Đọc đến đây, An Nhã biết được rằng mình đã tìm đúng rồi. Đây chính là tài liệu về các lần giao dịch ma túy của Hồng Dã, trong này còn có cả các tổ chức buôn ma túy ở các nước trong khu vực. Có tài liệu này, công an Việt Nam vừa có thể triệt phá bang phái này, còn có thể liên kết với cảnh sát nước ngoài tiêu diệt toàn bộ những chân rết trong đường dây vận chuyển và phân phối ma túy của Hồng Dã.
Tuy nhiên, ngoài mấy tài liệu về ma túy ra thì cô lại không thể tìm thấy thông tin về việc mua bán và sử dụng vũ khí quân sự. Có thể chiếc USB đó Kiến Thành đã giấu ở nơi khác, hoặc là Hồng Nhân mới là người giữ số tài liệu này.
Thật ra, An Nhã đã không hề biết rằng, đó cũng chính là lý do Kiến Thành nói "bây giờ chưa phải lúc dừng lại", anh mặc dù đã ở Hồng Dã tám năm nhưng chỉ mới nắm được một nửa tài liệu về vũ khí của Hồng Nhân. Hơn nữa, Hồng Nhân là một con cáo già từng lăn lộn nhiều năm trong xã hội ngầm, ông ta trước hết chọn địa hình một thung lũng lòng chảo để làm nơi cất giấu vũ khí quân sự của mình, sau đó chôn thuốc nổ phi hạt nhân xung quanh thung lũng này. Ở đó được lắp tới hàng trăm chiếc camera hồng ngoại, chỉ cần phát hiện ra có địch xâm nhập vùng lãnh thổ này, tất cả các vũ khí quân sự tiên tiến sẽ được đẩy sâu vào trong lòng đất bằng một hệ thống đẩy phản lực, sau đó được bảo vệ bằng cách vách hầm dày chịu được bom đạn.
Đáng tiếc, tất cả hệ thống lẫn việc quản lý kho vũ khí này đều ở biệt khu, chỉ có Hồng Nhân mới biết công tắc điều khiển ở đâu, kích hoạt bom thế nào. Kiến Thành đi theo ông ta nhiều năm như vậy cũng không thể tìm ra được. Bởi vậy cho nên anh mới phải nhẫn nhịn đợi chờ.
Khi Hồng Nhân nói thu hồi kho vũ khí, anh cũng không thể phản kháng gì. Đại ca thứ hai của Hồng Dã chỉ có đặc quyền sử dụng một vài máy bay quân sự và vũ khí hạng nặng phục vụ cho việc chinh chiến mà thôi, quyền quản lý toàn diện vẫn thuộc về Hồng Nhân.
An Nhã đang ngồi ngẩn ra trước màn hình máy tính thì đột nhiên nghe bên ngoài hành lang có tiếng bước chân người tiến đến. Cô vội vàng rút USB giấu vào túi áo, khi màn hình máy tính vừa tắt thì ngoài cửa lập tức có tiếng người nói chuyện.
"Chị Vân"
Vân? Là người hôm qua mới đến đây, con gái của Hồng Nhân sao? Cô ta đến đây làm gì?
"Đại ca của mấy người đâu?"
"Đại ca đã ra ngoài từ sáng sớm rồi ạ. Chắc chuẩn bị trở về rồi, chị đợi em báo cáo với anh Thành chút"
"Không cần, tôi vào phòng ngồi đợi"
Dương giơ một tay ra ngăn trước cửa phòng, trả lời: "Chị đợi một chút, phòng này anh Thành trước khi ra ngoài đã khóa cửa rồi"
Tạ Vân cười nhạt: "Vậy sao?"
Nói rồi, cô ta gạt tay Dương ra, sau đó tiến sát đến cửa, tốc độ nhanh đến mức anh ta chưa kịp ngăn cản gì đã thấy tay Tạ Vân đặt ở tay nắm cửa.
Tạ Vân không ngờ cửa đã bị khóa thật, cô ta quắc mắt nhìn Dương, quát ầm lên: "Mau mở cửa ra"
"Xin lỗi chị Vân, em không có chìa khóa"
"Con bà nó"
"Bọn mày còn làm cái gì?". Tạ Vân nhìn mấy tên đàn em đi theo mình, gầm lên: "Phá cửa cho tao"
"Dạ"
Dương cùng đám đàn em đứng ở đó cũng vội vàng đứng giàn một hàng ngang chắn cánh cửa phòng của Kiến Thành, nói: "Chị Vân, đây là nơi ở của anh Thành, bọn em có trách nhiệm bảo vệ nơi này, chị đừng làm khó bọn em"
"Chúng mày đừng nói không biết tao là ai?"
"Bọn em làm sao có thể không biết. Chị Vân, đừng làm khó bọn em"
"Tránh ra"
Vẻ mặt Dương vẫn lặng ngắt như cũ, anh ta cùng đám đàn em đứng yên không nhúc nhích. Thái độ biểu hiện rõ ràng: nhất định không tránh.
Tạ Vân cau mày: "Vậy đừng trách tao". Sau đó quay về phía đàn em của mình, nói: "Lên đi"
Đây không phải lần đầu tiên nội bộ Hồng Dã đánh nhau, nhưng đây chính là lần đầu tiên người của Tạ Vân dám đánh người của Kiến Thành.
Cô ta có lẽ đã sớm dự liệu từ trước cho nên đã mang theo gần ba mươi đàn em, trong khi đó ở đây chỉ có Dương cùng bốn, năm người nữa, hai bên lao vào nhau, không dùng súng, chỉ dùng tay chân đánh nhau túi bụi.
Nhân lúc tình hình hỗn loạn, Tạ Vân lấy một chiếc kẹp tăm trên trong túi xách, tra vào ổ khóa mở cửa.
Cô ta sinh trưởng trong xã hội đen, cũng không lạ gì những trò mở khóa vặt vãnh này, chẳng mấy chốc đã dễ dàng mở được cánh cửa phòng làm việc của Kiến Thành.
An Nhã lúc này đã giấu xong xuôi USB, cô đứng trước bàn làm việc của Kiến Thành, nghe thấy tiếng mở cửa liền chằm chằm nhìn về phía Tạ Vân đang đi tới.
Tạ Vân có ngoại hình vô cùng mạnh mẽ, cách ăn mặc cũng sặc mùi xã hội đen chính hiệu. Cô ta mặc một chiếc áo hở ngực màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo da ngắn cũng màu đen, quần bò rách, chân đi bốt cao gót khỏe khoắn, tóc buộc cao.
Không thể phủ nhận, Tạ Vân rất xinh đẹp, đẹp theo kiểu cá tính cuốn hút, sự tự tin và kiêu ngạo toát ra từ cô ta khiến An Nhã bỗng dưng lại cảm thấy có chút hồi hộp, lòng bàn tay đổ ra rất nhiều mồ hôi.
"Cô là phụ nữ của anh Thành?"
"Cô là ai?"
Tạ Vân chậm rãi đi đến trước mặt An Nhã, ghé sát vào mặt cô, lạnh lẽo nhấn mạnh từng chữ: "Vợ anh ấy"
Nghe ba từ này, máu trong người An Nhã đột nhiên sôi sùng sục. Cái gì mà vợ của anh ấy? Cô ta kiêu ngạo gì chứ, là con gái của đại ca thì có quyền bắt người khác phải kết hôn sao? Nực cười.
Kiến Thành là người đàn ông cô yêu, là kiểu người đầu đội trời chân đạp đất, vĩnh viễn anh sẽ không vì ai mà mà cúi đầu.
"Hai người rõ ràng chưa kết hôn"
Tạ Vân nhếch mép cười nhạt, sau đó đột nhiên thẳng thừng giơ tay tát một phát rất mạnh vào mặt An Nhã, khóe miệng cô lập tức bật máu.
"Chưa từng có người nào đứng trước mặt tao mà dám ăn nói như vậy. Mày đừng tưởng được anh Thành bảo vệ là có thể đứng đây giễu võ dương oai. Mày dù gì cũng chỉ là con điếm cho anh ấy phát tiết. Tao mới là người anh ấy phải kết hôn"
An Nhã bị đánh đến xây xẩm mặt mày, cô lồm cồm bò dậy, đứng thẳng lưng nhìn Tạ Vân: "Nếu cô tự tin như vậy, còn đến đây tranh cãi làm gì?"
Tạ Vân lẳng lặng cầm chiếc gạt tàn trên bàn, mỉm cười lạnh lẽo: "Mày đụng vào người đàn ông của tao, đủ lý do chưa?"
Lời vừa nói xong, chiếc gạt tàn bằng pha lê cũng đập vào gò má trắng như tuyết của An Nhã, một bên má cô lập tức tụ máu thành một mảng xanh đỏ, đau đến mức xương cốt gần như vỡ vụn.
Một lần nữa bị đánh đến ngã xuống nền nhà nhưng An Nhã vẫn kiên cường không chịu cúi đầu, cô tiếp tục lồm cồm bò dậy, tay lau đi vệt máu trên khóe miệng: "Mẹ kiếp, anh ấy là anh ấy, không phải của ai"
Thêm một lần nữa, chiếc gạt tàn kia tàn nhẫn đập vào đầu An Nhã, máu từ trên trán cô chảy xuống ròng ròng. Tạ Vân dùng gót đôi bốt của mình hung bạo dẫm lên tay cô, sảng khoái cười lớn: "Cứng miệng gớm nhỉ? Nói, anh ấy ngủ với mày chưa? Đã làm tình với mày chưa?"
Cứ mỗi lần cô ta hỏi một câu, gạt tàn lại đập vào người cô không thương tiếc, chỗ nào trên cơ thể cũng thấy đau nhức đến độ không còn cảm giác gì nữa, khắp thân gần như tê dại.
An Nhã bị đánh đến mức hai mắt bắt đầu hoa đi, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến người đàn bà tàn độc này sau này sẽ là vợ của Kiến Thành, cô lại cảm thấy không sao chịu được.
Người đàn ông của cô, sao anh có thể kết hôn với kiểu phụ nữ thế này.
Cô nghiến răng dùng hết sức kéo gót giày chân còn lại của Tạ Vân. Cô ta đột nhiên bị mất trụ, cả người liền đổ về phía sau, An Nhã nhân cơ hội này giơ chân đạp vào người của Tạ Vân khiến cô ta ngã dúi dụi xuống nền nhà.
An Nhã mặt mày đầy máu, lảo đảo chống tay đứng dậy lao về phía Tạ Vân, nắm tóc cô ta giật ngược lên: "Mẹ kiếp, con gái của đại ca thì oai lắm sao. Xã hội đen thì ngầu lắm sao? Cũng cùng là đàn bà thôi, sao cô lại độc ác như vậy, hả?"
Tạ Vân không thể ngờ An Nhã vẫn còn sức lực để đánh trả cô ta như vậy, nhất thời không thể chống cự gì, chỉ đau đớn hét lên: "Buông ra"
"Cô mà xứng đáng với anh Thành sao? Anh ấy tốt như vậy, sao có thể kết hôn với thứ phụ nữ ác độc như cô. Anh ấy mà kết hôn với cô, cả đời này tôi coi thường Dương Kiến Thành"
Tạ Vân lúc này mới định thần lại được, cô ta giật tay An Nhã đang nắm tóc mình ra, sau đó giơ chân đạp vào ngực cô: "Con chó này, dám đánh bà mày"
An Nhã đang hăng máu bị đạp bật ra lại tiếp tục lao đến, gào ầm lên: "Tôi đánh cô đấy"
Hai người vật lộn trên sàn, máu từ người An Nhã chảy ra dính cả vào tóc tai của Tạ Vân, cô dù đã mất máu đuối sức lắm rồi nhưng cả đời này, An Nhã chưa bao giờ thấy tức giận đến mức muốn giết người như vậy.
Tạ Vân tất nhiên thể lực tốt hơn cho nên chẳng mấy chốc đã thắng thế chồm người lên, ghì chặt An Nhã xuống đất. An Nhã vừa mất máu, vừa bị đè không thở được, đúng lúc cô sắp đến giới hạn chịu đựng cuối cùng thì cửa phòng bỗng nhiên bật mở.
"Dừng lại"
Nghe thấy giọng nói này, Tạ Vân lập tức khựng lại, ngoảnh đầu nhìn Kiến Thành.
Hai mắt anh vằn lên những tia máu đỏ, khắp người tỏa ra một luồng hàn khí đầy kinh sợ khiến cho cô ta bất giác lạnh buốt sống lưng, sau đó vội vàng trượt xuống khỏi người An Nhã.
Kiến Thành mang vẻ mặt lạnh lẽo như vừa tắm máu mười tám tầng địa ngục xong, từng bước tiến lại chỗ Tạ Vân. Cô ta lần đầu tiên thấy anh đáng sợ như vậy, vô thức lắp bắp nói:
"Thành, anh... anh định làm gì?"
Kiến Thành không thèm nhìn cô ta lấy một lần, càng không buồn trả lời, cứ thế bước đến bên cạnh An Nhã, cúi xuống bế cô lên.
An Nhã lúc này đã sắp chìm vào hôn mê, khuôn mặt cô đầy mảng xanh đỏ, khắp người nhầy nhụa máu. Nhìn người con gái trong lòng bị thương đến mức như vậy, bàn tay anh nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy trên trán, dường như đang phải nhẫn nhịn đến mức cực hạn. Nhẫn nhịn vì việc lớn, nếu không, anh đã sớm bóp chết Tạ Vân.
Tạ Vân nhìn thấy cảnh này, dù trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng lại không nén nổi tức giận: "Dương Kiến Thành, tôi mới là vợ anh, anh dám ôm người phụ nữ khác trước mặt tôi?"
Kiến Thành nhìn chằm chằm An Nhã trên tay, yết hầu lên xuống mấy lần nuốt cơn giận vào trong lòng. Một lát sau, anh mới nói đúng một chữ: "Cút"
"Anh dám..."
"Cút ngay trước khi tôi giết cô"
Trước thái độ như muốn giết người của anh như vậy, Tạ Vân chỉ có thể nhếch miệng cười cay đắng: "Được, anh nhớ ngày hôm nay cho tôi". Sau đó tức giận giậm gót giày bình bịch bỏ đi.
Cô ta cùng đám đàn em vừa đi khỏi, Kiến Thành quay sang gầm lên, hai mắt đỏ ngầu: "Gọi bác sĩ đến đây"
Lôi, Kiệt, A Mạc mặt mày xanh lét: "Vâng, đại ca"
***
Lời tác giả: Ngày mai thứ 7, theo lịch bạn Hổ sẽ nghỉ một ngày. Hẹn gặp lại mọi người nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...