Lâm Gia Duyệt hoảng sợ.
La Trì ngẫm nghĩ rồi quay sang nhìn cô: “Lúc đó sau lưng cô có người đứng sao? Trong lời khai không có.”
Lâm Gia Duyệt cố gắng lục lại ký ức, lát sau nói: “Hình như… có một người đi ra, nhưng lúc đó tôi quá sợ hãi, ngay cả người nổ súng là ai tôi còn chẳng nhìn rõ, nói chi tới người đứng sau lưng mình.”
“Nghĩ tiếp đi.” Lục Bắc Thần khẽ lên tiếng.
Lâm Gia Duyệt một lần nữa hồi tưởng lại, rất lâu sau dường như cô mới có ấn tượng: “Hình như là một người con gái với mái tóc dài.”
“Làm giống như xếp hình có thể xếp được ra người đó không?” La Trì hỏi.
“Tôi chỉ có thể thử xem, nhớ cũng không rõ ràng lắm.”
“Đại sảnh tầng một chỉ có một bàn khách, chính là người thân của nạn nhân tử vong kia. Một người già sáu mươi mấy tuổi không thể sờ vào súng, mà lúc đó người thân của người này cũng bị dọa tới nỗi phải nhập viện. Vậy thì người nổ súng chỉ có thể là nhân viên phục vụ lúc đó đang có mặt ở tầng một. Không nhiều, chỉ có ba người, cậu điều tra khá dễ.” Lục Bắc Thần nói.
La Trì hỏi: “Lẽ nào không thể là tên côn đồ tháo chạy kia?”
“Vết máu của tên côn đồ được phát hiện ở cửa ngách, còn Gia Duyệt bị thương tại cửa chính cầu thang tầng hai. Từ góc độ có thể thấy không phù hợp cho tên côn đồ nổ súng. Thế nên nhất định không phải hắn ta.” Lục Bắc Thần bình tĩnh phân tích.
La Trì tỉ mỉ suy nghĩ rồi lại nhìn bản vẽ hiện trường phía sau báo cáo khám nghiệm tử thi, cảm thấy Lục Bắc Thần nói rất phải, lúc ấy mới nhận ra vụ án này còn có ẩn tình. Khi nhìn lên, anh ấy cười với anh: “Được đấy, giáo sư Lục. Chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi mà đã phá được án, quá đỉnh. Chẳng trách người ta nói mắt cậu độc. Đôi mắt này của cậu đâu chỉ thu thập ngay được riêng những thông tin về xác chết.”
“Phải, một đêm mà tôi đã làm hết cả phần việc của cậu rồi đấy, cảnh sát La.” Lục Bắc Thần nói không chút khách khí.
La Trì ngượng ngập xoa xoa mũi, hắng giọng: “Chẳng phải tôi tới lấy báo cáo khám nghiệm để phá án đấy sao? Ai mà ngờ được tư duy của cậu lại hoạt động mạnh như vậy.”
“Tiện tay làm thôi, rảnh mà.”
Nghe nói vậy, La Trì lại càng ngượng ngập. Ngữ khí của người này đúng là không ai bì nổi, phá một vụ án mà thành tiện tay.
Lục Bắc Thần không nói nữa.
La Trì hỏi: “Hết rồi à?”
Lục Bắc Thần nhìn về phía anh ấy, hơi nhướng mày: “Nếu không thì sao? Tôi lại còn giúp cậu đi tìm tang chứng?”
La Trì há hốc miệng.
“Vụ án này rất rõ ràng. Một vụ cướp tiệm đồ cổ, tất cả chứng cứ đều có. Cậu chỉ cần mất công chạy đi một tý là có thể tìm thấy địa điểm để tang chứng, quả thực lười tới mức không muốn động tay động chân thì đấm cho cái gã bị thương kia một chân. Thứ hai là vụ nhân viên phục vụ trong Ngoại Than Hối muốn nhân cơ hội để giết một người, mặt này cũng không khó điều tra. Cảnh sát La, anh đây còn cần tôi giúp anh thế nào nữa?”
Cả gương mặt La Trì trở nên thiếu tự nhiên.
Lục Bắc Thần lại nhìn về phía Lâm Gia Duyệt và nói: “Em nên quay về nghỉ đi.”
Một câu nói thẳng thừng như một câu đuổi khách.
Lâm Gia Duyệt cũng là người thông minh, mặc dù rất không muốn nhưng thấy nét mặt Lục Bắc Thần hờ hững cũng chỉ còn cách rời đi.
La Trì vẫn ở lại trong phòng làm việc. Sau khi Lâm Gia Duyệt đi khỏi, anh ấy châm một điếu thuốc rồi hỏi: “Cậu vẫn còn điều gì chưa nói hết về vụ án này phải không?” Tách Lâm Gia Duyệt đi chứng tỏ còn chuyện khác, nếu không với tính khí của Lục Bắc Thần, nói xong rồi tuyệt đối không muốn nhìn thấy anh ấy thêm giây phút nào.
“Cậu cũng thông minh đấy.”
“Hiếm khi được cậu khen.” La Trì hớn hở: “Nói đi, còn có phát hiện gì nữa?”
“Phát hiện thì không.” Lục Bắc Thần nói: “Giờ đó đêm qua ở Ngoại Than Hối không còn mấy khách, trên gác một bàn, dưới nhà một bàn. Vậy thì người xuất hiện đằng sau lưng Gia Duyệt có lẽ là người có liên quan đến khách sạn. Người phục vụ nảy sinh ý định giết hại, thậm chí dám nhằm bắn về phía người phụ nữ đó, chứng tỏ thù hận đã lâu. Tiếp tục điều tra theo hướng này, chưa biết chừng có thể tìm ra bí mật của Ngoại Than Hối, hoặc là cũng có thể liên quan tới Thẩm Cường và Bàng Thành.”
La Trì nhíu mày: “Nếu thật sự như vậy thì đúng là ông trời có mắt rồi.”
“Phải xem cậu điều tra thế nào.”
“Được, tôi biết rồi.” La Trì chắc mẩm trong lòng: “Ngoài ra, chúng ta phải tranh thủ thời gian tới Bắc Kinh.”
Lục Bắc Thần tính toán một chút.
“Lịch trình của cậu có vấn đề ư?” La Trì hỏi.
“Khi nào xuất phát?”
“Ngày mai đi.” La Trì ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Nhưng mà, Trung thu có thể là…”
“Đó là hiệu suất làm việc của cậu.” Lục Bắc Thần lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không ở cùng cậu tới Trung thu đâu.”
“Ờ, tôi biết rồi, cậu muốn ở với em gái Cố chứ gì?” La Trì cười hì hì.
Lục Bắc Thần cụp mắt, không nói câu nào.
“Này, tôi phát hiện ra phòng nghỉ của cậu thú vị lắm nhá.” La Trì cố tình nói.
“Cậu đi được rồi.” Lục Bắc Thần lại buông lời đuổi khách.
La Trì lườm nguýt. Quả nhiên, nói xong vụ án là trở mặt không quen ngay.
Sau khi La Trì đi khỏi, Lục Bắc Thần ngồi yên trên ghế một lúc nữa, ánh mắt vẫn không rời khỏi phòng nghỉ. Anh không dám quay lại nghỉ ngơi, vì chỉ cần vào đó là anh có thể nghĩ tới dáng vẻ của Cố Sơ khi nói lời chia tay. Trong phòng nghỉ có quá nhiều kỷ niệm, ngay cả phòng tắm vẫn còn đồ đạc của cô.
Anh sắp phát điên vì cô rồi.
Người con gái chết tiệt này!
***
Khi bác Kiều tỉnh lại, Tỉnh Tuệ vui mừng tới nỗi suýt khóc, thấy Cố Sơ vẫn trực mãi bên giường cùng mình, bác trai vô cùng mãn nguyện. Cố Sơ cũng cả đêm không được nghỉ ngơi tử tế, Kiều Vân Tiêu đề nghị đưa cô về nhà nghỉ, Cố Sơ suy nghĩ rồi nói: “Về phòng thực nghiệm đi.”
Kiều Vân Tiêu nhìn cô xót xa: “Em nên ngủ bù một giấc thật ngon, bây giờ còn về phòng thực nghiệm làm việc?”
“Nghe nói xảy ra một vụ nổ súng, phòng thực nghiệm đã nhận án, em lo họ bận không xuể.” Cố Sơ thở dài nặng nề.
Cô không nên nhớ anh, câu chia tay đó chẳng phải chính anh ép cô nói ra hay sao?
Tâm tình bực dọc lại dâng lên.
Kiều Vân Tiêu nhìn cô, không nói gì nhưng trong lòng hiểu rõ mục đích cô quay về phòng thực nghiệm là vì cái gì.
Đường sá rất thông thoáng, không tắc nghẽn, chẳng mấy chốc đã về tới phòng thực nghiệm.
Kiều Vân Tiêu tắt máy, nghiêng người nói với Cố Sơ: “Anh ở đây đợi em, nếu trong phòng thực nghiệm không có việc gì làm thì em ra ngoài, anh đưa em về nghỉ.”
“Không cần đâu ạ.” Cố Sơ từ chối: “Mấy hôm nay vì chuyện của công ty và bác trai anh cũng chẳng nghỉ ngơi gì, anh mau về đi.”
“Không sao, anh đợi em. Nếu em cần ở lại thì gọi điện cho anh.”
Cố Sơ biết anh lại bướng rồi, đành phải gật đầu, xuống xe. Kiều Vân Tiêu nhìn theo cô mãi cho tới khi cô đi vào trong cánh cửa lớn của biệt thự, lúc ấy anh mới hít sâu một hơi. Khi thở hắt ra, lồng ngực bí bách vô cùng. Mặc dù cô không nhắc nhưng anh có thể cảm nhận được giữa cô và Lục Bắc Thần đã xảy ra chuyện gì đó không vui vẻ. Cô buồn buồn, thậm chí có lúc khóe mắt vô duyên vô cớ đỏ ửng lên. Anh không thể an ủi, chỉ có thể âm thầm ở bên.
Cho dù biết rằng người trong lòng cô không phải anh.
Cố Sơ đi vào trong phòng thực nghiệm. Phan An ở trong hoan hô: “Anh còn tưởng em bốc hơi rồi chứ.”
Cô không màng tới thái độ ngỡ ngàng của Phan An, đi thẳng tới bên cạnh Ngữ Cảnh và hỏi: “Thi thể của vụ nổ súng đâu?”
“Đưa tới nhà xác lâu rồi.”
Cố Sơ kinh ngạc: “Phá án rồi sao?”
“Chuyện đâu có lớn lắm? Giáo sư Lục của chúng ta chỉ cần một đêm là có thể phá án rồi.” Ngữ Cảnh kiêu hãnh.
Cố Sơ đờ đẫn tại chỗ.
Là cô tự suy nghĩ quá nhiều ư? Cô tưởng anh sẽ đau lòng vì chuyện chia tay, cô tưởng anh chẳng còn tâm trạng làm việc nữa, nhưng anh lại phá án nhanh đến vậy. Thì ra trong lòng anh công việc quan trọng đến thế. Cô đúng là quay về công toi rồi.
Đánh giá cao cảm giác của bản thân thật sự rất khó chịu.
“Aiya, tôi quên một tập văn bản trên gác. Cố à, cô có thể lấy giúp tôi không?” Ngữ Cảnh đẩy gọng kính nói.
Cố Sơ gật đầu.
Phòng làm việc không có ai, anh không ở đây. Cô cầm tài liệu, suy nghĩ rời đi ngay xoay tròn trong đầu mấy lần nhưng lại chẳng thể thắng nổi đôi chân. Anh đang ở trong phòng nghỉ sao? Cô tò mò mở cửa phòng nghỉ ra, hơi thở thuộc về anh cứ thế ập tới.
Thân thuộc tới nỗi khiến cô muốn khóc.
Xuyên qua cửa phòng, tim Cố Sơ chợt đập nhanh lên.
Nếu, anh đang ở trong phòng nghỉ, cô phải nói gì đây?
Cô nói câu chia tay chắc chắn như thế, mà anh hình như cũng chấp nhận rồi. Vậy cô và anh bây giờ là gì của nhau?
Bước chân không dừng lại, cô cứ thế đi vào. Chỉ là… anh không có mặt.
Giống như một hy vọng được nâng lên tận trời rồi đột ngột thả rơi xuống. Cô không thể không thừa nhận rằng khoảnh khắc không nhìn thấy anh, cô lạc lõng và hụt hẫng.
Giường chiếu gọn gàng, không nhận ra có dấu hiệu được nằm lên. Cố Sơ chợt bước lên, nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Cô giơ tay sờ lên gối, ngón tay thấm mùi hương của anh. Thật ra cô rất nhớ anh.
Hai ngày nay, anh ngủ ở phòng nghỉ hay ở nhà?
Không có cô ở bên cạnh, anh ngủ có ngon không?
Ngón tay vô thức chạm phải một thứ cưng cứng, vùi bên mép gối, chỉ nhìn thôi sẽ không nhìn thấy. Cô bèn lần sờ ra, sau khi cầm được lên tay, ánh mắt chợt ngẩn ra, ngay sau đó hô hấp trở nên dồn dập.
Trong đầu bỗng hiện lên câu nói khoe khoang ấy: Cô biết không, đây là món quà mà Bắc Thần tặng tôi nhân dịp sinh nhật. Anh ấy đặt làm ở Montblanc, bình thường tôi còn chẳng nỡ đeo…
Chiếc khuyên tai bình thường không nỡ đeo giờ đang ở trong phòng nghỉ của Lục Bắc Thần, hơn nữa còn ở bên cạnh gối của anh.
Cố Sơ chỉ cảm thấy như có ngàn vạn mũi tên xuyên qua tim, máu không ngừng chảy, đau đớn lan khắp cơ thể.
Cô siết chặt chiếc khuyên tai, góc cạnh sắc nhọn của nó đã sớm cứa đầy vào lòng bàn tay. Hình như… lại chảy máu rồi.
Chính ở bệnh viện, anh nói với cô giữa họ đều không có sự tin tưởng. Thật ra tận sâu trong lòng cô vẫn còn một tia hy vọng. Cho dù anh thật sự ở bên Lâm Gia Duyệt tối đó, cho dù anh thật sự cùng Lâm Gia Duyệt tới bệnh viện băng bó vết thương. Nhưng ông trời đã định sẵn muốn cô lật ra mọi thứ để hy vọng duy nhất ấy vào giây phút này đây cũng bị hủy diệt.
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống má, rơi trên gối.
Cô vẫn luôn cho rằng phòng nghỉ này là nơi riêng tư của anh và cô, nhưng đã có một người phụ nữ khác bước vào đây. Cô không dám tưởng tượng trong tình huống nào chiếc khuyên tai này mới rơi bên cạnh gối anh. Thật ra, không cần nghĩ nữa, chuyện giữa nam và nữ chẳng phải chỉ có vậy thôi sao?
Đây là giới hạn cuối cùng của cô, Lâm Gia Duyệt đã giẫm lên nó.
Di động vang lên, là Kiều Vân Tiêu. Khó khăn lắm cô mới hoàn hồn lại để nghe máy.
“Sao rồi? Có cần anh đưa em về không?”
Cố Sơ nắm chặt chiếc khuyên tai trong tay, rất lâu sau mới đè nén cơn nghẹn ngào nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Lòng cô đã nguội lạnh, cô nói với đầu kia di động: “Anh Vân Tiêu, em muốn quay lại chỗ ở cũ ở Thượng Hải. Còn nữa, có thể đặt cho em một vé máy bay quay về Quỳnh Châu không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...