Bảy Năm

Ngày hôm sau, Viên Trạch lôi kéo Bạch Trăn đi bơi lặn, cảm giác như hai người được đến một thế giới khác. Đây là lần đầu tiên Viên Trạch đi lặn, còn Bach Trăn vì yêu cầu công việc nên thậm chí đã từng thi lấy giấy phép lặn biển rồi, anh kéo Viên Trạch bơi lặn trong đám san hô, tìm thấy rùa và cá mặt quỷ trong biển rộng, còn có cả đàn cá nhỏ đang chơi đùa.

Viên Trạch chơi tới không còn biết trời đất, quả thực chẳng hề muốn ngoi lên mặt biển, cuối cùng vẫn phải do Bạch Trăn túm lấy kéo lên bờ. Lên tới nơi Viên Trạch mới nhận ra bụng mình xẹp lép, toàn bộ thể lực đều bay mất.

Hai người ăn một bữa thịnh soạn, Bạch Trăn buồn cười lau đi hạt cơm dính trên mép Viên Trạch, đút vào miệng mình, “Chơi vui như vậy thì mai lại đi nữa, chúng ta tìm một hải vực khác.”

Lời ca ngợi thao thao bất tuyệt về đáy biển của Viên Trạch bỗng khựng lại, sửng sốt một chút, cậu cười cười với Bạch Trăn, cúi đầu tiếp tục ăn hải sản tươi.

Buổi chiều, Viên Trạch cả người thoa kín dầu chống nắng nằm nhoài trên bãi cát tắm nắng, vì công việc nên Bạch Trăn không thể phơi nắng đen đi hay để bị phỏng đỏ, cho nên đành ngồi dưới tán dù che đọc tiểu thuyết.

Ánh mặt trời rất dịu dàng, cũng không bỏng rát như trong tưởng tượng, khiến cho Viên Trạch thiu thiu buồn ngủ. Cho nên cậu không nhìn ra bãi cát sóng biển chẳng có biến hóa gì kia nữa, mà nhìn về phía mỹ nam bên cạnh.

Hiển nhiên Bạch Trăn không chú ý tới ánh mắt Viên Trạch, mà tiểu thuyết trên tay anh cũng đã lâu không lật qua trang mới. Không sai, anh đang ngẩn người, nhưng vẻ mặt lại rất phong phú.

Viên Trạch sẽ không hỏi anh đang nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy, bởi vì cậu biết, thứ có thể khiến anh chuyên chú như vậy sợ là chỉ có kịch bản, hơn nữa rất kỳ diệu, Viên Trạch có thể lý giải suy nghĩ của Bạch Trăn lúc này, nếu đã chọc cho đạo diễn tức giận, nghỉ ngơi thêm mấy ngày, ít nhất sau khi quay lại phải khiến người ta thỏa mãn bằng kỹ năng diễn xuất mới được.

Vì vậy, cứ không tự chủ tập luyện trong đầu, một cảnh rồi lại một cảnh.

Bạch Trăn có thể đi tới vị trí hôm nay, thật sự không phải dựa vào thiên phú, đại khái nói trắng ra, về cái thứ gọi là thiên phú này thì Viên Trạch còn may mắn hơn anh nhiều, đó cũng là lý do hồi đi học cậu có thể thoải mái không kiêng nể gì đi làm những chuyện khó mà tin nổi, cho dù là lập ban nhạc hay là làm nghệ thuật hay là giúp đoàn phim phối âm, đối với Viên Trạch mà nói đều chẳng phải việc gì khó, giống như chỉ hạ bút thành văn. Nhớ lúc trước Viên Trạch quyết định không chơi trong ban nhạc nữa, Quý Phong tìm cậu uống bữa rượu, cuối cùng còn nói một câu, thật đáng tiếc, em là người thuộc về sân khấu, có điều đây cũng là quyết định của em, lúc chơi với em đã phát hiện em thực sự chỉ đang đùa giỡn, sẽ không coi thứ gì là thật, cho nên bỏ qua cũng chẳng có gì hối hận.

Thôi thôi, tóm lại là so với bản thân cậu, Bạch Trăn tuyệt đối thuộc về phái nỗ lực, anh có điều kiện tốt bẩm sinh, ngũ quan gương mặt đẹp, nhưng tiếc là cái khác lại không có. Cho nên anh mới tốn nhiều thời gian cố gắng hơn so với những người có thiên phú diễn xuất khác, thêm vào đó anh còn có chấp niệm mãnh liệt hơn bọn họ nhiều, có thể không để cho thứ khác mê hoặc, kiên trì tới cùng.

Cho nên trong một mức độ nào đó mà nói, Bạch Trăn vẫn rất vui vì người đại diện của mình là cái kẻ có chút không từ thủ đoạn, La Sâm.


Lúc di động vang lên, Viên Trạch chống người dậy liếc nhìn điện thoại, đồng thời cảm nhận được ánh mắt Bạch Trăn lia về phía mình.

“Gay rồi, em quên mất đã hứa với Chính Thái hôm sau sẽ giúp cậu ấy phối âm.” Viên Trạch ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Bạch Trăn, người sau khẽ nhíu mày.

“Không thể tìm ai khác ư?”

“Em là cọng rơm cuối cùng của cậu ấy…”

“Đổi thời gian đi, tổn thất tiền bạc anh bù.”

“Bạch Trăn…”

“Hả?”

“Lần này chơi thực sự rất vui, em cũng có công việc của mình mà, chẳng còn cách nào, lần sau chờ anh hết bận rồi chúng ta lại đến đảo nào khác chơi.” Viên Trạch lộ ra khuôn mặt tươi cười rất “tự nhiên”.

Bạch Trăn giống như còn đang do dự, nhưng nhìn khóe miệng mím chặt của Viên Trạch, cuối cùng đành thỏa hiệp.

“Được rồi, anh đi nhờ nhân viên phục vụ đặt giúp ca nô ngày mai, rồi kêu Tường Tử mua vé máy bay.”

“Ừ.”


Nhìn theo bóng lưng Bạch Trăn đang đi về phía biệt thự, Viên Trạch yên lặng xóa tin nhắn quảng cáo 10086 mới vừa gởi tới, xem, tình cờ diễn một màn cũng đâu làm khó được cậu, khóe môi đang cong lên của Viên Trạch lặng lẽ thả xuống.

Arthur vẫn lải nhải oán trách ham mê biến thái của khách hàng gần đây, Hạ Thiên nhàm chán khuấy cốc cà phê, thả một viên đường vào. Có một số việc thật quái lạ, lúc hắn còn ở Nightwish không thể tính là thân với tên này, nào ngờ sau khi rời khỏi đó y ngược lại cứ mặt dày mày dặn nhiều lần kéo hắn ra ngoài, thật chẳng biết là đang nghĩ gì.

Nếu như là Trà Lễ thì còn dễ giải thích, ít nhất cậu ta còn có ý với hắn. Arthur lại đoán không ra, Hạ Thiên vốn chẳng hiểu y làm vậy là có mục đích gì, bọn họ làm chung Hạ Thiên còn không biết ư, ngay cả tuốt ống một lần y còn cảm thấy phí một hiệp, sao có khả năng mong đợi phát sinh điều gì. Huống chi cái tên này với hắn đều là 1, hơn nữa đi ra ngoài mấy lần cũng chả thấy y có bất kỳ ý tứ gì trên phương diện đó. Vậy y đây là… thật sự xem hai người như bạn tốt?

Sau khi loạt trừ tất cả khả năng, Hạ Thiên chỉ có thể quy là do lần Arthur thiếu tiền trước đây, hắn vì Viên Trạch mà cho y một ân huệ nhỏ, dẫn đến việc y sinh ra suy nghĩ gặp hoạn nạn thấy chân tình, có ảo giác giống cún con.

Hạ Thiên bưng cà phê lên uống một hớp, thiếu chút phun khỏi miệng. Haiz, quả nhiên vẫn không uống quen cà phê bỏ đường, hiếm khi muốn nếm thử chút ngon ngọt, kết quả vẫn là cảm giác không chịu nổi này.

Nhưng mà cho dù nói thế nào, Hạ Thiên đồng ý nể mặt ra ngoài cũng là vì quá nhàm chán. Trước đây mỗi ngày đều lẩn quẩn quanh Viên Trạch thì không phát hiện gì, bây giờ người này vừa đi hắn thật sự không có chuyện gì làm tới tận mấy ngày, lần đầu tiên lôi hết đồ dùng trên giường ra giặt phơi một lượt, phải biết trước đây những việc này đều là do dì giúp việc trong nhà làm.

Hơn nữa hắn còn tự tìm đường chết, trước khi cậu xuất phát đã ra một chiêu, bây giờ không thể không tiếp tục chơi tới cùng, cố nén không nhắn tin trước cho Viên Trạch, tất cả phải chờ cậu quay về rồi hẵng nói. Thật mong đợi nha, cậu sẽ nghĩ thế nào đây, giành được sự chú ý của cậu là tốt rồi, đừng có bị cái kỳ nghỉ phép này dỗ ngọt tới váng đầu.

Haiz, mau quay về đi…

“Má ơi, bên kia sao lại nhiều người vậy? Có minh tinh nào sao?” Arthur đột nhiên chỉ về một hướng. Hạ Thiên lười biếng nhìn sang, quả nhiên một đám người đang chen lấn cạnh cửa một chiếc xe bảo mẫu.

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông cao gầy đeo kính đen được vệ sĩ đưa ra, chui vào xe bảo mẫu.


“Đó là… Bạch Trăn ư?” Arthur kích động, “Tôi kể cậu nghe, lần trước gặp một khách hàng là fan não tàn của anh ta, cứ bắt tôi phải bắt trước theo diễn lại vài cảnh của anh ta… Ê, cậu đi đâu vậy! Tôi vừa định kể chỗ đặc sắc nhất đây! Này này, Hạ Thiên!”

Không để ý tới cái tên Arthur đang kêu réo om sòm, sau khi nhìn rõ Bạch Trăn Hạ Thiên liền nhảy bắn lên khỏi ghế như mông có gắn đạn, phóng ra bên ngoài.

Đương nhiên, hắn không thể nào là đi tìm Bạch Trăn.

Lên xe, khởi động, phóng về một hướng, gào thét lướt qua trước mặt xe bảo mẫu của Bạch Trăn.

Viên Trạch tối qua đã về đến nhà, cậu và Bạch Trăn không có bay cùng chuyến mà chia nhau về. Buổi tối Bạch Trăn cũng không về nhà mà trực tiếp đến trường quay phim.

Mấy ngày không ở, trong nhà tích một lớp bụi, Viên Trạch trước hết quét dọn một lần xong liền bắt đầu suy nghĩ có nên ra ngoài làm gì không. Hôm nay cậu nói với Bạch Trăn là phải đi phối âm, thôi thì đừng ở nhà vẫn tốt hơn.

Vừa nghĩ tới việc đi ra ngoài liền nhớ tới người nào đó, Viên Trạch vẫn chưa nghĩ ra phải làm sao bây giờ, hoặc là nói, cũng không muốn nghĩ nữa, đây thật là một chuyện phiền phức, cậu chẳng biết nên làm gì. Vì vậy mới trốn tránh, mới cưỡng ép mình quên chuyện này đi.

Không cần biết Hạ Thiên có ý gì, đều làm Viên Trạch cảm thấy rất lúng túng, thậm chí còn có chút oán hận. Cậu rất thích người bạn Hạ Thiên này, hiếm có người bạn nào có khẩu vị giống cậu như vậy, lại còn biết rõ bí mật của cậu, có thể thoải mái tán gẫu, cũng không cần đi ăn lẩu một mình nữa… Đúng, chỉ cần nghĩ đến việc sau này mình không còn cách nào đi ăn lẩu cay chung với Hạ Thiên, cũng không bao giờ có thể tiếp tục bị tin nhắn của hắn quấy rầy vô cớ, Viên Trạch thật sự có chút… không quen lắm, không thích như vậy đâu.

Căn nhà trống rỗng, trừ quảng cáo ra sẽ không bao giờ vang lên tiếng điện thoại nữa, haiz, khắp nơi toàn là cô quạnh… Nếu không thì cứ đơn giản trả phép, đi làm sớm một chút vậy.

Nấu đại cho mình một tô mỳ trứng, Viên Trạch ăn xong liền bắt đầu chơi game, đầu không tự chủ được nghĩ tới lúc Hạ Thiên bị mình kéo chơi game, thái độ ứng phó rất khác với Bạch Trăn. Hắn ngược lại chơi rất nghiêm túc, nhưng đáng tiếc, sau khi đấu với mình ba trận liền nổi giận quăng tay cầm, xắn tay áo lên đòi PK người thật với Viên Trạch, khiến Viên Trạch sợ tới chạy loạn khắp phòng, cười như động kinh…

Ngừng.

Viên Trạch nhìn chữ K.O. to đùng trên màn hình, lắc lắc đầu, rốt cuộc là cậu đang làm gì thế này… Ngẫm lại Bạch Trăn thì đang cố gắng đóng phim, còn cậu lại vì cô quạnh mà nghĩ đến người đàn ông khác, thực sự là… quá không tốt.

Hạ Thiên… Gay rồi… Hắn biết mình chỉ đi mấy ngày, tới lúc đó nhất định sẽ tới tìm mình, vậy phải làm sao đây? Viên Trạch cũng rất khó nói rõ cậu đang sợ hãi điều gì, là sợ Hạ Thiên thật sự có ý đó với cậu, hay là sợ Hạ Thiên sẽ nói gì đó, sau đấy chính cậu không thể không kéo hắn vào danh sách đen, không bao giờ qua lại nữa?


Với tay lấy di động qua, Viên Trạch nhắn một tin cho Bạch Trăn, “Rảnh rỗi nói chuyện phiếm không?”

Cũng không phải muốn nói gì, chỉ muốn phân tán lực chú ý chút mà thôi. Viên Trạch phát hiện cậu thậm chí còn không chịu nổi việc phát ngốc một mình, cậu phải tìm cho mình chuyện gì đó để làm.

Song, lại không như mong muốn, tin nhắn như đá chìm biển lớn, hơn một tiếng vẫn không thấy trả lời. Bạch Trăn nhất định đang bận, di động chắc có lẽ nằm trong tay trợ lý.

Không không, lúc này không nên ảnh hưởng tới Bạch Trăn, việc này không có nửa chút quan hệ nào với anh. Viên Trạch cảm thấy cậu nên tự giải quyết, tuy rằng đến mới rồi cậu vẫn không dám chắc đây rốt cuộc có tính là có chuyện không, nhưng cậu lại mơ hồ cảm thấy, cho dù Hạ Thiên có nói với cậu đây chỉ là đùa cậu, chỉ nói giỡn với cậu một chút thôi, thì Viên Trạch cũng rất khó coi đây là lời nói đùa.

Cho nên vẫn phải nói rõ ràng với hắn thôi…

Viên Trạch nắm điện thoại, do dự không quyết định.

Đúng, có thể nhắn tin cho Hạ Thiên, nói mình muốn đi nơi khác chơi thêm thời gian nữa, hơn mười ngày nửa tháng mới về là được rồi.

Không nên trách Viên Trạch ấu trĩ, cậu thật sự có chút sợ sệt, giờ phút này chỉ có thể nghĩ tới bốn chữ “Trốn được thì trốn”, không chừng đến lúc đó Hạ Thiên đã sớm chơi với những người khác quên mất cậu… Cũng có khả năng… chứ.

Tuy rằng vậy cũng hơi buồn một chút, cảm giác bị người ta đoạt mất bạn.

Lại một lần nữa Viên Trạch phát huy khả năng diễn xuất xuất sắc của mình, soạn một tin nhắn nhìn qua không hề có kẽ hở, nói với Hạ Thiên rằng học đệ của mình ở Malaysia mời cậu qua chơi một thời gian, cho nên cậu sẽ trực tiếp bay từ New Zealand tới Malaysia, chưa biết lúc nào mới về, còn rất trượng nghĩa báo với hắn, lúc mình quay về sẽ báo cho hắn biết đầu tiên, mua đặc sản về cho hắn.

Lúc chuông cửa vang lên, Viên Trạch vẫn còn mải mê lo kiểm tra xem trong tin nhắn này có chỗ nào thiếu sót không, đi một bước nhảy một bước chạy ra mở cửa. Trong nháy mắt ấy cậu còn đang nghĩ Bạch Trăn không trả lời tin nhắn mà trực tiếp về nhà, thực sự quá tuyệt vời. Nhưng cậu lại không ý thức đến việc Bạch Trăn cũng có chìa khóa, anh sẽ không đứng bên ngoài nhấn chuông cửa, thêm vào đó Bạch Trăn còn cho là cậu đi phối âm, sao có thể về nhà tìm cậu?

Đáng tiếc, trong nháy mắt đó đầu óc Viên Trạch đang bay mất, không nghĩ nhiều đến thế.

Chờ cậu vui cười hớn hở ra mở cửa, lúc nhìn thấy gương mặt Hạ Thiên, vì kinh hãi quá mức mà giật bắn cả ngón tay, trực tiếp gởi tin nhắn kia đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui