11
“Về sau cô định làm gì?”
Bên trong quán cà phê, một người đàn ông đẹp trai lịch lãm đang ngồi đối diện tôi với ánh mắt tràn ngập lo lắng.
Anh là Bạch Quang. Chúng tôi vẫn còn liên lạc với nhau nhưng không thường xuyên lắm, chỉ chào hỏi trong những dịp lễ tết mà thôi.
Bạch Quang không làm việc tại thành phố nơi tôi ở. Anh đến đây công tác và hẹn tôi ra gặp mặt, tình cờ biết được việc tôi và Lục Hạng Niên chia tay nên muốn khuyên bảo tôi dưới tư cách bạn bè của cả hai.
“Tôi muốn rời khỏi thành phố này.”
Tôi trả lời rất nghiêm túc. Nếu muốn bắt đầu cuộc sống mới, tôi phải hoàn toàn cắt đứt, vứt bỏ mọi thói quen trước đây.
Bạch Quang mỉm cười.
“Thật tình cờ là công ty tôi đang cần người tài như cô. Tôi sẽ đề cử cô đến đó, cô có thể thử xem.”
Tôi vui vẻ đáp ứng, nói lời cảm ơn với anh.
Tôi nhanh chóng xin nghỉ việc tại đây, rời thành phố nơi tôi sống nhiều năm để đến Bắc Kinh và chính thức gia nhập công ty Bạch Quang đang làm việc. Đến đó, tôi mới biết Bạch Quang là giám đốc kỹ thuật của công ty này.
Chúng tôi đều theo chuyên ngành khoa học máy tính, nhưng chỉ mới tốt nghiệp được hai năm, anh đã là giám đốc kỹ thuật của công ty, còn tôi chỉ là một lập trình viên cấp thấp.
“Anh Bạch, tốc độ thăng chức của anh nhanh như tên lửa ấy!”
Bạch Quang mỉm cười.
“Lúc đó tôi may mắn, tham gia dự án nào cũng đạt thành tích nên công ty lập tức thăng cấp cho tôi.”
Công ty Bạch Quang mới phát triển được một năm trở lại đây, có thể nói mở rộng quy mô vô cùng nhanh chóng, anh ấy cũng xem như nắm bắt tốt thời cơ.
12
Một tuần sau khi rời khỏi Lục Hạng Niên, tôi mới nhận được điện thoại từ hắn. Lúc đầu, tôi không trả lời mà trực tiếp chặn số hắn, hắn liền đổi nhiều số khác gọi tới, phiền phức vô cùng nên tôi đành bắt máy.
“Cô đang ở đâu?”
Khi giọng nói khàn khàn của Lục Hạng Niên vang lên, tôi tưởng mình sẽ không còn cảm giác gì nữa nhưng trái tim tôi vẫn đau thắt lại.
Buông tay quả thực rất đau, nhưng đó cũng là một quyết định sáng suốt. Lẽ ra tôi nên cầm được buông được. Tôi đã hy sinh vì hắn nhiều năm như thế, cũng chẳng nợ hắn điều gì; nếu đã như vậy, hà cớ gì tôi không thể kiên quyết rời đi?
“Liên quan gì đến anh?” Tôi bình tĩnh hỏi lại.
“Tôi đến công ty tìm cô nhưng đồng nghiệp bảo cô đã từ chức. Tại sao không nói tiếng nào với tôi?”
Nghe thấy sự kiềm nén và đau khổ trong giọng nói của hắn, tôi chỉ cảm thấy thật mỉa mai.
“Cũng như việc anh chưa từng giải thích vì sao lại chia tay trước lễ đính hôn một tuần, tôi cần gì phải nói cho anh biết mình muốn đi đâu?”
Nói xong, cảm thấy như mình đang ăn miếng trả miếng, tôi cười lên thành tiếng.
“Lục Hạng Niên, khi yêu anh, tôi cam chịu thương tổn, đáp ứng mọi yêu cầu của anh, trao cho anh hết thảy, nhưng giờ tôi không còn yêu anh nữa thì anh còn là cái thá gì đâu?”
Nói xong, tôi cúp điện thoại, tự nhủ với mình: Tô Hiểu Hiểu, mày nên bắt đầu cuộc sống mới thôi.
Tôi thay số điện thoại, khiến Lục Hạng Niên hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của mình.
13
Sau khi dùng một năm để đạt được vị trí vững chắc trong công ty, giờ đây tôi đã có thể tự mình phụ trách hạng mục.
Một năm nay, tôi và Bạch Quang không tiếp xúc với nhau quá nhiều, chủ yếu là do tôi cố ý giữ khoảng cách. Không phải chỉ riêng anh, tôi làm thế với tất cả nam giới.
Mọi người ai cũng bận rộn, ngày nào cũng làm thêm giờ rất khuya. Tôi cũng đã thoát khỏi nỗi đau một năm trước, trở thành trợ thủ đắc lực của Bạch Quang.
Một năm sau nữa, Bạch Quang muốn ra ngoài tự thành lập công ty. Anh đã tích lũy đủ nguồn lực trong tay, ngành này đang không ngừng phát triển, anh cũng muốn tranh thủ một chút ích lợi. Tôi hoàn toàn ủng hộ anh.
“Hiểu Hiểu, làm việc cho tôi đi. Tôi sẽ cho cô đãi ngộ gấp nhiều lần ở đây.”
Tôi chẳng có lý do gì để từ chối. Ai cũng muốn bản thân ngày càng phát triển, Bạch Quang lại cho tôi đãi ngộ tốt. Hơn nữa, trước đây Bạch Quang cũng là người đề cử tôi đến công ty, giờ đây anh cần tôi, tôi nhất định sẽ đồng ý.
“Được.”
Một năm nữa lại trôi qua, công ty của Bạch Quang đã tiến vào thời kỳ ổn định. Anh mua một căn nhà ở Bắc Kinh nhưng không có thời gian đi xem nên tôi đã chủ động thu dọn giúp một chút.
Nhà vừa dọn xong, Bạch Quang lấy một bó hoa ra.
“Hiểu Hiểu, em có thể hẹn hò với anh không?”
Tôi rất bối rối.
“Bạch Quang, anh…”
“Tô Hiểu Hiểu, cho anh một cơ hội để chăm sóc em, được không? Anh thật sự rất thích em.”
Tâm trạng tôi vô cùng phức tạp. Sau ba năm rời khỏi Lục Hạng Niên, vết thương lòng đã lành lại, nhưng thật sự tôi chưa từng nghĩ đến việc hẹn hò với Bạch Quang. Chúng tôi thân nhau đến nỗi tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc này.
Còn Bạch Quang cũng biết giữ chừng mực khi ở bên tôi, chưa từng vượt qua giới hạn. Nào ai ngờ anh lại đột ngột tỏ tình như thế.
“Hiểu Hiểu, em không ghét anh, phải không?”
“Dĩ nhiên là không.”
Thực ra, tôi không những không ghét mà còn rất ngưỡng mộ và cảm kích anh.
“Vậy thì anh vẫn còn cơ hội. Em sẽ không từ chối anh theo đuổi em chứ?”
Tôi không biết trả lời thế nào nên vội vàng bỏ đi.
Sau một tuần suy nghĩ, tôi cho Bạch Quang câu trả lời.
“Được, chúng ta thử yêu nhau nhé!”
Tôi không có tình cảm trai gái với Bạch Quang, nhưng sự ngưỡng mộ tôi dành cho anh chưa bao giờ thay đổi. Anh là người quả quyết, có tầm nhìn xa, năng nổ, và tất nhiên còn rất đẹp trai. Chúng tôi học cùng chuyên ngành, làm việc trong cùng lĩnh vực và còn có rất nhiều chủ đề chung để bàn luận nên chưa từng thấy tẻ nhạt khi ở bên nhau.
Qua một thời gian, tôi thật sự cảm thấy tình yêu bình thường vốn nên là thế này. Quan tâm đ ến nhau, cùng nhau đến khu vui chơi, cùng xem phim, cùng đi dạo phố, mua đồ cho đối phương, hoàn toàn khác lúc tôi ở bên Lục Hạng Niên trước đây.
Khi ấy, Lục Hạng Niên luôn bộn bề công việc, không có thời gian dạo phố hay mua sắm với tôi. Chúng tôi chỉ có thể gặp mặt vào ban đêm, mà hắn cũng thường xuyên về nhà rất muộn.
Hắn sẽ mua quà cho tôi, nhưng đó chủ yếu đều là những bù đắp muộn màng. Sinh nhật tôi hắn bận rộn, kỷ niệm yêu nhau hắn không nhớ, ngay cả lễ tình nhân hắn cũng đi công tác. Dường như hắn luôn vắng mặt trong những ngày mà hai người yêu nhau đáng lẽ phải dành cho nhau.
Lúc đó tôi cũng khó chịu, nhưng tôi sẽ không gây chuyện, bởi vì hắn không thích. Bây giờ suy nghĩ lại, hai năm ở bên hắn, chỉ có một mình tôi hy sinh.
Ngược lại, khi ở bên Bạch Quang, tôi cảm nhận được sự quan tâm, bao bọc, cảm thấy những gì mình bỏ ra đều được đáp lại xứng đáng.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tôi đã đắm chìm, bắt đầu cùng anh tiến vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Mẹ bảo con gái gả cho người mình yêu chưa chắc đã hạnh phúc. Dần dần tôi đã biết, nếu hai người đều yêu thương đối phương thì có thể đem lại hạnh phúc cho nhau, còn trao đi tình yêu mù quáng cuối cùng chỉ nhận lại thương tích đầy mình. Sự trả giá vô điều kiện của bạn sẽ tạo cho hắn một thói quen, đến khi bạn phá lệ giận dỗi, hắn sẽ cho rằng bạn thay đổi rồi.
Tất cả chẳng qua cũng vì bạn không phải người hắn yêu mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...