Lúc trời tờ mờ sáng Viên Trạch mới mơ mơ màng màng thiếp đi, tối qua cậu mất ngủ, nằm một mình trên giường suy nghĩ rất lâu. Trong tay cậu trước sau vẫn nắm chặt điện thoại di động, mỗi lần màn hình tối đen lại ấn sáng lên, nhưng sau khi sáng lên rồi lại chẳng biết có thể làm gì.
Muốn gọi điện thoại cho Bạch Trăn, lại không biết nên gọi số nào. Giống như Hạ Thiên nói, trừ khi anh chủ động liên lạc với cậu, chứ cậu căn bản không thể liên lạc với anh, như vậy thật sự xem là người yêu ư? Mình và người hâm mộ của anh khác nhau chỗ nào đâu?
Cảm giác bất lực sâu sắc khiến Viên Trạch một lần nữa cảm thấy tình yêu của bọn họ đang đi đến hồi kết. Chung quy lại vẫn cứ không được, cuộc sống hai người như thế, gần như không gặp mặt nhau, còn gượng ép mang theo cái danh phận người yêu này có ý nghĩa gì?
Nhưng mà vẫn cứ ôm ấp một chút hy vọng, anh ấy… có lẽ sẽ liên lạc với mình ha? Dù cho chỉ vì một câu sinh nhật muộn vui vẻ? Hoặc là chửi mắng một chút bi kịch nhà mình cũng không vào được? Dù sao… người có thể duy trì liên lạc giữa hai người, chỉ có anh thôi không phải ư?
Vì vậy cậu mang theo một nỗi giận hờn, biết rõ tình hình không ổn, Bạch Trăn sẽ không mạo hiểm liên lạc với mình vào thời điểm này, nhưng… Viên Trạch vẫn muốn nghe thấy giọng nói của anh, dường như nếu đêm nay cú điện thoại này không gọi tới thì bọn họ sẽ thật sự xong đời.
Lúc đang mơ mơ màng màng ngủ, khóe miệng Viên Trạch nở một nụ cười khổ, có lẽ lần này cậu đã tuyệt vọng rồi, vĩnh viễn không nhìn thấy được ánh sáng về mối quan hệ này của hai người.
Viên Trạch ngủ rất nông, thậm chí còn chẳng thể xem như là ngủ. Buổi sáng phòng khách sát vách vừa mở cửa ra cậu liền tỉnh ngay. Dù gì trong nhà vẫn còn có khách, sao có thể dậy trễ hơn người ta cơ chứ.
Miễn cưỡng vực dậy tinh thần, Viên Trạch liếc nhìn màn hình di động chẳng có tin tức gì, tùy tay ném nó lên giường một phát, mở cửa chuẩn bị bước ra ngoài. Nhưng mà chân vừa mới bước ra liền rụt lại, quay người đi về phía giường bỏ điện thoại vào túi, sau đó mới ra khỏi phòng ngủ.
Vì chuẩn bị cho bữa tiệc lớn hôm qua nên nguyên liệu nấu ăn còn rất nhiều, không phải lo chết đói. Viên Trạch lấy nồi nấu cháo, thuận tiện chiên hai quả trứng, nấu cà phê, cần gì để quan tâm là kiểu Trung hay kiểu Tây, ăn ngon là được.
“Coi bộ em ngủ chẳng ra hồn gì.” Hạ Thiên vừa húp cháo hải sản vừa uống cà phê, động tác tự nhiên không có nửa điểm lạ lùng nào, giống như cháo hải sản vốn nên uống với cà phê mới đúng vậy.
“Ừm, có lẽ là hơi lạnh…” Múc một muỗng cháo nhưng không đút vào miệng, Viên Trạch chẳng có lấy chút ham muốn nào với đồ ăn.
“Nhờ em ban tặng, tôi đây nóng đến mức miệng muốn loét ra.” Hạ Thiên nhún vai, thấy tinh thần cậu kém vậy cũng không tiếp tục nói về đề tài khiến cậu căng thẳng nữa, “Hôm nay em có dự định gì không?”
“Không có gì, chắc là chơi game thôi.”
“Để cảm ơn bữa tiệc lớn tối qua, tôi đưa em ra ngoài hóng gió.”
“Hả?” Viên Trạch thật sự không phản ứng lại kịp.
Uống hết ngụm cà phê cuối cùng, Hạ Thiên tao nhã lau miệng, “Cho em 15 phút, chúng ta xuất phát.”
“Nhưng mà, bên ngoài…” Lỡ paparazzi còn ngồi canh, sau đó nhìn thấy cậu thì chẳng phải mọi nỗ lực tối qua đều uổng phí ư?
Hạ Thiên không nói gì, chỉ nhìn vào mắt Viên Trạch, không tiếng động mà hỏi, vậy thì sao?
Dời tầm mắt, Viên Trạch cau mày, tỏ ra yếu ớt, “Đừng như vậy.”
Thở dài, Hạ Thiên đứng lên bước tới trước mặt cậu, “Được, vậy thì thế này, tôi gọi điện thoại cho cái người hôm qua, hỏi anh ta xem lúc nào chúng ta mới có thể rời khỏi căn nhà này, vậy được chứ?”
“Xin lỗi,” Viên Trạch đột nhiên đẩy Hạ Thiên ra đứng bật dậy, “Hôm nay tôi không thoải mái lắm, chẳng muốn đi đâu cả, cảm ơn lòng tốt của anh. Nếu anh có chuyện thì cứ đi trước đi.”
Phút chốc trong phòng lâm vào sự im lặng đầy lúng túng, Hạ Thiên thật sự bị lời từ chối của Viên Trạch dọa hết hồn, ý thức được có lẽ mình sẽ bị cậu cho vào danh sách đen, cho nên nhất thời vẫn chưa nghĩ ra nên tiến hay lùi. Mà chính Viên Trạch cũng bị bản thân hù dọa, không thể không thừa nhận, tối qua bị mất ngủ dẫn đến việc cảm xúc hiện giờ của cậu hơi mất khống chế, còn nguyên nhân dẫn đến việc cậu mất khống chế…
Đúng, Viên Trạch biết Hạ Thiên nói không sai, không sai một chút nào, nhưng chính vì không sai nên mới khiến tâm trạng cậu càng thêm kích động.
Ngay lúc hai người đang cố gắng nói gì đó để giảm bớt lúng túng, chuông điện thoại liền vang lên giọng khách át giọng chủ.
Số điện thoại lạ hoắc, Viên Trạch đợi điện thoại cả một buổi tối, nhưng lúc này cậu lại chẳng có bất kỳ cảm giác gì, nội tâm bình tĩnh bấm nghe, e rằng chỉ là chào hàng tiếp thị thôi.
Điện thoại kết nối, bên kia là giọng nói quen thuộc, trước khi Viên Trạch mở miệng đã không chờ nổi lên tiếng, “Bây giờ ra cửa thang máy đi, xin em…”
Giọng nói rất quen thuộc, ngữ điệu lại thật xa lạ, sao Bạch Trăn có thể dùng loại giọng điệu như cầu xin này để nói chuyện chứ?
Không nói gì, cũng không hỏi tại sao, Viên Trạch cúp điện thoại liền chạy ra ngoài. Không màng để ý tình hình bên ngoài ra sao, cũng không thèm nhớ rằng trong nhà còn có Hạ Thiên, thậm chí cả chìa khóa còn chẳng lấy, cửa còn chẳng đóng, mang dép vào xông ra ngoài.
Cửa thang máy không có bất kỳ ai, Viên Trạch hết nhìn đông tới nhìn tây thì đột nhiên bị một người kéo vào góc khuất cầu thang, sau đó lập tức bị một nguồn sức mạnh ôm chặt lấy.
Mùi hương quen thuộc, cái ôm siết mang theo hơi thở cực nóng khác lạ, Bạch Trăn ôm quá mạnh khiến Viên Trạch không chắc chắn được có phải anh đang run lên không.
“Quá tốt rồi. Em ở đây… em đang ở đây. Viên Trạch…” Bạch Trăn ra sức hít lấy hương vị trên người Viên Trạch, giống như con nghiện đang hít ma túy lúc lên cơn vậy.
Muốn nói gì đó nhưng Bạch Trăn lại ôm quá chặt, cho nên ngoại trừ đưa tay ra ôm ngược lại anh Viên Trạch không thể nói gì cả.
Di động trong túi Bạch Trăn bắt đầu rung lên, anh kinh ngạc một lát, sau đó mới lưu luyến thả Viên Trạch ra.
“Bây giờ anh nhất định phải đi, xin lỗi vì đột ngột gọi em ra, anh thật sự… quá nhớ em.” Lùi lại một bước, Bạch Trăn đội mũ lưỡi trai lên lần nữa, ôm cái hộp giấy dưới đất lên.
Mãi đến lúc này Viên Trạch mới nhìn rõ được bộ dạng Bạch Trăn, anh mặc một bộ đồ lao động, đội mũ lưỡi trai, trong tay còn ôm một cái hộp giấy. Nhưng không biết có phải ảo giác của Viên Trạch không, cậu phát hiện sắc mặt Bạch Trăn hơi ửng đỏ, hơn nữa hơi thở của anh lúc ôm ấp cậu ban nãy, chẳng lẽ là…
“Bạch Trăn, anh…”
Bạch Trăn làm động tác tay ra dấu im lặng, mỉm cười, “Bây giờ anh chỉ là một trợ lý nhỏ của Bạch Trăn thôi, bọn họ còn đang chờ anh trên xe.”
Màn kịch này, nếu như “Bạch Trăn giả” trong xe chờ quá lâu thì paparazzi bám theo sẽ phát hiện điều khác lạ ngay, có quay lại cũng không xong.
“Lúc nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau?”
“… Sẽ nhanh thôi.” Rất nghiêm túc đối diện, rất nghiêm túc trả lời.
Chính vì ánh mắt hai người đối diện nhau nên Viên Trạch càng thấy rõ đôi mắt Bạch Trăn đã ươn ướt, chuyện này… sao có thể chứ? Chẳng lẽ mình ngủ không ngon nên tinh thần bất ổn?
Chưa cho Viên Trạch cơ hội xác nhận thì Bạch Trăn đã nhanh chân lướt qua cậu, lúc thoáng chạm vào nhau, Bạch Trăn mới mở miệng lần nữa, “Viên Trạch, anh, không thể không có em.”
Sau đó anh nhanh chóng lướt qua cậu đi về phía cửa thang máy, bước vào thang máy vừa vặn dừng lại tầng này.
Mãi đến tận khi nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Viên Trạch mới đột nhiên lấy lại tinh thần lao ra khỏi góc cầu thang, quay về căn nhà của mình trở tay đóng cửa lại.
Tim vẫn đập rất nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Viên Trạch chẳng biết mình bị gì, đợi cả buổi tối mà vẫn không đợi được liên lạc của anh, bất an cho rằng bọn họ hoàn toàn tiêu đời. Kết quả chỉ vì một cái ôm không hiểu ra sao, phần bất an kia đã bị đánh tan lần nữa.
Còn cả câu nói ấy nữa…
Viên Trạch dựa vào vách tường chậm rãi trượt ngồi xuống đất, lấy tay bưng kín mặt. Cậu biết bây giờ nhất định là mặt mình đang đỏ bừng, giống như thằng ngốc vậy, chỉ vì một câu nói mà đỏ mặt.
Cái tên vô số lần thả cậu chim bồ câu mà vẫn không coi là chuyện gì to tát, cái tên chỉ biết lấy tiền bạc ra dỗ cậu, thậm chí lúc cậu nằm bệnh viện, nói với anh, chúng ta xong rồi, anh đều chưa từng đáp một câu nào, chỉ yên lặng tiếp nhận tất cả sự náo loạn của Viên Trạch, không hề giãi bày cho bản thân mình.
Bạch Trăn như vậy, vậy mà lại trực tiếp nói ra câu nói ấy, trời sắp đổ mưa máu hay gì? Đáng ghét…
Mau tỉnh lại đi Viên Trạch, đừng tiếp tục ấm đầu nữa, ngẫm lại chẳng phải lúc đi học anh ấy toàn nói mấy lời như vậy cả ngày ư? Không có tình cảm gì đâu, mau tỉnh táo lại…
Nhưng mà trừ việc mặt càng đỏ hơn thì chẳng có gì thay đổi cả. Cho nên cậu chỉ có thể vùi mặt vào cánh tay, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống.
Viên Trạch lúc này đương nhiên đã quên mất trong nhà còn có một người khác tồn tại. Còn cái tên Hạ Thiên bị cậu lãng quên kia, bây giờ đang gọi điện thoại, thu hết tất cả hành động của Viên Trạch từ lúc vô cửa tới bây giờ vào mắt.
Người trong điện thoại vẫn đang nói gì đó, vậy mà Hạ Thiên chẳng hề nghe lọt điều gì. Đấy là một cảm giác mà hắn chưa bao giờ có, giống như bị người ta bóp chặt cổ không thể hô hấp.
Người đàn ông kia, có thể khiến cậu lộ ra vẻ mặt như thế.
“Không, Hắc ca, cậu ấy không phải khách hàng của tôi. Nếu như anh khăng khăng muốn can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi, vậy tôi từ chức.” Chẳng cho đối phương cơ hội nói tiếp, Hạ Thiên cúp điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...