Bảy Năm

Lúc La Sâm đi mí mắt vẫn nháy không ngừng. Nhìn Bạch Trăn có vẻ không ổn lắm, y sợ anh sẽ gây họa gì đó. 26 vạn, đây không phải số tiền mà uống đại hai ly là đến được, huống chi thẻ này của Bạch Trăn không ai dám trừ bậy, nghĩ thế nào cũng chỉ có thể là phí đi lại để đưa ngưu lang ra ngoài qua đêm.

Viên Trạch không ở nhà, tối qua cũng không ngủ cạnh Bạch Trăn, không ổn, cực kỳ không ổn.

Nhưng mà hết cách rồi, công việc lần này La Sâm không từ chối được, nếu không y cũng chẳng yên lòng mà đi bây giờ.

Bạch Trăn là miếng ngọc thô khó gặp chưa được mài giũa, La Sâm may mắn lắm mới tìm được một mầm non như thế. Mà người này lại còn có dã tâm, đủ nhẫn tâm, thông minh, biết mình muốn gì, không cần y tẩy não cả ngày cũng có thể làm tốt hơn mong muốn của y.

Đúng, đối với La Sâm mà nói cái gì Bạch Trăn cũng tốt, cái gì cũng đều nghe lời, bảo anh tạo scandal thế nào thì anh sẽ tạo scandal thế đó, tuyệt đối không để cho paparazzi tóm được nhược điểm gì. Muốn nói đến uy hiếp duy nhất thì có lẽ chính là chàng trai tên là Viên Trạch này.

Vào ngày ký hợp đồng năm ấy Bạch Trăn đã nói thẳng với La Sâm, tôi có một người bạn trai không thể chia tay, cái gì cũng được, nhưng đây là ranh giới duy nhất, tôi không chấp nhận rời xa em ấy, không cần biết điều kiện thế nào.

Chính bởi vì phần chấp nhất và nghiêm túc này của Bạch Trăn, La Sâm không thể không ra tay chuẩn bị trước. Đây là uy hiếp của anh, y không thể lộ cho người khác biết, đánh rắn phải đánh bảy tấc, bọn họ lăn lộn trong cái giới này có ai đánh ai mà không nhằm thẳng vào chỗ chết?

Cũng may, người tên Viên Trạch này không tệ lắm, không làm khó dễ cũng không gây lộn xộn, mấy chuyện xích mích nho nhỏ trong mắt La Sâm cũng không tính là gì, thậm chí bảo cậu đừng cho người khác biết quan hệ của hai người cậu cũng làm theo. Đương nhiên La Sâm biết nguyên nhân thật sự, bởi vì y từng phân tích tình hình của Bạch Trăn với cậu, nói cho cậu biết nguy cơ trong đó, vì giấc mơ của Bạch Trăn, Viên Trạch đã lựa chọn.

La Sâm biết mình nham hiểm, y sẽ không bao giờ ép buộc người khác phải làm gì, y chỉ đưa ra lựa chọn, sau đó tàn nhẫn bắt người khác tự quyết định.

Rất tốt, người yêu như vậy so ra còn tốt hơn phụ nữ ngoài giới. Phụ nữ rồi sẽ tới một lúc cần sự bảo đảm, bọn họ khát khao cảm giác an toàn, mặc dù có thể hao phí một năm hai năm bên cạnh anh, nhưng ba năm năm năm thì lại không được, anh phải cho tôi một danh phận, tới lúc đó La Sâm lại phải nhức đầu.

Cứ như vậy nhiều năm cũng đều thuận lợi. Bạch Trăn coi như là nghệ sĩ dễ đối phó nhất mà La Sâm từng dẫn dắt, chỉ có một lần anh khiến y sợ hãi.

Lần đó đang quay ngoại cảnh ở Barcelona thì mẹ Viên Trạch ngã bệnh, Bạch Trăn nửa đêm phóng ra sân bay, tới vé máy bay cũng chưa đặt mua. Sau khi nhận được tin tức La Sâm gần như là vượt đèn đỏ cả đường mà chạy đến sân bay tóm người lại.

Trên đường đi La Sâm đã nói chuyện xong với bệnh viện, xác định mẹ Viên Trạch sẽ không chết. Nếu như đây chỉ là quay ngoại cảnh thông thường thì La Sâm sẽ không khó khăn như vậy, ngược lại còn có thể sắp xếp mọi thứ thay Bạch Trăn, nhưng hiển nhiên lần này không phải.


Bộ phim này từ khi quay đến giờ đều không yên ổn, minh tranh ám đấu không ngừng. La Sâm dùng hết tất cả lợi thế, ói ra máu mới kiên trì giữ không cho bọn họ thay Bạch Trăn, có thể nói nếu Bạch Trăn duy trì được vai nam chính đến cuối cùng thì bọn họ sẽ thắng. Nếu không, những thứ La Sâm ném vào lần này sợ là mười Bạch Trăn cũng không lấy lại được.

Chẳng còn cách nào, lúc đó Bạch Trăn còn chưa nổi tiếng như bây giờ, chỉ là một búp sen nhỏ với nhú nhọn hoắc đầy tiềm lực mà thôi.

Ở sân bay La Sâm mắng Bạch Trăn vài câu nặng lời, Viên Trạch bên kia tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, mẹ cậu ấy không sao đâu, tôi đảm bảo với cậu sẽ không để bà ấy xảy ra chuyện gì, nếu như hôm nay cậu vẫn đi thì cậu cút khỏi giới giải trí luôn cho tôi.

Bạch Trăn ở lại, có thể nói là bị La Sâm dùng biện pháp cưỡng ép. Y lấy thứ quan trọng nhất của người đàn ông này ra mà uy hiếp, y biết anh nhất định sẽ đau, nhưng La Sâm xấu xa ở chỗ y còn thêm vào một sự bảo đảm cho lời uy hiếp này, không đến mức phá hủy nó, chỉ là hơi đau một chút mà thôi.

Nếu như không có lời bảo đảm của La Sâm, nếu như mẹ Viên Trạch vẫn cứ ở trong trạng thái nguy kịch, nói không chừng Bạch Trăn nhất định sẽ đi.

Sau khi tóm người về, chưa kịp ngủ bù đã đến thẳng trường quay. Đương nhiên cũng không có thời gian điều chỉnh tâm trạng, Bạch Trăn trang điểm thay đồ xong liền trực tiếp đứng trước ống kính.

Lúc nghỉ ngơi buổi trưa Tường Tử điện thoại đến, La Sâm không dám giấu Bạch Trăn, y nhớ rất rõ ánh mắt Bạch Trăn ngày hôm ấy, anh cứ nhìn y chằm chằm như vậy, sau đó không nói bất cứ câu nào mà mặc nguyên phục trang bỏ đi cùng nhân viên trang điểm.

Trong nháy mắt ấy La Sâm lạnh cả người, chỉ cần Viên Trạch có bất trắc gì thì nhất định Bạch Trăn sẽ giết y. Thôi tiêu, bộ phim này tiêu, Bạch Trăn tiêu, y… có lẽ cũng tiêu một thời gian.

Không biết có thể xem là ngầm hiểu không, mặc dù trong lòng nghĩ bộ phim này của Bạch Trăn nhất định toi đời, nhưng La Sâm vẫn dùng hết mọi thủ đoạn trì hoãn thời gian cho anh. Mà ngoài ý muốn của y nhất là ba ngày sau Bạch Trăn đã về lại trường quay, sau đó anh không hề nói rõ mọi chuyện với y mà cứ thế làm xong mọi việc, có lấy lòng, có cố gắng, nói chung lần này toàn thắng.

Thời gian đó Bạch Trăn chỉ nói một câu với La Sâm, không liên quan gì đến diễn xuất.

Anh nói, lần sau đừng như vậy nữa.

Lúc ấy Bạch Trăn đang hút thuốc, La Sâm nhìn ngón tay anh run lên, y biết anh đang sợ hãi. Thật ra La Sâm cũng rất sợ, nghĩ thôi đã sợ rồi, không ngờ uy hiếp này lại quan trọng với Bạch Trăn đến vậy.


Cho nên dù bây giờ thoạt nhìn hai người chẳng có cảm xúc gì quá mãnh liệt, có cũng được mà không có cũng được, thậm chí có bị paparazzi phát hiện thì sợ là bọn họ cũng coi như chẳng có gì đáng kể. Nhưng hơn ai hết La Sâm hiểu rõ trọng lượng của người tên Viên Trạch này trong lòng Bạch Trăn, đó là tâm bệnh mà Bạch Trăn càng nổi tiếng thì La Sâm lại càng không vứt bỏ được, y thật sự sợ Bạch Trăn sẽ gây chuyện vì cậu.

Bởi vậy nhìn thế nào thì chuyện lần này đều rất nghiêm trọng.

Viên Trạch lên mạng kết bạn, đi bar hẹn chịch, những việc đó đều không có gì, vì tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Bạch Trăn, chỉ cần ai đó mà bộ dạng có thể lọt vào mắt Viên Trạch là sẽ bị Tường Tử giải quyết ngay. Nhắc tới thì người trợ lý Tường Tử này, bên cạnh ông chủ Bạch Trăn không có chuyện gì cho cậu ta làm, toàn bộ đều bận bịu vì Viên Trạch.

Ngồi trên xe không yên lòng, La Sâm suy ngẫm về việc Viên Trạch đi tìm ngưu lang có chút khó xử lý, mệt nhất là thẻ hội viên còn do Bạch Trăn đưa, muốn Viên Trạch nghĩ thế nào đây? Bạch Trăn chắc chắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.

Điện thoại di động reo, là tin nhắn của Bạch Trăn.

Bạch Trăn: Thẻ hội viên mã số bao nhiêu?

La Sâm: Cậu cho là tôi rảnh lắm hả? Sao có thể nhớ nổi, thứ nhét trong phong thư tôi còn chưa lấy ra.

Bạch Trăn: Bao nhiêu?

La Sâm: V8340

Gửi tin nhắn xong La Sâm ngẫm lại vẫn không yên lòng. Giời ạ, cậu ta muốn số thẻ làm gì? Gọi điện thoại tới thì Bạch Trăn chỉ lạnh nhạt đáp một câu “Tôi đi coi thử” rồi cúp máy.

Mẹ, La Sâm nghe tiếng bíp bíp liền mắng một tiếng.

Cậu đi coi thử, coi cái gì? Coi cửa hàng của anh Hắc? Hay là coi tên ngưu lang Viên Trạch gọi hôm qua?


La Sâm nghiến răng, lần này thật sự có xúc động muốn lùi vé may bay, nhưng cuối cùng y chỉ gọi điện cho Tường Tử bảo cậu ta đến chỗ Bạch Trăn.

Chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, dù sao Bạch Trăn cũng chẳng phải người mới, anh biết những thứ này đạt được khó khăn thế nào, sẽ không dễ dàng phá hủy chúng.

Bấm ngón tay tính toán, hai người vậy mà cũng đã bên nhau bảy năm, thật là, bảy năm chết tiệt! La Sâm cảm thấy chứng đau nửa đầu của mình lại phát tác rồi.

Bạch Trăn mặc áo khoác đeo kính mác, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.

Gọi điện thoại cho Viên Trạch, đối phương tắt máy. Đợi một lát cậu vẫn chưa mở lên, cho nên Bạch Trăn không chờ được nữa.

Không có hộp đêm nào lại mở cửa vào buổi sáng, Bạch Trăn đứng đối diện cánh cửa nhỏ cởi kính mác ra, sau đó nói một câu tìm anh Hắc, trong lúc kẻ đối diện còn đang ngây người thì anh đã đẩy cửa bước vào.

Đối phương chậm nửa nhịp mới lẽo đẽo theo sau. Này, anh Bạch à, anh Hắc không có ở đây…

Được đưa vào phòng VIP riêng, tiếp đón Bạch Trăn vẫn là Trà Lễ, cũng không phải phục vụ nơi này quá ít mà là vì đang không phải giờ mở cửa, phòng Trà Lễ tiếp đón kết thúc muộn nhất, thời gian dọn dẹp của cậu phải kéo dài nên tan ca muộn, vừa hay đụng trúng đại minh tinh này tới cửa.

Anh Hắc không ở đây? Ừm không sao, tôi coi thử thôi.

Nếu đại minh tinh đã nói vậy thì đám nhân viên này có thể nói gì? Không thể đánh đuổi người ta đi thì đành hầu hạ thôi.

Trà Lễ, “Anh Bạch, anh xem có muốn ai phục vụ không?”

Bạch Trăn, “Gọi người 8340 đã gọi là được.”

Sửng sốt một chút, mã số này Trà Lễ rất quen, mới không lâu trước đây vừa ký hóa đơn. Được rồi, không thể trách đầu óc Trà Lễ không nhanh nhạy, thật sự là một buổi tan ca muộn đáng giá, đầu óc cậu còn chưa tiếp thu được, cậu vốn không ngờ Bạch Trăn còn chẳng biết ngưu lang kia là ai, suy nghĩ chủ yếu của cậu chỉ nhằm vào cái người có mã số kia, ngoài ra còn nghĩ về mối quan hệ trong đó.

Bạch Trăn gọi người lại gọi ngay Hạ Thiên, chuyện này… là thế quái nào đây!?


Trà Lễ quét mắt nhìn Bạch Trăn từ trên xuống dưới, thấy thế nào cũng không giống thụ mà?

Bạch Trăn, “Sao vậy? Cậu ta không rảnh?”

Trà Lễ, “Không… Chuyện này, anh Bạch à, anh không muốn đổi một người khác sao? Chỗ chúng tôi có rất nhiều người không tệ…”

Bạch Trăn, “Cậu ta.”

Trà Lễ, “Được, tôi đi gọi giúp anh.”

Trà Lễ ra khỏi phòng, theo lệ mà nói thì hiện giờ cũng là giờ tan tầm của Hạ Thiên, dù sao hắn cũng làm việc vào ban đêm. Nhưng vị khách như Bạch Trăn bọn họ thật sự không đắc tội được, chỉ cần bây giờ Hạ Thiên không có khách thì đành phải ra gặp thôi.

Lúc nói cho Hạ Thiên biết hắn cũng sững sờ, Trà Lễ không nói với hắn là Bạch Trăn chỉ gọi người mà 8340 đã gọi, chỉ nói là Bạch Trăn gọi hắn.

Trà Lễ, (không chắc chắn) “Anh Hạ, anh vào à?”

Hạ Thiên, (đang gặm bánh quẩy) “Vào, có tiền sao lại không kiếm.”

Hạ Thiên nói xong liền lau miệng đứng dậy vào phòng rửa mặt, năm phút sau đã chỉnh trang lại đàng hoàng, bước về phía phòng VIP của Bạch Trăn.

Lúc thấy Hạ Thiên mở cánh cửa kia ra, trong đầu Trà Lễ không tự chủ hiện lên câu nói của hắn.

Nếu thiếu tiền thì bán lần đầu tiên của tôi, yên tâm, tôi sẽ không bán đại.

Thì ra là tìm xong người rồi ư? Trà Lễ muốn phát khùng, tuy rằng Bạch Trăn thật sự vừa có tiền vừa có tiếng, nhưng mà… Thôi đi, cậu vẫn không thể tiếp thu chuyện Hạ Thiên bị người ta đè, nếu thật vậy thì đúng là làm hỏng một tiểu công ngon cơm!

Thôi thôi, có nói gì thì Hạ Thiên cũng không phải của cậu, cho dù có nói cũng chẳng nói nổi. Lắc lắc đầu, Trà Lễ tiếp tục lau bàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui