Từ sau hôm khóc ngay tại phòng bệnh, Mạc Ngôn dường như đã nhận thức mọi sự thật. Anh không trở thành kẻ buồn thảm bất lực, ngược lại, anh bắt đầu tận dụng mọi thời gian tìm kiếm tất cả các chuyên gia y học hàng đầu trên thế giới. Chỉ cần cứu được tính mạng của An Nhiên, anh sẽ không tiếc bất cứ thứ gì.
“Anh rể, anh về nghỉ ngơi một chút đi, nếu chị tỉnh lại, em sẽ báo anh biết ngay mà.” Hiểu Lộ nhìn Mạc Ngôn mấy ngày mấy đêm liền không nghỉ ngơi nói.
“Mọi người về đi, tôi sẽ ở lại chăm sóc An Nhiên, bác sĩ nói hôm nay An Nhiên sẽ tỉnh lại, tôi muốn ở cùng cô ấy.” Bảy năm qua, An Nhiên đã chịu đựng nhiều đau khổ, với một con người như vậy là quá nhiều, về sau Mạc Ngôn nhất định không để cô đơn độc.
Bất đắc dĩ mọi người đành phải đi về trước, Tuyên Nguyên lúc này mới đi vào phòng bệnh: “Anh nhất định rất hận tôi.”
Mạc Ngôn không hề ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục nhẹ nhàng lau hai má An Nhiên: “Không, tôi muốn cám ơn anh, cám ơn anh mấy năm nay đã chăm lo cho hai mẹ con cô ấy. Cám ơn anh đã giúp tôi biết An Nhiên yêu tôi đến mức nào.”
“Ân Hữu đã biết chuyện chưa?” Tuyên Nguyên lo lắng thằng bé khi biết chuyện sẽ chịu không nổi.
Mạc Ngôn lắc đầu: “Tôi không nói, nhưng đến một ngày nó sẽ biết. Tôi không phải là người cha tốt, đã không có mặt khi con ra đời.”
“Tất cả đều là lỗi của tôi. Năm đó bị thù hận che mắt, mới có thể hại An Nhiên thành ra như vậy. Lúc mới biết An Nhiên mang thai, bác sĩ đã nói không thể giữ đứa nhỏ, nhưng cô ấy không chịu, cố ý muốn sinh hạ Ân Hữu. Cô ấy nói Ân Hữu chính là mối liên kết cuối cùng giữa cô ấy với anh.”
Nhớ lại những gì đã xảy ra, cả hai người đàn ông đều là thở dài bất đắc dĩ, nếu thời gian có thể đảo ngược lại, họ tình nguyện hi sinh tính mạng của mình để An Nhiên không trở thành như hôm nay.
Mạc Ngôn quay đầu lại nhìn Tuyên Nguyên, trong ánh mắt tràn đầy bi thương: “Nếu An Nhiên đã chết, tôi sẽ đi theo cô ấy. Mặc kệ là ở thiên đường hay địa ngục, tôi cũng không để cô ấy một mình. Tôi muốn cùng cô ấy đi xem trò đùa của số mệnh áp lên hai chúng tôi, sẽ hỏi thẳng ông trời sao ông ấy có thể chơi trò tàn nhẫn như thế.”
“Anh làm như vậy, An Nhiên sẽ đau lòng, cả đời cô ấy, nguyện vọng lớn nhất chính là muốn anh hạnh phúc. Anh không thể phụ lòng cô ấy. Anh chớ quên, anh còn có Ân Hữu, nó còn nhỏ như vậy, anh muốn nó không có cả mẹ lẫn cha sao?”
Mạc Ngôn im lặng, đúng vậy, anh còn con nữa. An Nhiên liều chết sinh hạ đứa con của hai người, anh làm sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc con đây. Nếu anh làm vậy như vậy, thì An Nhiên dù không còn trên đời, cũng sẽ không tha thứ cho anh, mà cô cũng sẽ không thể ngủ yên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...