Cố Sơ mặc áo blouse trắng, đứng mãi bên cạnh Smith. Suốt cả quá trình cô đều đang cố kiềm nén đau đớn, không ngừng cảnh cáo bản thân: Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, mạng sống của Bắc Thần hiện giờ đang nằm trong tay cô.
Vào giây phút cô rạch mở da đầu của Lục Bắc Thần, cô cảm giác được bào thai trong bụng đang động. Đứa bé nhỏ xíu trong bụng vừa đá cô một cái, cú đá ấy vừa sắc nét vừa rõ ràng khiến nước mắt cô suýt nữa trào ra khỏi hốc mắt.
Bắc Thần, Bắc Thần, anh có biết không, con trai của anh vừa động đấy.
Ca phẫu thuật kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, còn Cố Sơ, cuối cùng vì thể lực không chống cự được đã bị Smith nhờ người kéo ra khỏi phòng mổ. Đúng lúc Cố Sơ ra khỏi phòng mổ, La Trì, Ngữ Cảnh và mọi người bèn lao tới, lo lắng hỏi thăm tình hình của Lục Bắc Thần.
Lăng Song nãy giờ vẫn đứng co trong một góc giờ cũng rụt rè tiến lên, đi về phía Cố Sơ. Trông cô ấy cũng yếu đuối bất lực như Cố Sơ vậy, nhưng đôi tay lại cực kỳ có lực, bắt chặt lấy cổ tay Cố Sơ, gần như cào rách.
Môi cô ấy mấp máy nhưng lại không nói được câu nào.
Cố Sơ biết cô ấy định hỏi gì. Lăng Song lo lắng cho Lục Bắc Thâm, cũng giống như cô lo lắng không biết Lục Bắc Thần có sống lại được không vậy. Nhưng Cố Sơ không nói gì cả, cô không biết nên nói gì.
Có lẽ cô nên an ủi Lăng Song rằng: Không sao đâu, người đàn ông cậu yêu sẽ bình yên vô sự. Nhưng sau khi Lục Bắc Thâm trở thành kẻ thù giết người thân của cô, cô không sao nói được những lời an ủi ấy nữa.
Lúc này đây, cho dù cộng thêm thân phận bác sỹ, cô cũng vẫn ích kỷ hy vọng, hy vọng chỉ cần Bắc Thần của cô sống là được rồi.
Đúng vào lúc Cố Sơ bước ra, phía phòng cấp cứu có thông báo khẩn.
“Bác sỹ Smith, tim của giáo sư Lục đang suy kiệt...” Tụ máu chèn ép lâu ngày đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới chức năng tim của anh, đây cũng là nguyên nhân Smith luôn thúc giục Lục Bắc Thần làm phẫu thuật.
“Bác sỹ, bác sỹ, bệnh nhân bên kia huyết áp không ngừng hạ, máu không cầm được nữa rồi!”
Smith và các bác sỹ khác qua lại giữa hai ca mổ, tình hình càng lúc càng khẩn cấp, nhất là vào giây phút nhận được thông báo khẩn tim của Lục Bắc Thần đã có dấu hiệu ngừng đập. Smith gần như sắp phát điên, vừa định lao sang thì cổ tay bị ai đó nắm chặt.
Ông quay đầu, phát hiện người ấy chính là Lục Bắc Thâm đang trong cơn hấp hối.
Smith vừa sốt sắng vừa ngỡ ngàng, không biết anh ta định làm gì? Bên kia, bác sỹ đã bắt đầu kích tim cho Lục Bắc Thần, nhưng vẫn chưa thấy tim có dấu hiệu đập lại.
“Cứu...” Lục Bắc Thâm dùng hết sức kéo tay Smith đặt lên tim mình.
Smith choáng váng.
...
Lục Bắc Thâm từ từ dời mắt khỏi Lục Bắc Thần, nhìn lên trần nhà.
Dường như anh đã nhìn thấy Lăng Song.
Gió biển nhẹ nhàng làm tung mái tóc cô. Cô chạy chân trần trên bãi biển, quay đầu cười với anh: Bắc Thâm... Bắc Thâm... Mau đuổi theo em đi!
Anh trẻ trung đón gió, đuổi theo bóng hình cô.
Cô ngông nghênh nhưng lại rất dễ xấu hổ. Ở bên cạnh mỏm đá, tiếng sóng biển vỗ vào đá cũng không lanh lảnh bằng tiếng cười của cô.
Anh hôn lên khóe môi cô, cô ngượng ngùng đỏ mặt.
Cô bước chân vào xã hội, ban đầu vẫn còn nhiều vấp váp. Anh mê đắm bóng hình cô. Dù gặp cô được một lần khó khăn cỡ nào, nhưng rốt cuộc anh vẫn không chịu lộ mặt. Có điều, khi thấy người đàn ông nào có ý đồ giở trò với cô, anh sẽ dùng chút tiền dạy dỗ đối phương một trận ra trò. Lâu dần, ai cũng biết cô có chỗ dựa rất vững chắc.
Anh chỉ muốn mang những điều tốt đẹp nhất thế gian này cho cô. Anh cầu hôn cô, cô vui sướng, gật đầu chấp nhận, đôi mắt long lanh nước.
“Em đồng ý...”
Đây là lời hứa của cô. Ngày hôm đó, cô cười thật đẹp.
Lục Bắc Thâm cố gắng vin vào chút ý thức cuối cùng, giơ tay muốn bắt lấy nụ cười của cô. Nhưng cuối cùng anh vẫn không với tới.
Anh từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt ươn ướt.
Cuối cùng, anh vẫn chẳng xứng với cô...
***
Hai năm sau, Thượng Hải.
Kiều Vân Tiêu đã đợi ở cửa ra từ rất sớm, đọc tin về các chuyến bay. Cuối cùng, anh mua một cốc café ngồi xuống ghế chờ đợi, có thể nhận ra anh cũng bồn chồn bất an. Cứ thế một tiếng trôi qua. Lại có một nhóm người lục tục đi ra cửa. Kiều Vân Tiêu đứng dậy, ném vỏ cốc café đã bị mình bóp nát vào trong thùng rác, ôm một bó hoa hồng cực lớn rảo bước đi về phía cửa ra.
Không ít cô gái nhìn về phía anh, dáng hình thẳng tắp kết hợp với một diện mạo xuất chúng, còn ôm một bó hoa lớn như thế, một Kiều Vân Tiêu như vậy không muốn khiến ai chú ý cũng khó.
Lại có vài người đi ra, Kiều Vân Tiêu không chớp mắt lấy một cái. Cho tới khi anh nhìn thấy bóng hình ấy.
Cô ăn mặc rất đơn giản, chiếc áo phông trắng rộng rãi kết hợp với chiếc quần bò bó gối kinh điển, dưới chân đi đôi giày đế bằng mềm mại màu trắng, đầu đội mũ lưỡi trai, che đi gương mặt nhỏ nhắn, trông cực kỳ thanh thoát. Có điều, Kiều Vân Tiêu chợt chau mày. Sao cô lại gầy đi rồi?
Từ xa Tiêu Tiếu Tiếu đã nhìn thấy một bó hoa hồng trắng to đùng, cực kỳ nổi bật giữa đám đông những người đón người thân. Cô còn đang nghĩ thầm không biết ông sếp nào ăn chơi như vậy, lại mang bó hoa to thế tới đón. Nhưng bó hoa chợt dịch sang bên, lộ ra gương mặt hớn hở của Kiều Vân Tiêu.
Ông trời ơi, cô thật sự phải giả vờ không quen biết anh.
Quan trọng hơn là, Kiều Vân Tiêu cũng nhìn thấy cô, không ngừng vẫy tay về phía cô, khiến mọi người xung quanh cứ nhìn cô cười khúc khích, làm cô đỏ bừng cả mặt. Cô kéo thấp vành mũ xuống, hai tai vẫn nóng bừng bừng.
Cô những tưởng với sự nhiệt tình của Kiều Vân Tiêu, anh sẽ lao tới, nhưng anh không làm vậy. Cho tới khi cô đẩy xe đi tới trước mặt anh, anh vẫn chỉ biết cười ngây ngốc.
“Anh ngốc rồi à?” Tiêu Tiếu Tiếu cảm thấy giờ này anh không khác gì trẻ con.
Kiều Vân Tiêu vẫn cười hì hì với cô. Anh cũng cảm thấy lạ. Sau khi nhận được tin cô sắp về nước, mấy đêm liền anh không ngủ được, sáng nay lại càng có tinh thần, còn đợi ở sân bay ba tiếng đồng hồ, nhưng sau khi gặp cô rồi lại không biết nói gì, dù trong lòng có vô vàn điều muốn tâm sự.
Gần tình tình sợ?
Có lẽ chính là như vậy.
“À... chào mừng em về nước.” Kiều Vân Tiêu mãi mới nói được một cô.
Tiêu Tiếu Tiếu không nói gì, chỉ đứng đó cười dịu dàng.
“Em về rồi...” Kiều Vân Tiêu liếm môi nói.
Tiêu Tiếu Tiếu cố nín cười, gật đầu: “Phải, em về rồi“.
“Còn đi nữa không?”
“Không muốn đi nữa, mệt rồi.” Tiêu Tiếu Tiếu khẽ nói.
Câu “mệt rồi” ấy như kích phát khả năng nói thường ngày của Kiều Vân Tiêu. Anh bước lên trước một bước dài, ôm cô vào lòng ngay trước mặt mọi người. Tiêu Tiếu Tiếu chỉ cảm thấy cánh tay anh rất có sức mạnh, gần như làm cô đau.
“Mệt rồi thì chúng ta về nhà.” Anh thì thầm bên tai cô.
Hương hoa hồng ngọt ngào hòa trộn với mùi hương thanh mát của anh, ngữ điệu của anh êm ái mà dịu dàng, không nhiệt tình nhưng miên man như rượu. Tiêu Tiếu Tiếu nép vào lòng anh, cảm nhận sâu sắc hơi ấm của anh, rồi khẽ gật đầu.
Trái tim Kiều Vân Tiêu đầy ắp, càng ôm cô chặt hơn.
***
Nghĩa trang.
Hương hoa cúc thoang thoảng bay trong gió, thêm một ly rượu trắng, tưởng nhớ người đã mất.
Lục Bắc Thần tỉ mỉ lau bức ảnh trên mộ. Trên bức ảnh, Bắc Thâm cười rất tươi sáng, vẫn là một chàng trai trẻ trung tuấn tú năm nào. Anh mời rượu rồi ngồi lặng trước mộ một lúc lâu rồi mới đứng dậy. Cỏ xanh mọc xung quanh mộ, gió thổi qua mang theo chút se lạnh. Khi gió đến còn lật vạt áo của Lục Bắc Thần lên. Gương mặt anh vẫn như xưa, chỉ là đã được năm tháng mài mòn vài phần.
Cố Sơ đặt bánh và hoa quả đã chuẩn bị sẵn vào đĩa, lần lượt xếp bên cạnh ly rượu. Lục Bắc Thần nhìn bóng lưng cô, dịu dàng nói: “Cảm ơn em đã tới“.
Từ sau khi Lục Bắc Thâm được chôn cất, đã hai năm rồi, đây là lần đầu tiên Cố Sơ cùng anh tới thăm mộ. Anh chưa bao giờ trách cô, vì anh biết rõ Bắc Thâm đã gây ra tổn thương lớn đến mức nào cho cô. Cô không tới là rất bình thường.
Cố Sơ cúi đầu bày bánh điểm tâm rồi lại nhẹ nhàng lau mép đĩa, thở dài: “Mong người chết được siêu thoát”, những lời khác không muốn nói nhiều.
Cô ngước mắt nhìn bức ảnh trên mộ. Khuôn mặt ấy giống hệt chồng cô nhưng trong mắt cô lại rất nhức nhối.
Cô thầm nhủ: Lục Bắc Thâm, tôi tới đây không phải vì tôi đã quên đi chuyện cũ, chỉ vì anh đã dùng trái tim của mình đổi lấy mạng sống cho chồng tôi. Tôi không thể tha thứ cho anh, vì anh đã hại biết bao nhiêu người, vì anh đã cướp đi đứa em gái duy nhất của tôi. Nhưng tôi cũng sẽ không căm hận anh nữa, vì nhờ có anh, chồng tôi mới có thể tiếp tục sống.
Cứ như vậy đi, trong thế giới nhân tính vốn đã phức tạp, trong một xã hội mà cái đúng và cái sai vốn không còn ranh giới rõ ràng, thị phi hay tốt xấu chỉ do chúng ta suy nghĩ thế nào mà thôi.
Buổi tối hai năm trước, sau một đêm cạn kiệt sức lực, khi bước ra khỏi phòng mổ, Smith đã nắm chặt tay cô, mệt mỏi nói: “Chú trả Bắc Thần lại cho cháu đấy“.
Về sau, qua lời kể của Smith, cô mới biết được sự tình đêm ấy. Hệ thống thần kinh tim mạch của Bắc Thần vốn đã chịu sự thử thách chưa từng có. Nếu không có tim của Bắc Thâm, sinh mạng của Bắc Thần đã mãi mãi dừng ở giây phút ấy.
Đối với cái chết của Bắc Thâm, Smith không nói quá nhiều, chỉ giải thích rằng anh ta mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Kể cả sau này Lục Bắc Thần hỏi, ông cũng chỉ nói vậy.
Khi chôn cất Lục Bắc Thâm, Bắc Thần nhập viện trị liệu, sau đó lại tới Mỹ hơn một năm để trị liệu hồi phục. Cả quá trình đều có cô và Smith đi cùng. Bây giờ, sức khỏe của anh đã hồi phục rất tốt, không có bất kỳ hiện tượng bất thường nào. Có lẽ đúng là giữa anh em có “huyết mạch tương liên“.
Còn hồ sơ bệnh án của Lục Bắc Thần cuối cùng bị Smith liệt vào danh sách tài liệu mật tiến hành giữ gìn. Lý do ông đưa ra rất đơn giản. Bây giờ danh tiếng của Bắc Thần trong giới pháp y càng lúc càng lớn, thân phận cũng càng ngày càng đáng giá, mọi chuyện cá nhân của anh đương nhiên đều là bí mật.
~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...