Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Muốn lấy lòng một người thì khó nhưng làm mích lòng một người thì lại cực kỳ dễ dàng. Cố Sơ biết, hành vi ban nãy của mình đã xúc phạm tới anh. Câu nói vừa rồi của Lục Bắc Thần trở thành một lưỡi dao, sắc nhọn tới mức có thể rạch tung lồng ngực, rình trộm những suy nghĩ nội tâm của cô. Việc tự thú của Cố Tư đã cướp hết lý trí của cô. Cô không thân thiết với La Trì, người duy nhất có một chút qua lại chính là người đứng trước mắt, Lục Bắc Thần.

Tất cả các số liệu trong từng xấp hồ sơ đó đều in hằn trong đầu cô. Cô những tưởng đó là toàn bộ tình tiết vụ án nhưng bây giờ ngẫm kỹ lại thì đó chẳng qua chỉ là số liệu kiểm tra đo lường hài cốt của Tiêu Tuyết. Lục Bắc Thần đang nghi ngờ ai, La Trì đang theo dõi ai, sao có thể xuất hiện trong tài liệu?

Trước giờ cô luôn xem thường việc làm này, hành động bán đứng bản thân để đạt được mục đích nào đó. Cô biết, Lục Bắc Thần lại càng khinh bỉ hơn. Một người ưu tú như anh thiếu gì phụ nữ bên cạnh?

Nhưng cô còn có thể cậy nhờ ai đây?

Khi không hy sinh bất kỳ thứ gì thì một Lục Bắc Thần vẫn luôn canh cánh trong lòng một nỗi hận dựa vào đâu để giúp cô? Cô khó mà đọc được tâm tư của anh, cũng giống như cho đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu việc anh theo đuổi cô là có ý gì. Nếu nhất quyết phải đưa ra một đáp án, cô nghĩ, anh chẳng qua chỉ muốn tận mắt chứng kiến cô rơi xuống vực thẳm, muôn kiếp không thể trở lại.

Trong thế giới của người trưởng thành, có một vài chuyện chẳng cần vòng vo tam quốc. Nụ hôn bớt đi cái ngượng nghịu khẽ khàng của thời thanh xuân, lại nhiều thêm sự lão luyện, mãnh liệt của những người trưởng thành, giữa đàn ông và phụ nữ không còn đè nén khao khát đối với đối phương, có lẽ chỉ vừa mới quen nhau hay đôi khi chỉ vì một ly rượu…

Cô hiểu quy tắc của người trưởng thành, vì cô đã mất đi tư cách theo đuổi những ngây ngô non dại.

Loại giao dịch thẳng thắn này cũng là thứ duy nhất cô có thể bỏ ra, coi mình như một tế phẩm để dâng hiến. Lời từ chối của anh lại khiến cô ngỡ ngàng. Hay là cô đã đánh giá quá cao bản thân mình. Là Bắc Thâm đã khiến cô hiểu lầm. Khi trước, Bắc Thâm cũng từng tò mò về cô, những cảm xúc nhẫn nhịn và cánh tay không yên phận đó nói với cô rằng, anh khao khát cô như vậy. Lúc đó cô đã nghĩ, nhất định sẽ dành những gì tốt đẹp nhất của mình cho anh.

Cho tới khi, anh và cô đi tới ngã ba đường, cô rẽ trái, anh rẽ phải, lưng tựa lưng trở thành khoảng cách ba mét.

Điều không nên nhất của Lục Bắc Thần là thể hiện ra ngoài một sự khao khát giống như Bắc Thâm. Cho dù anh chỉ giả vờ thì cũng không nên cho cô hy vọng ấy. Nếu cô sớm biết, nhất định sẽ không đánh đổi cả chút tôn nghiêm cuối cùng.

“Nếu hôm nay người tới đây là La Trì hoặc những người khác thì sao?” Rất lâu sau, Lục Bắc Thần quay người nhìn cô và hỏi.

Cố Sơ từ từ cụp mắt xuống.

Phải, cô biết là sẽ như vậy.

“Tôi không thể nhìn thấy Tư Tư xảy ra chuyện.” Cô trả lời câu ấy.

Sắc mặt Lục Bắc Thần tái đi, xanh mét. Bàn tay kẹp điếu thuốc chống trên bệ cửa sổ, đầu lọc lặng lẽ cháy, tàn thuốc đã dài thêm cả một đoạn. Anh nhìn chằm chằm cô rất lâu, rít mạnh một hơi thuốc rồi nhả khói, ném thẳng điếu thuốc ra ngoài cửa sổ.

“Rất tốt!” Anh buông hai chữ này ra, nặng nề vô cùng.


Sau đó anh sải bước đi tới trước sofa, bất thình lình bế bổng cô lên, đi tới phòng ngủ, ném cô lên giường. Cố Sơ cảm thấy sống lưng bị va đập đau đớn, mắt nhìn thấy anh đè thẳng xuống.

Nụ hôn của anh trở thành phẫn nộ.

Cắn đau đôi môi cô.

Những sợi râu mới mọc thậm chí còn cọ vào xương quai xanh khiến cô đau rát.

Hơi thở của người đàn ông nhuốm mùi nguy hiểm, càng giống như một sức mạnh điên cuồng, muốn nuốt chửng cô.

Cố Sơ nhắm mắt lại, cô cảm thấy quần áo mình bị xé ra, bàn tay anh luồn vào trong không hề thương tiếc. Hơi lạnh, cô rùng mình, trái tim cũng căng lên đau đớn, từng nhịp, từng nhịp nhắc nhở về sự ngu dại của cô.

Nhưng tâm trạng phẫn nộ trên đỉnh đầu chẳng mấy chốc đã đột ngột ngừng lại.

Sức mạnh dồn ép lên cơ thể cũng theo đó biến mất.

Cố Sơ từ từ mở mắt ra, thấy Lục Bắc Thần đã đứng dậy. Gương mặt đó vẫn tái mét đến kinh người nhưng anh luôn cố kiềm chế, giơ tay chỉnh trang lại quần áo có phần lộn xộn, khi cất tiếng, thanh âm đã lạnh như băng: “Cố Sơ, em được lắm, em thật sự rất giỏi!”

Dứt lời, anh quay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Cô hoảng loạn, cuống quýt chỉnh lại quần áo rồi xuống giường. Thấy anh đang với lấy chìa khóa xe định đi, cô rảo bước tới trước, lập tức níu chặt cánh tay anh, run rẩy nói: “Xin anh đừng đi, tôi… cần sự giúp đỡ của anh!”

“Buông tay.” Lục Bắc Thần rất lạnh lùng.

Cô không buông, cứ nắm chặt như thế.

Lục Bắc Thần nhìn cô, ánh mắt sắc bén. Đối mặt với lời cầu xin thảm thiết của cô, anh nhíu mày, giằng cánh tay ra khỏi tay cô. Cô cứ thế giương mắt nhìn anh rời đi, cánh cửa vẫn mở toang, có gió lạnh lùa vào, thổi tung mái tóc cô.

Cô dựa vào cánh cửa, từ từ ngồi sụp xuống, mái tóc che hết gương mặt, sự bi thương dâng đầy lồng ngực như sóng biển đánh tới. Cô biết chuyện này bị cô làm bung bét rồi, tất cả mọi hy vọng hóa thành cát bụi vào khoảnh khắc ấy. Cố Sơ cắn chặt ngón tay, cố hết sức dùng cơn đau để đè nén cảm giác muốn khóc.

Muốn khóc bao nhiêu thì ngón tay đau bấy nhiêu, sau đó nỗi đau lan tới tận trái tim.


Làm sao đây?

Nếu không có người quen ở trong giúp đỡ, làm sao Cố Tư có thể thuận lợi ra ngoài? Chẳng ai đủ kiên nhẫn chờ đợi lời khai của một nghi phạm không chịu hợp tác. Thật ra cô càng muốn gặp mặt Cố Tư một lần. Cô cảm thấy Cố Tư nhất định có nỗi khổ riêng.

Nhưng bây giờ, ngay cả người duy nhất có thể giúp đỡ là Lục Bắc Thần, cô cũng đã làm mất lòng.

Bằng hành vi đáng khinh nhất.

Chẳng biết đã ngồi xổm bao lâu, tới nỗi chân đã tê cứng.

Cho tới khi, có một đôi giày da của nam giới xuất hiện trước mắt cô.

Cố Sơ tưởng mắt mình xuất hiện ảo giác, cô ngẩng phắt lên. Là Lục Bắc Thần, anh đã quay trở lại.

Giống như màn đêm u tối được xé toạc ra một miếng, ánh nắng len lỏi vào qua chính lỗ hổng đó, bóng tối bị ánh nắng xua tan, chỉ còn những tia sáng chói lọi tới nỗi người ta không thể mở mắt. Cô bàng hoàng đến quên cả đứng lên, cứ ngồi như vậy, đuôi tóc gần như dính xuống đất.

Lục Bắc Thần từ từ ngồi xuống, đưa tay nắm lấy cằm cô. Anh của giờ phút này ánh mắt bình thản là vậy, giống như người ban nãy giận dữ bỏ đi không phải là anh. Anh chỉ như vị khách qua đường, cho cô một sự an ủi.

Nhưng giọng nói của anh thì từ đầu tới cuối vẫn toát ra cái lạnh. Anh hỏi rõ từng chữ: “Em còn từng dùng cách này cầu xin kẻ nào khác?”

Cố Sơ không dám lên tiếng, chỉ biết lắc đầu. Cô sợ ngay đến giọng mình cũng khiến anh phản cảm.

Thấy vậy, đôi mày Lục Bắc Thần mới dãn ra. Anh thu tay về, đứng dậy, rồi hơi cúi người vòng một tay qua người cô. Cô theo đà đứng lên, hai chân đã tê, mềm oặt dựa vào lòng anh. Lục Bắc Thần đỡ cô đi vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.

“Với tư cách là người thân của Cố Tư, đúng là em không thích hợp biết quá nhiều chuyện.” Sau khi trở về sofa, Lục Bắc Thần nói: “Hơn nữa, giai đoạn bây giờ em cũng không được gặp Cố Tư.”

Cố Sơ được anh dìu ngồi xuống cùng một chiếc ghế. Cô dựa vào góc ghế, hai chân vào còn đờ ra, đang từ từ dịu đi, khó chịu như bị liệt. Nhưng cũng kịp nghe được câu nói của Lục Bắc Thần. Cô nhìn anh, miệng há hốc.

Chính vì cô biết rõ điểm này nên ban nãy mới làm vậy.


Lục Bắc Thần thở dài, kéo một chân cô lại, đặt lên đùi mình, chậm rãi bóp cho cô. Mỗi lần anh ấn xuống, cô lại cảm thấy nhói lên.

“Một lát nữa là ổn.” Ngữ khí của anh có vẻ không vui.

Chẳng hiểu sao, lòng Cố Sơ bỗng ấm lên.

“Tôi muốn biết toàn bộ sự tình.” Rất lâu sau cô thẳng thắn bộc bạch.

“Em không có tư cách để biết.”

Cố Sơ cúi gằm.

“Trừ phi…” Lời nói của anh còn một phần linh động.

Cố Sơ lập tức ngước lên nhìn.

Lục Bắc Thần nhìn cô, hừ một tiếng: “Không phải chuyện em nghĩ đâu.”

Cô cắn môi.

“Tới làm trợ lý cho tôi.” Lục Bắc Thần thản nhiên nói ra câu ấy, rồi lại đổi chân kia.

“Gì cơ?” Cô thảng thốt.

“Chỉ có như vậy, em mới có tư cách tìm hiểu tình tiết vụ án.” Lục Bắc Thần kiên nhẫn nắn bóp chân cho cô, nhưng giọng nói thì chẳng mấy nhẹ nhàng.

Cố Sơ cảm thấy mọi chuyện ngoặt quá nhanh, cô chưa kịp phản ứng, cứ ngây ngốc nhìn anh, rất lâu chẳng biết nói gì. Cho tới khi Lục Bắc Thần bóp chân xong, ngồi xích lại, vò đầu cô một cách thiếu khách khí, nói: “Muốn cứu em gái em, tốt nhất là dựa vào cái đầu của em chứ không phải cơ thể em.”

“… Tôi không học chuyên ngành này.” Một lâu sau cô mới lên tiếng.

Lục Bắc Thần tức cười nhìn cô: “Cô Cố của tôi ơi, tôi nghĩ em đã nhầm lẫn một khái niệm. Em tới làm trợ lý của tôi chứ không phải hành nghề pháp y độc lập. Trợ lý là thế nào em không hiểu sao? Nếu không hiểu bây giờ em có thể lên baidu tra cứu.”

“Không phải vậy, ý của tôi là…” Cố Sơ cảm thấy chuyện này hơi lạ lùng.

“Vậy được, em cứ ở nhà từ từ đợi tin.” Nói rồi Lục Bắc Thần định đứng dậy: “Hoặc là em suy nghĩ xong thì trả lời tôi, chỉ có điều không biết em gái em có thể đợi được không thôi.”


Lần này Cố Sơ phản ứng rất nhanh, lập tức tiến tới ôm chặt lấy cổ anh, gật đầu lia lịa: “Không không không, tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, tôi làm trợ lý cho anh, tôi nhất định có thể đảm nhận.”

Lục Bắc Thần cúi đầu nhìn.

Cô ý thức được hành vi của mình hơi quá, bèn buông tay, lại thấy mình vừa làm nhàu cổ áo anh bèn đưa tay vuốt phẳng lại, áy náy nói: “Xin lỗi nhé!”

“Trong công việc, tôi yêu cầu rất nghiêm khắc.”

“Không thành vấn đề!” Cố Sơ lập tức bày tỏ thái độ.

Lục Bắc Thần nhướng mày: “Tôi phải nói rõ một chuyện. Em đã làm trợ lý cho tôi thì không được phép chủ động xin nghỉ việc, trừ phi tôi cảm thấy em không thể làm việc được.”

Cố Sơ gật đầu như gà mổ thóc.

Lục Bắc Thần nhíu mày, cô lại lắc đầu ngay, biểu thị bằng cả ngôn ngữ: “Yên tâm đi, tôi tuyệt đối không chủ động xin nghỉ việc đâu!”

“Tốt, bây giờ em chuẩn bị một chút rồi lập tức đi theo tôi.” Lục Bắc Thần đứng lên.

Cố Sơ không suy nghĩ gì hết, cũng đứng dậy nói: “Tôi có thể đi ngay.”

“Với diện mạo này?” Lục Bắc Thần quan sát cô.

Lúc ấy Cố Sơ mới tỉnh ra mình vẫn còn mặc quần áo ngủ, cô nói nhanh: “Đợi tôi 10 phút, à không, 5 phút thôi, 5 phút là tôi ok.”

“5 phút? Được!” Lục Bắc Thần cười: “Chậm một phút là tôi sẽ đổi ý ngay.”

Cố Sơ nghe thế, chạy ngay vào phòng ngủ.

“Đợi đã!” Lục Bắc Thần gọi giật cô lại.

Cô quay đầu, đợi anh dặn dò. Lục Bắc Thần chỉ vào cổ, mỉm cười: “Lúc làm việc thì em phải tôn trọng cấp trên, ngoài những lúc đó ra, tôi không để ý.”

Cố Sơ biết anh ám chỉ hành động cô ôm cổ anh ban nãy, mặt lập tức đỏ bừng. Lục Bắc Thần không nói nhiều với cô nữa, giơ tay lên nhìn giờ rồi nói không chút khách khí: “Còn 4 phút!”

Cố Sơ lao vào trong như tên lửa…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui