An Nhã lặng im đứng trước một ngôi nhà có cảnh cổng lớn màu trắng ở tiểu khu Vạn Kim Phúc, bước chân không dám rời đi, cũng không dám tiến lại, cứ chần chừ ở đó suốt nửa tiếng cũng không dám bước vào.
Mới chỉ gần nửa năm trôi qua mà đã có biết bao nhiêu chuyện đã thay đổi, cô từ một nhân viên thích trải nghiệm của một công ty bậc trung, sau khi quen Kiến Thành liền trở thành thất nghiệp, sau đó lại từ một người chỉ quen sống một cuộc đời yên bình, bỗng nhiên lại chấp nhận cùng anh phiêu bạt lên rừng xuống biển, nay sống mai chết. Cũng chính vì anh mà cô bị cha mình từ bỏ, phải rời xa gia đình, rời xa tất cả... và hơn thế nữa, điều khiến cô đau lòng nhất là: đến ngay cả bản thân mình cũng không thể tự khống chế được, rút cục lại đem lòng yêu người đã giết anh trai mình.
An Nhã thở dài một hơi, vừa định đưa tay lên lau đi mấy giọt nước mắt trên gò má thì đột nhiên có tiếng người vọng đến:
"Nhã, Nhã phải không con"
Nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của mẹ mình, nỗi tủi thân suốt thời gian dài bị đè nén rút cục không tiếp tục kìm được, bỗng nhiên bật ra, cứ thế khóc nức nở.
"Mẹ"
"Nhã, đúng là con rồi. Con có biết mẹ lo cho con muốn chết không hả? Tại sao bây giờ mới chịu trở về". Mẹ cô hai mắt đỏ hoe: "Vào nhà đi con"
***
Tối hôm đó, khi ba của An Nhã trở về, thấy cô cùng mẹ đang nấu cơm trong bếp liền nổi cơn giận:
"Mày về đây làm gì?".
Ông Viên quay sang nhìn mẹ cô, quát lớn: "Ai bảo bà cho cái đứa bỏ nhà theo trai này vào nhà?"
"Ba, con xin lỗi, con sai rồi"
"Tao không có đứa con nào như mày"
Mẹ kéo An Nhã ra đứng sau lưng, gào lên: "Ông có nói thế nào thì nó vẫn là con tôi. Một đứa đã mất rồi, chẳng lẽ ông còn muốn đuổi cả đứa con duy nhất này nữa à?"
"Tôi muốn đuổi? Chẳng phải nó bỏ nhà theo cái thằng đã giết anh trai nó à?"
Mẹ Tâm kinh ngạc quay sang nhìn An Nhã: "Có... thật không Nhã"
"Ba, mẹ. Nghe con giải thích được không?"
"Giải thích? Mày định giải thích gì? Giải thích tại sao lại bỏ nhà đến sống chung với nó à?"
An Nhã quỳ xuống trước mặt ba mình, nước mắt rơi đầy trên mặt: "Ba, con sai rồi.
"Mày đã biết nó là người giết anh trai mày?"
Cô im lặng không trả lời, chỉ cúi gằm mặt khóc
"Là ai đã nói với mày? Nói? Tại sao mày lại biết được?"
"Cách đây mấy tháng có một người công an tên Đăng đến tìm con"
"Công an tên Đăng? Hắn nói cho mày biết?"
"Vâng. Anh ta là cảnh sát điều tra của Tổng cục"
Kiều Đức Viên vẻ mặt co rút khổ sở, ông cau mày một lúc lâu, sau đó cầm một tập hồ sơ đập lên bàn: "Hắn đưa cho con tập hồ sơ này phải không?"
Sau khi An Nhã bỏ đi, ông đã tìm được tập hồ sơ này trên phòng của cô. Trước đây ông đã có nghe thông báo kết quả sơ bộ của tổng cục, tuy nhiên hiện tại chưa có chứng cứ xác thực, hơn nữa hôm đó Kiến Thành cũng có bằng chứng ngoại phạm cho nên mới tạm thời chưa thể kết tội anh ta được.
Trong hồ sơ kia chỉ có nội dung vụ việc ở bến cảng năm xưa, cũng chưa có kết luận cụ thể, Kiều Đức Viên cũng không rõ tại sao An Nhã lại có được nó. Không ngờ, người của bên công an còn tìm đến tận con gái ông, lợi dụng mối quan hệ của An Nhã và Kiến Thành để tìm kiếm bằng chứng phạm tội của anh ta như vậy.
Ông Viên vừa thương vừa giận, nói: "Cho nên con đến ở cùng nó là vì muốn lấy được tài liệu giao cho cảnh sát?"
An Nhã mím môi gật đầu.
Kiều Đức Viên thở dài: "Tại sao con lại ngốc như vậy? Lỡ nó giết con..."
"Ba, con không sao. Anh ta đối xử với con rất tốt"
"Đối xử tốt? Không phải con với nó..."
"Không, ba". Cô cố gắng đè nén tình cảm của mình trong lòng, run run trả lời: "Con tự biết đúng sai"
"Con nghe đây, cho dù có thế nào, dù chưa có kết luận chính thức nhưng thằng đó là kẻ đã gây ra rất nhiều tội ác, sớm muộn gì cũng bị tử hình. Con không được phát sinh tình cảm với nó, nhớ chưa?"
"Ba, nhưng anh..."
"Chuyện này đừng nói nữa. Bây giờ con hãy trở về nhà, mọi chuyện ba sẽ lo liệu, ba nhất định bắt thằng đó phải đền tội"
An Nhã lắc đầu nguầy nguậy: "Ba, chúng ta không thể làm gì được anh ta đâu. Anh ta có thế lực lớn không thể tưởng tượng được"
"Nhã, con không thể tiếp tục ở cạnh nó, nghe ba, quay về đi, ba sẽ tự giải quyết"
Có thể sao? Cô thật lòng rất muốn quay về, nhưng lại không nỡ quay về. Cũng rất muốn được trở lại cuộc sống như trước kia, nhưng rút cục lại vẫn lưu luyến quãng thời gian bên anh. Cô phải làm sao bây giờ?
Trong lòng An Nhã rối như tơ vò, cô biết mình không thể cứ thế mà bỏ đi, càng không thể làm trái ý Kiến Thành. Lần này, trước khi cô trở về, anh nói chỉ năm từ: Đừng làm anh thất vọng. Chỉ năm từ thôi nhưng cô vốn hiểu rất rõ rằng: trừ khi là anh đồng ý, nếu không, tuyệt đối người đàn ông ấy sẽ không từ bỏ cô dễ dàng như vậy.
"Anh ấy chỉ cho con về nhà ba ngày thôi. Nếu con không trở lại..."
"Được rồi". Ba của cô thở dài: "Chuyện này bàn sau đi"
***
Trong khi đó, ở biệt khu của Hồng Dã, Kiến Thành ngồi đối diện với Hồng Nhân, thong thả uống một ngụm trà:
"Đại ca, lần này cháu đi đến Dominica, thu thập được nhiều thứ không tệ"
Hồng Nhân mỉm cười: "Tôi đã nghe rồi, khi nghe tin cậu bỏ mạng dưới đáy biển, suýt nữa tôi còn tổ chức một lễ tang thật long trọng cho cậu. Thành à, tôi già rồi, nếu không có cậu, Hồng Dã cũng không biết phải làm sao"
"Chú đừng nói vậy. Từ khi cháu bước chân vào xã hội đen, chú là người giúp đỡ chau nhiều nhất. Có thể nói, đối với cháu, chú gần như một người cha"
Hồng Nhân hài lòng gật đầu: "Cậu nghĩ vậy là tôi vui rồi. Cậu cũng biết đấy, tôi lăn lộn đâm chém nửa đời, vợ thì đã chết rồi, con trai kế nghiệp không có, chỉ có một đứa con gái..."
Ông ta nhấp thêm một ngụm trà, vết sẹo dài trên mặt hòa cùng với những nếp nhăn do tuổi tác nổi rõ trên làn da đầy đồi mồi: "Con bé Vân mới về nước. Tôi cũng không có ý định giao lại sản nghiệp cho người ngoài, chỉ tin tưởng mình cậu"
Ý của đại ca lớn Hồng Dã đã rất rõ ràng, ông ta muốn Kiến Thành lấy con gái của mình, giao lại toàn bộ sản nghiệp cho anh. Chẳng trách, bỗng dưng Hồng Nhân lại lui về dưỡng già đột ngột như vậy, hóa ra là muốn xem bản lĩnh của anh có thật sự gồng gánh được cả một bang phái lớn như vậy mà không có ông ta không. Sau những chuyến đi bán mạng ở rừng Kim La và Dominica của Kiến Thành, Hồng Nhân mới thực sự khẳng định mình không nhìn lầm. Cho nên ông ta mới muốn đem con gái gả cho anh, trói chân Kiến Thành vĩnh viễn ở Hồng Dã, càng không thể phản bội ông ta.
Kiến Thành mặc dù trong lòng vốn biết rõ ràng hàm ý của Hồng Nhân, tuy nhiên vẻ mặt anh từ đầu đến cuối vẫn duy trì một vẻ vô cùng bình thản: "Chú Nhân, cháu thật ra chỉ là một người thô lỗ. Cũng không có ưu điểm gì"
Ánh mắt sắc bén Hồng Nhân chăm chú quan sát biểu hiện trên khuôn mặt anh: "Ý cậu, con gái tôi không xứng với cậu?"
"Không phải, là cháu không xứng với cô ấy"
"Tôi nghe nói gần đây, cậu có nuôi một phụ nữ"
"Chỉ là giỡn chơi thôi, chú đừng để ý"
"Nếu tôi nhớ không nhầm, từ khi quen cậu cho đến bây giờ đã tám năm, tôi chưa từng thấy cậu có phụ nữ"
Kiến Thành vẫn thong dong uống trà, thoải mái trả lời: "Đại ca, cháu cũng chỉ là đàn ông bình thường thôi. Thêm nữa, cho dù cháu có đồng ý thì chưa chắc Vân đã muốn kết hôn với một người như cháu. Huống hồ cháu là đứa mồ côi, cũng không có ba mẹ làm chỗ dựa"
"Nói cậu đừng cười. Thật ra con bé vừa về nước đã xin tôi nói chuyện với cậu". Hồng Nhân vẻ mặt có chút khiên cưỡng, nói tiếp: "Nó từ nhỏ đến lớn đã nhận định mình thích cái gì đều kiên trì không chịu từ bỏ. Tôi cũng chỉ có một mình nó, nuông chiều nó quá thành hư rồi"
"Cô ấy là một cô gái tốt"
"Thành à, con gái duy nhất và sản nghiệp của tôi, tôi chỉ có thể yên tâm giao cho cậu. Cậu biết đấy, tôi cũng có một tính rất xấu, đó là một khi đã nhận định cái gì thì có dùng cách gì cũng vẫn nhất định phải đạt được. Mong cậu đừng làm tôi thất vọng"
Hồng Nhân lăn lộn hơn nửa đời trong xã hội ngầm, ông ta biết cái gì nên cứng rắn, cái gì nên mềm mỏng. Tám năm trước, ông ta nhặt Kiến Thành về từ trong một cuộc thanh trừng đẫm máu giữa các bang phái bảo kê ở thành phố A, sau đó càng lúc càng phát hiện ra người thanh niên ấy không những hề tầm thường mà còn có bản lĩnh cực kỳ phi thường. Kiến Thành thông minh cơ trí, tài năng hơn người, cách đối nhân xử thế với những người cùng bang phái cũng khiến cho anh em một lòng kính phục, dần dần, chỉ sau quãng thời gian tám năm ngắn ngủi, anh đã chiếm được lòng tin của Hồng Nhân và leo lên được vị trí thứ hai của Hồng Dã. Tất nhiên, để làm được điều này, anh cũng phải đánh đổi bằng biết bao nhiêu máu thịt mới có được.
Con gái của Hồng Nhân vốn thích Kiến Thành từ lâu, tuy nhiên lần nào cũng bị anh bóng gió từ chối. Trước đây Kiến Thành nổi tiếng không thích phụ nữ, cũng chưa từng thấy anh có đàn bà bên mình. Không ngờ, lần này sau khi cô ta trở về, biết được thông tin anh đang nuôi một người phụ nữ ở ngay trong công ty tài chính Minh Dã, Tạ Vân vì chuyện này mà ôm hận, ép buộc ba mình phải tác thành cho cô ta.
Hồng Nhân cưng chiều con gái duy nhất, lại cảm thấy chỉ có Kiến Thành mới đủ năng lực kế nghiệp ông ta, cho nên ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Kiến Thành biết rất rõ Hồng Nhân bề ngoài thì mềm mỏng như vậy, nhưng nếu anh nhất định không đáp ứng thì ông ta vẫn có thể ngay lập tức trở mặt, nói không chừng còn làm hại đến An Nhã. Rút cục, anh chỉ có thể mỉm cười trả lời:
"Vâng, cháu biết rồi, ̣chú Nhân"
Trên đường trở về, Kiến Thành mệt mỏi nhắm mắt tựa đầu vào thành ghế, trong lòng tồn tại một mớ cảm xúc rất hỗn loạn.
Bây giờ chưa phải là lúc anh lật đổ Hồng Nhân, cũng chưa phải là lúc nghĩ đến chuyện kết hôn để tiếp tục hòa hoãn. Anh sống trên giang hồ nhiều kẻ thù như vậy, phía trước mặt là bọn Roger ngày đêm rình rập, sau lưng là Hồng Nhân mưu mô quỷ quyệt, tiến không được, lui cũng không xong, thêm vào đó, điều quan trọng nhất bây giờ còn có cả sự an toàn của An Nhã.
Anh không thể một tay ôm cô, một tay chống lại hai phe phái kia được.
Kiến Thành thở dài một hơi, ngón tay đẹp đẽ bấm một dãy số, điện thoại đổ vài hồi chuông đã có người nhấc máy: "Alo"
Nghe giọng nói quen thuộc của An Nhã, muộn phiền trong lòng anh bỗng dịu đi rất nhiều. Kiến Thành khẽ mỉm cười: "Em đang làm gì vậy?"
"Em mới tắm xong, còn anh?"
"Anh đang trên đường trở về công ty. Ba mẹ không làm khó em chứ?"
Sống mũi cô đột nhiên trở nên cay cay, cô kỳ thực rất muốn gào lên với anh rằng: anh đừng tốt với em nữa được không, đừng quan tâm em nữa, em sắp hại anh rồi, anh có biết không?
An Nhã đấu tranh tư tưởng một hồi, sau cùng vẫn đành hít thật sâu một hơi, trả lời: "Không, ba em chỉ mắng một chút thôi"
"Vậy được rồi"
"Dạ"
Nói xong câu này, hai người bỗng dưng lại không biết tiếp tục cái gì, không khí đột nhiên trở nên ngượng ngập im lặng. Qua một lúc sau đó, anh mới chậm rãi mở miệng: "Nhã"
"Vâng"
"Có nhiều chuyện tạm thời anh không thể nói. Em hãy kiên nhẫn thêm một thời gian nữa"
Anh kỳ thực rất cố chấp, cố chấp đến nỗi biết rõ là cô hận mình mà vẫn giữ cô bên cạnh, tựa như giữ mãi một mũi dao trong tim, dù ngày ngày chảy máu, ngày ngày phải chịu đau đớn thì cũng vẫn nhất định không chịu rút ra, không chịu buông tay.
An Nhã liếc nhìn tập hồ sơ bên cạnh, rồi lại nhìn cuộc điện thoại đang chuyển hướng thành chế độ chờ mà Đăng đang gọi đến, miễn cưỡng trả lời: "Em biết rồi"
***
THÔNG BÁO: Ngày mai cuối tuần, tớ nghỉ một ngày nha mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...