Khi An Nhã thức dậy một lần nữa, bầu trời đã hoàn toàn hửng sáng.
Nơi cô nằm hướng mắt ra phía Đông, thành ra khi mặt trời đỏ rực vừa nhô lên từ phía mặt biển, ánh bình minh đẹp đẽ đã phủ đầy khắp một góc hòn đảo nhỏ, soi lên khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Dương Kiến Thành.
Đêm qua sau khi cùng anh trải qua lần đầu tiên trên biển hoa xinh đẹp ở triền đồi, cô gần như đã cạn sạch sức lực, đành nằm xụi lơ trong lòng anh, thoải mái chìm vào giấc ngủ.
An Nhã giơ một tay lên chạm nhẹ vào hàng mày cương nghị của Kiến Thành, chạm vào từng đường nét hoàn hảo góc cạnh rõ ràng của anh, dường như muốn xác thực lại một lần nữa: đây không phải là một giấc mơ, đây là người đàn ông cô yêu, và sẽ mãi mãi là người đàn ông đầu tiên của cô, không bao giờ thay đổi.
Anh là Dương Kiến Thành, ngang tàng khí phách, bản lĩnh hơn người.
Anh là Dương Kiến Thành, đại ca thứ hai của một bang phái lớn, dưới một người trên vạn người.
Anh là Dương Kiến Thành, nội hàm xuất chúng, ngoại hình nổi trội, khí chất xuất thần.
Anh cũng là Dương Kiến Thành, người sáu năm trước đã giết anh trai cô!!!
An Nhã thở dài một tiếng, nghiêng đầu nhìn ánh dương màu đỏ từ từ nổi lên trên biển. Đột nhiên bàn tay cô bị anh nắm lấy, sau đó đưa lên miệng khẽ hôn.
"Nơi này đẹp, phải không?"
"Rất đẹp"
"Em muốn ở đây trong bao lâu?"
"Anh nói xem?"
"Một ngày, một năm". Kiến Thành ngừng lại một lát, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời: "Một đời cũng được, miễn là em muốn"
Cô vòng tay ôm lấy người eo anh, mặc sức hít hà mùi thơm da thịt riêng biệt: "Có thể sao?"
"Không". Anh nhẹ nhàng mỉm cười: "Tôi sẽ không để em phải chịu vất vả"
"Em không sợ vất vả"
Ánh bình minh rực rỡ chiếu xuống màn nước biển xanh lấp loáng, hai người nằm trên triền đồi đầy cỏ hoa, lặng im tận hưởng khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp trên hòn đảo này. Bàn tay anh đan vào những ngón tay xinh đẹp đầy vết thương do mảnh kính cắt vào của cô, từ tận sâu trong đáy lòng cảm nhận được sự bình yên mà suốt thời gian dài qua anh không thể nào có được.
Hóa ra, cảm giác thong dong tự tại chính là như vậy. Chính là ngày ngày không cần phải tranh đấu mệt mỏi, không cần phải đâm đâm chém chém, chỉ là lặng yên ở bên người phụ nữ của mình, thoải mái tựa lưng vào nhau ngắm mặt trời mọc... vậy là đã đủ rồi.
Khi mặt trời vừa nhô hết lên khỏi đường chân trời, Kiến Thành đột nhiên kéo cô đứng dậy: "Đi, chúng ta tắm biển"
Khóe miệng An Nhã như bị ai kéo căng ra, cười không khép miệng lại được. Nụ cười của cô đặc biệt dịu dàng, còn tỏa nắng rực rỡ hơn là ánh bình minh tươi đẹp ngoài kia: "Vâng"
Nước biển ban sáng mát rượi, khắp mặt nước mênh mông trải đầy một màu vàng của nắng, còn có màu xanh của đại dương, thỉnh thoảng có vài con cá nhỏ tung tăng bơi lội dưới chân của hai người.
An Nhã ngâm mình dưới làn nước trong vắt, gương mặt trắng như tuyết đọng mấy hạt nước lấp lánh: "Nơi này đẹp quá. Cả đời em chưa từng thấy ở đâu đẹp như thế này"
Kiến Thành khẽ cười, sau đó vươn tay kéo cô lại, bế lên ngang hông: "Có thích không?"
Hai chân cô vòng qua eo anh, cánh tay ôm lấy cổ người đàn ông cô yêu, cảm nhận sự mát lạnh từ da thịt không mấy nhẵn nhụi của Kiến Thành. An Nhã chăm chú nhìn anh một lúc lâu, càng nhìn càng thấy sự quyến rũ xuất phát từ phong thái và ngoại hình của anh không gì có thể cưỡng lại được, một lát sau đó, cô hơi mỉm cười rồi lẳng lặng cúi xuống, đặt môi mình lên môi anh.
Môi của anh bây giờ không còn vương vị của sương muối nữa mà mang theo vị mặn của nước biển, còn có vị ngọt mát thanh lạnh từ đầu lưỡi, tựa như một ly Chesse thơm đặc biệt khiến người ta thử một lần liền không thể nào quên được.
Tấm vải bằng lụa theo bàn tay anh, từ từ trượt ra rồi trôi dập dềnh trên mặt nước. An Nhã cắn chặt răng ấn hông xuống, mặc dù đã cố kìm nén để không bật ra những tiếng rên rỉ, thế nhưng trước sự tấn công như vũ bão của anh, cuối cùng cô chỉ có thể yếu ớt đầu hàng, ôm chặt tấm lưng trần của anh kêu lên khe khẽ.
Mặt biển lấp lánh phản chiếu hai bóng hình dây dưa không dứt trong làn nước, môi chạm môi, da thịt chạm da thịt, trái tim chạm trái tim, hai cơ thể giao hòa... tình yêu của hai người trở nên khắc cốt ghi tâm!!!
***
Sau màn vận động buổi sáng dưới biển, Kiến Thành ôm cô lên bờ, sau đó mặc quần áo nghiêm chỉnh. Anh lấy chiếc đồng hồ vừa mới sửa tối qua, bấm nút gì đó, màn hình nhấp nháy mấy lần rồi bật sáng.
An Nhã cầm quả táo dại đưa lên miệng cắn một miếng, thấy chiếc đồng hồ này hình dáng có hơi kỳ lạ liền thuận miệng hỏi:
"Sửa được rồi hả anh?"
"Ừ. Không biết còn dùng được nữa không"
"Để em đoán xem, bây giờ có lẽ tám giờ sáng rồi"
Kiến Thành khẽ cười: "Cái này là đồng hồ này là Smartwatch phiên bản đặc biệt, có thể gọi điện thoại vệ tinh. Không biết Baron ăn cướp được ở đâu về, năm ngoái đem tặng nó cho anh"
Hai mắt An Nhã lập tức sáng rực lên. Đồng hồ này có thể gọi được điện thoại vệ tinh sao? Có thể liên lạc với mọi người ở đất liền đúng không? Nếu có thể gọi được thì bọn họ có khả năng được cứu rồi, chẳng trách tối qua anh lại kiên nhẫn ngồi suốt mấy tiếng để mày mò sửa nó như vậy.
Nghĩ đến đây, cô lại chợt phát hiện thêm một điều: người đàn ông này giỏi giang thật đấy, từ khi quen anh cho đến tận bây giờ, cô thật sự chưa từng thấy Kiến Thành bó tay trước bất kỳ điều gì hoặc bất kỳ hoàn cảnh nào. Dẫu mọi chuyện có khó khăn gian nan đến đâu thì chỉ cần có anh ở đây là đã đủ.
An Nhã sùng bái ngập ngụa trong lòng, vui vẻ nói: "Nói như vậy, chúng ta có cơ hội được về đất liền rồi đúng không anh?"
"Ừ". Kiến Thành bấm một nút hình tròn ở viền đồng hồ, màn hình lập tức hiển thị một cuộc gọi đang được kết nối.
Âm thanh "tích... tích" vang một hồi lâu cũng không có người nhận điện thoại, anh hơi nhíu mày rồi tiếp tục kiên nhẫn bấm lại một lần nữa. Lần này, khi tiếng "tích" cuối cùng gần kết thúc thì cuộc gọi mới được kết nối.
Lôi, Dương, A Mạc ở đầu dây bên kia, mặt mày xanh lét: "Đại ca, anh sống khôn chết thiêng, ở dưới đó có thiếu thứ gì thì hãy báo mộng về, bọn em nhất định sẽ đốt gửi xuống cho anh"
Dương run lẩy bẩy, giọng nói gần như lạc đi, hai hốc mắt đỏ ngầu: "Đại ca, rút cục thì em cũng được nhìn mặt anh lần cuối rồi".
A Mạc ngọng nghịu: "Em... không sợ.... ma... nhưng mà... đại ca... đừng... dọa bọn... em"
Sắc mặt vị đại ca nào đó lập tức trở nên lạnh lẽo như băng, khắp người tỏa ra một luồng hàn khí vô cùng kinh khủng. Anh nghiến răng nhấn mạnh từng chữ: "Mấy đứa đi rửa mắt ngay lập tức"
Nghe âm thanh khủng bố này, nét mặt của ba vị trợ thủ nào đấy lập tức nghệt ra. An Nhã cũng thuận tiện thò đầu ngó nghiêng vào camera, vui vẻ nói: "Xin chào, mọi người vẫn khỏe chứ?"
Bọn Lôi, Dương và A Mạc đồng thời lấy tay dụi mắt mấy lần, sau khi xác nhận được sự thật là đại ca và chị dâu mình vẫn còn sống, liền vội vội vàng vàng ôm lấy camera trong laptop, gào lên: "Đại ca, chị dâu, hai người vẫn còn sống thật đấy chứ?"
"Đúng thế, bọn tôi đang ở trên một hòn đảo"
"Chị dâu, cứ ở yên đấy, em đến cứu hai người ngay đây"
Kiến Thành lúc này mới thu hồi lại ánh mắt muốn giết người lúc nãy, lạnh lùng nói: "Nếu không muốn chết thì đến nhanh lên". Sau đó, anh không thèm quan tâm đến không khí vui mừng phấn khởi ở đầu dây bên kia, tàn nhẫn bấm nút ngắt kết nối.
Điện thoại vệ tinh vừa ngắt, Dương lập tức quay sang ôm A Mạc, khóc như mưa: "Mạc, đại ca của chúng ta vẫn còn sống. Huhu, vẫn còn sống. Tôi cứ tưởng anh ấy chết rồi. Còn suýt nữa mua sổ xố theo tuổi của anh ấy"
A Mạc ngẩn ra: "Sổ xố là gì?"
Lôi lắc đầu ngán ngẩm: "Đại ca mà biết được, chắc chắn giết nó đầu tiên. Mạc, đừng học theo nó"
***
Bốn tiếng sau, máy bay quân sự xác định tọa độ rồi bay đến vị trí mà Kiến Thành đã gửi qua Smartwatch.
Anh ôm An Nhã trong lòng, lặng yên ngắm nhìn hòn đảo xinh đẹp này thêm một lần rồi mới lên máy bay quay trở về đất liền.
Trên máy bay, cô tựa đầu vào vai anh, ánh mắt luyến tiếc nhìn nơi triền đồi đầy cỏ hoa qua một ô cửa sổ nhỏ: "Sau này, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ được quay lại nơi này nữa"
"Nếu em muốn, anh sẽ đưa em đi"
Khi ấy thật sự cô rất muốn nói một câu: Một ngày một đêm ở trên hòn đảo này đã trở thành kỷ niệm tuyệt vời nhất trong quãng đời của em, cũng cho em được toại nguyện rồi. Sau này khi trở về, em sẽ tiếp tục hận anh, tiếp tục hãm hại anh... lúc đó, anh có còn muốn đưa em đi nữa không, Kiến Thành?
An Nhã không trả lời mà chỉ lẳng lặng nhìn biển mây trời dưới chân, nhìn cảnh vật tươi đẹp kia cứ từ từ nhỏ lại rồi vô tình biến mắt trong tầm mắt. Cô khẽ thở dài một tiếng rồi nặng nề nhắm mắt, sắp được trở về với thực tại rồi, tại sao trong lòng cô lại vẫn cảm thấy lưu luyến hòn đảo cô đơn ấy nhiều như vậy chứ?
Sau khi họ về đất liền, đại ca lớn của Hồng Dã có gọi một cuộc điện thoại đến, bảo Kiến Thành đến biệt khu giải quyết một chút chuyện.
Anh cúp điện thoại xong xuôi mới quay sang nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Em hãy về thăm ba mẹ vài ngày, ba ngày nữa quay về công ty Minh Dã"
"Vâng"
"Dương, đưa cô ấy về tiểu khu Vạn Kim Phúc"
Dương nãy giờ chăm chú xem kết quả xổ số, nghe thấy giọng đại ca liền giật bắn mình, luống cuống trả lời: "Dạ. Dạ"
Nói rồi, cậu ta vội vội vàng vàng mở cửa xuống xe. An Nhã cũng vừa định mở cửa xuống theo thì Kiến Thành lại đột nhiên mở miệng:
"Nhã"
"Vâng"
Ánh mắt anh sượt qua vài tia phức tạp, An Nhã thấy vậy cũng không dám cử động gì mà chỉ đành im lặng chờ anh nói tiếp. Kiến Thành chăm chú nhìn cô một lúc lâu, gần một phút sau mới chậm rãi lên tiếng:
"Đừng làm anh thất vọng"
Cô khẽ mỉm cười, dù cổ họng bỗng nhiên xông lên một nỗi xót xa khiến trái tim trở nên chát đắng: "Em biết rồi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...