Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Vượt chướng ngại vật 400m đối với các sinh viên mới mà nói là một tai họa. 20 sinh viên của hai lớp đều bị hy sinh một loạt trên các chướng ngại vật, không có ngoại lệ. Sinh viên các lớp khác đợi tới lượt huấn luyện đến thở mạnh còn không dám, nói chi tới việc bình phẩm, bới móc người khác, vì bọn họ ý thức được việc huấn luyện chướng ngại vật này trông thì đơn giản, thực chất để làm được là quá khó. Cố Sơ là một cô gái không chịu phục, nhìn chằm chằm chiếc tường cao, nhảy nhót một hồi. Cô vẫn còn chút tự tin đối với bản thân, nguyên do là vì lúc học cấp hai, gần trường cô có mở một trung tâm huấn luyện Taekwondo. Cô cảm thấy mới mẻ nên đã đăng ký tham gia, cũng học được một khoảng thời gian. Tuy rằng sau này trung tâm đóng cửa nhưng cô ít nhiều cũng đã lĩnh hội được chút ít, từ đó về sau cô thường tự cho rằng mình là người học võ.

Một lần nữa nhảy lên, cuối cùng cô cũng bị treo trên tường cao y như Tiêu Tiếu Tiếu, còn Lăng Song cuối cùng cũng tìm được điểm thăng bằng, xung kích về phía trước. Từ nhỏ cậu ta đã có những kỹ thuật cơ bản của môn múa, bật nhảy một cái là qua được tường cao, tuy có hơi chậm một chút nhưng chí ít cũng thông qua, cùng với các bạn khác loạng choạng, miễn cưỡng hoàn thành.

Cơ thể ục ịch của Tiêu Tiếu Tiếu ra sức giãy giụa, lập tức ngã từ trên tường cao xuống, làm Cố Sơ hoảng hốt kêu to nhưng Tiêu Tiếu Tiếu cũng liều mạng luôn, bò dậy tiếp tục chạy về phía trước. Chỉ còn lại một mình Cố Sơ lơ lửng trên tường cao, một mình gầy gò, nhỏ thó, như miếng thịt khô bị người ta treo cao. Lục Bắc Thâm tiến lên, hét to: “Nhảy!”

Không phải cô không dám nhảy mà vì cơn đau sốc hông ban nãy vẫn chưa hết, càng lúc càng nghiêm trọng, mỗi một lần hít thở lại đau kịch liệt. Nhưng Cố Sơ bản tính ương ngạnh, đương nhiên sẽ không báo cáo với Lục Bắc Thâm. Cô cắn răng hơi động đậy, rồi đau nhói cả tim. Lục Bắc Thâm vòng qua bên kia tường cao, ngẩng đầu nhìn cô: “Nhảy xuống đi.” Lần này, giọng anh đã ôn hòa hơn không ít.

Cố Sơ thẫn thờ giây lát, rồi lại nhìn vị trí trước mắt mình. Cô dám khẳng định giờ mà cô nhảy chắc chắn là đâm thẳng đầu xuống. Lục Bắc Thâm dường như đã nhìn thấu tâm tư của cô nhưng vẫn tỏ ý bảo cô nhảy xuống.

Chết thì chết vậy. Cố Sơ nhắm chặt mắt, cả người lao xuống dưới.

Không đau như trong tưởng tượng.

Lục Bắc Thâm bất ngờ đón lấy cô, một giây sau lập tức bế cô rời khỏi sân huấn luyện, toàn bộ nữ sinh trên sân xôn xao cả lên. Cả người Cố Sơ vẫn còn mơ mơ màng màng, chớp chớp đôi mắt to liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú trên đỉnh đầu. Cánh tay anh mạnh mẽ, rắn chắc, cứ thế bế cô đi một cách nhẹ nhàng.

Tới lúc Lục Bắc Thâm đặt cô xuống một bóng cây, cô mới hoàn hồn lại, khuôn mặt bất giác đỏ bừng. Lần này Lục Bắc Thâm không trêu đùa cô mà nói: “Hít sâu, nín thở, cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, đánh mạnh vào chỗ đau dưới sườn, sau đó chậm rãi, từ từ hít thở sâu, lặp đi lặp lại nhiều lần.”

“Á?”

“Bình thường ở nhà được nuông chiều từ bé thành quen, lười vận động.” Lục Bắc Thâm nhướng mày cười: “Cơ hô hấp chủ yếu của cơ thể con người nằm ở cơ liên sườn và cơ hoành. Khi cơ liên sườn của em bị kích động thì sẽ khiến cho hai bên ngực em đau đớn, còn khi cơ hoành bị kích động thì sẽ đau ở khoảng dưới bên sườn trái phải. Đau sốc hông còn gọi là đau cơ ngực cấp tính, cơ hô hấp bị kích động, kích thích bộ máy cảm thụ của cơ hô hấp, thế nên em mới cảm thấy đau tưởng chết. Đương nhiên, những kiến thức y học thông thường này tiếp theo đây em sẽ được tiếp nhận trong quá trình học tập. Coi như anh cho em chuẩn bị bài trước vậy.”

Cố Sơ nhìn anh với vẻ kỳ quái. Lạ thật, mắt anh ta là kiểu mắt gì vậy? Vậy mà cũng nhìn ra cô bị đau sốc hông? Cô liếc nhìn cánh tay anh, con tim bé nhỏ lại vô tình đập thình thịch loạn nhịp.


Kết quả, sự rung động nhỏ nhặt này của thiếu nữ đã biến mất sạch sẽ dưới sự công kích của Lăng Song.

Một chai nước hoa đã trở thành ngòi nổ.

Ngày hôm sau, sau khi họp lớp xong, mọi người đều chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng một chiếc lọ vỡ, ngay sau đó là tiếng thét inh tai của Lăng Song. Tất cả mọi người đều bật dậy khỏi giường, Cố Sơ thì nằm mệt lử trên giường, chẳng hơi đâu hóng hớt.

Nhưng cô liền nghe thấy Lăng Song bắt đầu kêu gào: “Tiêu Tiếu Tiếu, cậu có nhầm không vậy? Đây là lọ nước hoa tôi mang từ Hồng Kông về, là số lượng có hạn. Cậu có biết thế nào là số lượng có hạn không? Bị cậu đánh vỡ thế này sao?”

Cố Sơ nghe thấy câu này cảm thấy rất kỳ lạ. Lăng Song siêu thật, vẫn có thể giấu nước hoa đi mà không bị kiểm tra nội vụ phát hiện ra. Sau đó cô nghe thấy tiếng Tiêu Tiếu Tiếu khóc lóc nói: “Tớ… Tớ đền cho cậu là được chứ gì?”

“Đền? Cậu lấy cái gì ra đền tôi? Cậu có biết lọ nước hoa này bao nhiêu tiền không? Cậu tưởng cậu tùy tiện ra mấy sạp hàng lề đường là mua được về đền tôi à?”

Tiêu Tiếu Tiếu ấp a ấp úng.

Cố Sơ nằm sấp trên giường không động đậy. Mùi của lọ nước hoa đó ngập tràn khắp nơi. Cô hít sâu một hơi, sau đó còn không thèm mở mắt ra, lật di động dự bị, ấn vào một số điện thoại. Đầu kia bắt máy rất nhanh. Cô ngọt ngào gọi một tiếng: “Bố ơi…”

Cuộc tranh cãi của Lăng Song và Tiêu Tiếu Tiếu càng lúc càng thêm dữ dội. Trong khoảng thời gian này, Cố Sơ vẫn nằm ngoài câu chuyện. Đợi tới lúc di động vang lên, cô mới trở mình, dậy khỏi giường, ra khỏi phòng ngay trước mắt Lăng Song, lúc trở về trong tay đã có thêm một chiếc túi nhỏ tinh xảo. Thấy trước cửa có cả đám người vây kín, cô lẩm bẩm: “Xem cái gì mà xem? Ban ngày luyện tập còn chưa đủ mệt à?”

Len vào trong phòng, cô đặt chiếc túi lên giường Lăng Song, uể oải nói: “Tôi thay Tiêu Tiếu Tiếu trả cho cậu. Đừng có ồn ào nữa, mọi người còn phải ngủ đấy.”

Tất cả đều sững sờ, bao gồm cả Lăng Song ban nãy còn hùng hổ. Tới khi hoàn hồn lại, cậu ta gào vào mặt Cố Sơ: “Cậu làm thế là có ý gì?”


Cố Sơ đang định bò trở lại giường, nghe xong bèn dừng lại, nói với cậu ta: “Một lọ nước hoa có đáng để cậu phải làm thế này không?”

“Đó là lọ nước hoa bình thường sao?”

“Lọ đó của cậu chẳng phải là sản phẩm mới năm nay của C sao? Phổ cập cho cậu một chút, không phải cứ mua ở Hồng Kông thì nhất định là số lượng có hạn, lọ đó của cậu trong nước cũng mua được, chỉ có điều giá đắt hơn một chút mà thôi.” Cố Sơ chẳng hơi đâu cãi cọ với cậu ta: “Trong chiếc túi kia của tôi ngoài một lọ nước hoa giống lọ của cậu y như đúc, còn có một lọ là nước hoa số lượng có hạn đích thực của cùng một thương hiệu. Cả hai lọ đều chưa mở bao bì. Cậu yên tâm, cả hai lọ này đều do tôi mua ở cửa hàng chuyên bán tại đại lộ Champs-Élysées trong đợt đi Pháp trước khi vào nhập học, nhất là lọ số lượng có hạn đó, cả thế giới chỉ có 500 lọ thôi.”

Sắc mặt Lăng Song bỗng chốc trở nên rất khó coi. Đang định lên tiếng thì Cố Sơ nói: “À đúng rồi, cậu không cần cảm ơn tôi. Nước hoa của tôi quá nhiều rồi, nếu hai lọ này vẫn chưa đủ thì cứ nói với tôi, tôi bảo trợ lý của bố tôi tặng thêm cho cậu mấy lọ nữa.”

“Cố Sơ, cậu ra vẻ gì chứ?” Lăng Song càng tức hơn.

Cố Sơ lườm: “Tôi làm sao? Vì một lọ nước hoa, cậu ồn ào hơn một tiếng đồng hồ rồi. Cậu không thấy mệt nhưng mọi người thấy mệt!”

“Cậu…”

“Vẫn chưa chịu thôi phải không?” Một tiếng quát nghiêm nghị, cắt đứt tất cả mọi ồn ào.

Mọi người hoảng hốt quay đầu. Là Lục Bắc Thâm đứng ngoài cửa, nét mặt dữ dằn.

Hậu quả là Lăng Song vì cất giấu nước hoa và lăng mạ bạn học mà bị phạt chạy 8000m, không chạy xong không về đi ngủ. Tiêu Tiếu Tiếu vì làm thiệt hại tới đồ đạc của bạn mà bị phạt chống đẩy 50 cái. Cố Sơ là thảm nhất, cô bị Lục Bắc Thâm phạt trực đêm, đứng ở chòi canh tới khi trời sáng.

Khi Lục Bắc Thâm tới kiểm tra, Cố Sơ vẫn còn đang bực bội, đầu tóc còn rũ rượi vì lúc trước vừa mới tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, hai bên mái còn cài hai chiếc kẹp hình con thỏ hồng, cộng thêm bộ quân trang, nhìn thế nào cũng có phần khôi hài.


Thấy cô trông bộ dạng ấy, Lục Bắc Thâm không nhịn được ôm bụng cười sằng sặc. Cố Sơ lườm anh một cái, tảng lờ.

“Sao, không phục à?” Lục Bắc Thâm chọn một chỗ trống, ngồi xuống, dựa vào một cái cột. Dưới cảnh đêm, trông anh có chút gian xảo.

“Chuyện này cũng giống như anh vừa đỡ một bà cụ bị ngã dưới đất lên, kết quả bị người ta nói là anh cố tình đẩy ngã bà cụ, anh phục sao?” Cố Sơ lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh.

Lục Bắc Thâm rút từ trong người ra một hộp thuốc, ngậm một điếu lên miệng, cười: “Đừng chửi cạnh khóe. Tính chất chuyện của em giống được sao? Em đang giải quyết vấn đề à? Ngược lại em đang khiến mâu thuẫn thêm gay gắt.” Dứt lời, anh châm thuốc lên.

Dáng vẻ của anh khi hút thuốc trông rất đẹp, gương mặt trẻ trung hơi ngước lên, trong cái chín chắn ẩn giấu một cơ thể có sức bùng nổ, cộng thêm điếu thuốc đang lững lờ chảy trôi giữa tuổi xuân và sự thành thục. Nhưng Cố Sơ cố tình xua tay, làm bộ ghét bỏ: “Sặc chết tôi rồi!”

“Anh còn muốn cho em sặc chết kìa!” Lục Bắc Thâm cười: “Cả hai lớp, chỉ có mình em hy sinh trên tường cao. Tiêu Tiếu Tiếu nói gì cũng đã miễn cưỡng qua được. Em thì sao? Thể diện của anh bị em làm mất hết rồi.”

Cố Sơ chẳng hơi đâu màng tới anh ta, quay người lại.

Lục Bắc Thâm thấy thế, cười khẽ, bèn dập tắt điếu thuốc: “Hi, cho một lời chính xác đi, liệu em có thể thông qua bài huấn luyện vượt chướng ngại vật không? Nếu em thật sự không có năng lực đó thì sớm viết báo cáo cho anh, anh coi như em là thương binh hạng hai, bỏ qua cho.”

“Anh có ý gì? Cái gì mà thương binh hạng hai?” Cố Sơ vừa nghe lửa giận lại bùng lên, quay người phẫn nộ nhìn anh trừng trừng.

“Căn bệnh cố hữu của người có tiền thôi. Không cho phép người ta nói mình, mà bản thân thì làm không được.”

“Anh dựa vào đâu nói tôi như thế?”

“Dựa vào việc em bị treo trên tường cao như một miếng thịt khô không xuống nổi, dựa vào việc em kéo tụt thành tích của cả lớp.” Lục Bắc Thâm từ tốn đáp: “Anh còn phải cảm ơn em đấy, nếu không có em, anh thật sự không biết cảm giác bị điểm thấp nhất là như thế nào.”

Cố Sơ nghe ra giọng điệu châm chọc của anh, nghiến răng: “Anh đắc ý cái nỗi gì? Bây giờ còn chưa tới lúc tổng kết điểm, tôi nhất định sẽ làm được.”


“Thành tích ba phút rưỡi, em làm được thì hẵng nói.”

“Nếu tôi hoàn thành sớm hơn thì sao?”

“Dựa vào em?” Lục Bắc Thâm cười: “Được, em nói xem, thích thế nào?”

Cố Sơ cười khẩy: “Nếu tôi hoàn thành sớm hơn thì anh phải xin lỗi tôi vì những lời hôm nay đã nói, còn phải hoàn thành một nguyện vọng của tôi.”

“Rắc rối vậy sao?”

“Anh có dám đánh cược không?” Cố Sơ hào khí ngút trời.

Lục Bắc Thâm đứng dậy, tiến từng bước tới gần. Cố Sơ không biết anh định làm gì, lùi về sau một bước. Anh áp mặt xuống, khi sắp dính vào mặt cô thì bật cười: “Không-thành-vấn-đề!” Dứt lời, anh giơ tay gõ lên đầu cô một cái.

“Ngày mai anh sẽ xem em mất mặt thế nào, thỏ con ạ!” Lục Bắc Thâm bật cười ha ha, nghênh ngang bỏ đi.

“Anh gọi ai là thỏ con hả?”

Lục Bắc Thâm không quay lại, chỉ lắc lắc thứ đồ trong tay lên cho cô xem. Cố Sơ lập tức hiểu ra, sờ lên tóc mới phát hiện một chiếc cặp trên mái đã bị mất.

“Này, trả cho tôi…”

“Stop!” Lục Bắc Thâm quay người lại, hô to: “Đứng nghiêm! Đằng sau quay! Bước đều bước! Dám rời khỏi vị trí nửa bước, quân lệnh xử nghiêm!”

Cố Sơ tức đến dậm chân bình bịch…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui