẻ lại giận dữ: "Lúc trước nếu không phải ta cả tin, tháo miếng ngọc bội lúc trước xuống, nó sẽ làm gì được ta chắc!"
Tống Giai Nguyệt liền vội hỏi: "Ngọc bội ở nơi nào?"
Thư sinh không kiên nhẫn phất tay: "Có lẽ là rơi trong rừng cây rồi."
Rừng núi diện tích rộng lớn như thế, câu nói thì mơ hồ không rõ, hiển nhiên là không muốn nói ra tình hình thực tế.

Thư sinh một mặt muốn báo thù, một mặt lại muốn giết người.

Nhưng bây giờ, cái sau có khả năng cao hơn.
Quyền chủ động không ở trong tay ngươi chơi, đành phải buông trôi phó mặc, trước mắt chỉ có thể làm như vậy.
Mấy người bị tiên đoán sẽ tử vong sớm nhất liên hợp lại với nhau, chuẩn bị đi phụ cận tìm kiếm.
Danh tiếng của Kỷ Hành ở trong ngươi chơi được lan truyền rộng rãi, trước khi xuất phát Tống Giai Nguyệt nhìn về phía anh: "Nếu như anh có thể đi cùng chúng tôi, đồ vật tìm được sẽ thuộc về anh."
Ngọc bội kia nghe vào đã thấy rất có khả năng là một đạo cụ.
Sau khi nói xong, trong lòng cô cũng vô cùng lo lắng, không biết dụ hoặc của đạo cụ đối với Kỷ Hành có đủ khiến anh đi ra ngoài mạo hiểm hay không.
Kỷ Hành không có trả lời ngay, lúc cô ta đang lo lắng không yên, nhìn sắc trời bên ngoài, mắt thấy mưa sắp tạnh, mới chậm rãi lên tiếng: "Nửa tiếng, tìm không thấy tôi sẽ trở về."
Tô Nhĩ vốn muốn đi cùng, Kỷ Hành hướng cậu khẽ lắc đầu, ám chỉ ở lại chỗ này.
Chung sống với quỷ dưới một cái miếu chắc chắn không phải là trải nghiệm sung sướng, trong miếu vừa ướt vừa lạnh, cũng may còn có sáu người ở lại, nên cũng không đến mức quá sợ hãi.
Thư sinh lại bắt đầu đi xung quanh lẩm bẩm, người chơi không dám trao đổi quá mức, lo lắng hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Sống một ngày như bằng một năm, bên ngoài rốt cuộc cũng truyền đến âm thanh, Vệ Tuấn ánh mắt sắc bén, không biết đã thấy gì vội vàng đi đến cửa, giúp đỡ đưa một người chơi vào trong miếu.
"Tào Nhạc Đạo?" Tô Nhĩ đi qua, gom đống cỏ dại lại cùng một chỗ, cho hắn nằm ở phía trên: "Làm sao lại bị thành như vậy?"
Từ bên ngoài nhìn vào, căn bản nhìn không ra thương tổn, nhưng mắt thường có thể thấy Tào Nhạc Đạo so với trước gầy đi không ít, giá trị võ lực càng là giảm xuống hơn phân nửa.
Tống Giai Nguyệt lắc đầu: "Trong rừng rậm xuất hiện sương mù, chờ lúc sương mù tan người liền ngã xuống."
Sợ là hồ ly thấy bọn họ nhiều người, chọn cách chia ra mà đánh.
Kỷ Hành trầm ngâm nói: "Không nhìn ra chân thân, nên sẽ không dễ đối phó."
"Một đám phế vật." Thư sinh nhìn có chút hả hê, nhưng giọng nói lại hung dữ: "Chỗ này của ta không chứa chấp phế vật."
Ngón tay gầy guộc chỉ ngay vào Tào Nhạc Đạo đang hôn mê bất tỉnh: "Ném hắn ra ngoài!"
Tống Giai Nguyệt: "Điều này không giống với những gì đã nói trước đó, trước khi hừng đông chúng tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách đi..."
Thư sinh cắt ngang cô ta: "Hoặc là ném người ra ngoài, hoặc là cả cô cũng cút ra ngoài."
Quỷ muốn mạng người, làm sao có thể nói thông đạo lý được.
Bản thân Tống Giai Nguyệt giá trị võ lực đã đột phá điểm giới hạn, nhưng vẫn chưa đủ để đối phó với thư sinh, liền đưa ánh mắt trước sau đặt trên người Kỷ Hành và Vệ Tuấn, hai người khẽ gật đầu.

Một giây sau, cùng cô đồng thời ra tay.

Trong phó bản Vô Độ, Tô Nhĩ tận mắt chứng kiến Kỷ Hành giết chết con quỷ cắt lưỡi.

Tên thư sinh này rõ ràng khó đối phó hơn rất nhiều, ba người hợp lực lại, còn có thể kiên trì quần chiến.
Kỷ Hành nửa đường liếc nhìn Tô Nhĩ: "Chúng ta cố gắng kéo dài thời gian một chút, cậu nắm chắc lấy cơ hội."
Thư sinh thấy anh còn có thời gian rảnh để nói chuyện, bị chọc giận, tất cả thế công hầu như đều hướng về phía Kỷ Hành.
Tô Nhĩ rất nhanh liền hiểu được ý của Kỷ Hành, bây giờ là một cơ hội tốt để thí nghiệm giá trị mị lực.
Quỷ càng đánh càng hăng, thể lực người thì có hạn, thời gian càng kéo dài, đám người Kỷ Hành sẽ càng gặp bất lợi.
"Tối đa hai phút." Vệ Tuấn quát khẽ một tiếng.
Tô Nhĩ sau khi ổn định tinh thần, không biết làm sao nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được cái gì, rồi lại không cam lòng không thu hoạch được gì, thử mạo hiểm tới gần, muốn nhìn một chút xem có thể có cảm thụ khác không.
"Một phút đồng hồ!" Vệ Tuấn nói: "Những ai thực lực yếu đứng sát vào cửa, thấy tình huống không ổn chạy ngay vào rừng rậm."
Rừng rậm có hồ ly, nên thư sinh không dám tới gần, nếu không cũng sẽ không giật dây bọn họ đi báo thù.

Chỉ có điều chỗ đó cũng là đầm rồng hang hổ, có thể sống sót hay không còn phải xem vận may mỗi người.
Chỉ có Tô Nhĩ một mực nhìn chằm chằm thư sinh không ngừng tới gần, phát hiện một khi bản thân có sát tâm với hắn, trong máu dường như có loại lực lượng đang kêu gào.
Tô Nhĩ thử quơ quơ nắm đấm, không có tạo thành bất cứ thương tổn gì.

Đột nhiên khuôn mặt tròn trịa cười ha hả của Cẩu Bảo Bồ hiện lên trong đầu, Tô Nhĩ lại đi về phía trước một bước nhỏ.
Xung quanh thư sinh vô cùng lạnh, lạnh đến thấu xương.
Đại não cũng không vì rét lạnh mà đình chỉ suy nghĩ, cảnh tượng giao dịch với Cẩu Bảo Bồ tái hiện ra, mơ hồ nhớ lại lúc đối phương mua giấy đỏ đã từng nói qua rất hài lòng âm khí phía trên.

Ngay lập tức mắt Tô Nhĩ sáng lên, lớn tiếng nói: "Giúp tôi đè xuống! Tôi muốn hút hắn!"
Tống Giai Nguyệt bị nội dung câu nói dọa đến mức suýt nữa thì sẩy tay trọng thương.
Cắn răng, kiên trì phối hợp động tác với Kỷ Hành và Vệ Tuấn, ép thư sinh vào góc tường.
Kỷ Hành liếc nhìn hai người khác: "Dùng đạo cụ."
Tống Giai Nguyệt lấy ra một lá bùa, cô có tổng cộng hai món đạo cụ, giờ phút này tâm đều đang rỉ máu, Vệ Tuấn thì túm lấy thanh kiếm gỗ đào trên cổ, về phần Kỷ Hành, cũng dùng lá bùa.
Ba món đạo cụ cùng lên, mới miễn cưỡng cố định được thư sinh nửa khắc.
Tô Nhĩ không chút do dự xông tới, thuận theo ý nghĩ trong lòng, cách một thước, nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
Một hơi này cực kỳ dài, hoàn toàn không giống như lượng hô hấp mà con người có thể làm được.
Thư sinh cảm giác được âm khí trong cơ thể đang không ngừng bị rút đi, da mặt dần dần khô quắt lại, như là cái cây bị cưỡng ép nhổ khỏi đất, sinh cơ tán loạn.

Không khỏi run rẩy mà mở miệng: "Câm, câm miệng..."
Giờ phút này, hắn nhớ lại cảm giác sợ hãi ngày đó khi bị hồ ly tinh hút khô!
_______________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thư sinh: Ta đã làm sai điều gì chứ, tại sao phải trải qua tận hai lần bị hút khô!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui