Editor: Vi Vi
~~~~~~~~~
Tháng tư phương bắc Tiểu Thành mưa dầm kéo dài, tí tách tí tách mưa ỉ ôi cả một ngày dài.
Y Nhiên đứng trước cửa sổ nhà mình, nhìn nước mưa cọ sửa sạch sẽ đường đi đến phát ngốc.
Từ tối hôm qua cô trở lại Tiểu Thành nơi tràn đầy ký ức xưa, mưa rơi rỉ rích không phút nào tạnh, khiến tâm trạng cô giống như lúc tết Thanh Mình thật không dễ chịu.
Lúc chạng vạng, mưa suốt một ngày dài rốt cuộc cũng tạnh.
Thời tiết xấu làm Y Nhiên không thể ra cửa đi lại, 'kho lúa nhỏ' của cô cũng sắp hết.
Vì thế tiện cầm tay một kiện áo khoác, chuẩn bị đến siêu thị gần đây tiến hành một cuộc đại mua sắm.
Vừa lúc đang là kì nghỉ, các loại cửa hàng vật phẩm bên trong siêu thị đều đang hoạt động, cho nên người bên trong đặt biệt đông, đa số đều là các bác gái có tuổi.
Y Nhiên gian nan từ trong đám người di chuyển, trải qua một hồi bôn ba, nàng cuối cùng cũng tới địa điểm bán trái cây.
Nhưng quầy hàng trái cây phía trước lại bị các bác gái vây quanh chật ních, mắt thấy quầy thanh long yêu thích nhất của mình sắp sửa bị lấy hết, Y Nhiên nhanh trí, nàng đoạt lấy loa trong tay tiếp thụ viên đẩy mạnh tiêu thụ trong siêu thị, ở phía sau đám người hét to vài câu: " Quầy gia vị đang có khuyến mãi, mua một tặng một, tới trước sẽ có!"
Chiêu này quả nhiên dùng được, các bác gái đều bị âm thanh hấp dẫn đi qua.
Y Nhiên nhân cơ hội đi tới quầy hàng trái cây, trên kệ hàng chỉ còn lại một trái thanh long đáng thương lẻ loi một mình.
Y Nhiên bất chấp tất cả vội vàng duỗi tay đến lấy, trong nháy mắt sắp đụng được tình yêu của đời mình, thanh long lại bị một bàn tay khác cướp mất.
Ngày thường cao lãnh Y Nhiên có đôi lúc thô bạo, thấy thế liền hét: "Có hiểu cái gì là tới trước thì có trước hay không? Tôi đã nhìn chằm chằm nó....." Mấy chữ cuối cùng Y Nhiên vừa nhìn thấy mặt người nọ liền lập tức nuốt xuống, nàng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ ở chỗ này gặp được cậu.
Bảy năm.
Như thế nào vừa trở về liền gặp cậu? Cậu còn ở Đông Quang ư?
Cậu, Từ Khải Bằng, theo đuổi Y Nhiên một năm, bên nhau một năm, làm Y Nhiên đợi hai năm, hận 5 năm.
Từ Khải Bằng mới vừa rồi còn thầm mang theo tia vui mừng tức khắc mặt trở nên cứng đờ, cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn Y Nhiên đỏ bừng mặt.
Hai người cứ như vậy giật mình đối diện nhau, vẫn không nhúc nhích.
Bọn họ có lẽ sẽ không ai có thể nghĩ rằng, sẽ lấy phương thức như vậy, lại ở địa điểm thế nào gặp lại.
"Cậu có khỏe không?" Từ Khải Bằng dùng giọng nhỏ nhẹ hỏi.
Y Nhiên trố mắt, trong mắt nổi lên tầng tầng gợn sóng.
"Cái này cho cậu!" Từ Khải Bằng vì làm dịu lại không khí, đem thanh long trong tay đưa cho Y Nhiên.
Dùng một trái thanh long, coi như quà gặp mặt sau bảy năm gặp lại sao? Y Nhiên liếc mắt khinh thường Từ Khải Bằng một cái, liền lo lắng xoay người rời đi.
"Y Nhiên! Y Nhiên!" Từ Khải Bằng phía sau nàng hô lên vài tiếng, nhưng Y Nhiên vẫn không để ý đến, chỉ chăm chăm nhìn phía trước đi.
Từ Khải Bằng đi theo vài bước, nhưng trong đám người chen chúc không thể nào đuổi kịp Y Nhiên.
Mưa vừa dứt không lâu lại lần nữa ào đến, Y Nhiên ra ngoài không mang theo dù, lúc nàng đang đứng trước cổng siêu thị có chút khó xử, cô không muốn bị ướt xổi xả như gà rớt vô nồi canh.
Cô chỉ có thể trong lòng cầu nguyện ngàn lần, hy vọng mưa nhanh nhanh dừng lại, cho dù nhỏ một chút cũng được.
Đột nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một cây dù màu lam, Y Nhiên theo bản năng quay đầu, đối diện ánh mắt cười tủm tỉm Từ Khải Bằng.
Y Nhiên ' hừ ---' một tiếng, chạy ra ngoài mưa.
Từ Khải Bằng vội vàng bước theo đuổi kịp Y Nhiên, "Dù này cậu cầm đi, nhà tớ ở gần đây!"
Y Nhiên như cũ mặc kệ không lên tiếng, thế thì sao? Ngươi muốn dùng một cây dù liền đem ký ức bảy năm mà bỏ qua à?
Từ Khải Bằng đành phải đi theo phía sau cô bung dù, "Cậu có thể chán ghét tớ, nhưng không thể úy khuất chính mình như vậy.
Nếu như dầm mưa bị cảm, người chịu khổ chính là cậu đấy!"
"Tớ hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp lại cậu ở chỗ này!" Từ Khải Bằng đi theo sau Y Nhiên không ngừng nói, "Nhà cậu dọn đến đâu thế? Tới vừa mua phòng ở Hoa phủ, có thời gian có thể ghé qua chơi."
Y Nhiên tiếp tục nhìn thẳng mà đi, không phản ứng với bất kì điều gì cậu nói.
Mưa càng ngày càng lớn, vì không để Y Nhiên bị ướt, Từ Khải Bằng cả người đã dính nước hơn phân nửa.
"Cậu đi nhanh như vậy không mệt sao?" Từ Khải Bằng lảm nhảm, ồn ào làm Y Nhiên càng thêm phiền lòng.
Y Nhiên đột nhiên dừng bước chân, Từ Khải Bằng không đề phòng một chút liền đụng phải cô.
Y Nhiên đầu tiên là sửng sốt, tiện đà đem cậu đấy ra ngoài, "Người sao lại nhiều lời như vậy? Có thể đi ra chỗ khác hay không?"
Từ Khải Bằng đem dù duỗi đến trên đỉnh đầu Y Nhiên, chính mình bại lộ hoàn toàn dưới trời mưa, "Cậu đem dù cầm đi, tớ liền đi!"
Y Nhiên nhìn Từ Khải Bằng bị ướt hết cả người, giọng điệu nhu hòa một chút, "Nhà tôi ở phía trước, cậu mau về đi!"
Từ Khải Bằng vẫn không yên lòng đem dù nhét vào tay Y Nhiên, cũng đem một túi trái cây đặt vào tay Y Nhiên, "Thanh long cậu thích ở bên trong, còn có cam cùng sầu riêng mà cậu thích!" Nói xong câu đó, Từ Khải Bằng liền nhanh chân chạy đi.
Nhìn bóng dáng Từ Khải Bằng bị mưa ướt xối xả, Y Nhiên muốn nói lại thôi, một trận chua xót ập đến trong lòng cô, mũi đau xót nước mắt không nghe lời một đường đi xuống.
Cậu đã trở lại, hay là cậu căn bản là chưa từng rời đi phải không?
Bảy năm, cậu thật tàn nhẫn.
Y Nhiên đơn giản đem dù thu lại, cứ như vậy dầm mưa về nhà.
Trên mặt cô không rõ là nước mắt hay là nước mưa.
.
Truyện Hài Hước
Y Nhiên về đến nhà, dì Tiết đang chuẩn bị ra cửa đón nàng.
Dì Tiết là một người bạn tốt của mẹ Y Nhiên, từ mấy năm trước Y Nhiên dọn ra khỏi Đông Quang đến Tiểu Thành, mỗi lần trở về Y Nhiên đều sẽ đến nhà dì Tiết.
"Gọi điện thoại cho con sao lại không nghe máy thế? Dì còn chuẩn bị đi đón con đây." Nhìn ô che mưa trong tay Y Nhiên, dì Tiết nghi hoặc hỏi: "Không phải con có dù sao? Sao lại dầm mưa như vậy?"
Y Nhiên đem quần áo ướt cởi ra, nói: "Bên ngoài gió lớn, ô che mưa không dùng được." Y Nhiên không chút do dự bịa đặt một lý do.
Dì Tiết nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bà phát hiện đôi mắt Y Nhiên hồng hồng, tức khắc giống như hiểu ra cái gì.
"Gặp được bạn cũ sao? Con một năm không ở nhà được mấy ngày, mấy bạn học của con còn thường xuyên hỏi thăm ta về con đấy!"
"Vâng, cùng một người bạn cũ nói chút chuyện xưa, có chút buồn." Y Nhiên xoa xoa đôi mắt, "Con về phòng trước."
Dì Tiết chỉ có một đứa con trai làm bộ đội, hằng năm ở ngoài không về nhà.
Dì Tiết là nhìn Y Nhiên từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn xem Y Nhiên như con gái của mình mà đối xử.
Bà một người lại ở nhà lớn như vậy, vì thế liền để lại một phòng cho Y Nhiên, Y Nhiên dọn về Đông Quang không mang theo đồ gì liền để trong phòng.
Y Nhiên ngồi ở án phòng, nhìn túi trái cây nặng nề trong tay phát ngốc.
Thật ra nhiều năm như vậy đi qua, cô đã không còn thích ăn sầu riêng.
Sầu riêng, lưu luyến, bởi vì không muốn cứ mãi lưu luyến, bảy năm qua cô vẫn chưa ăn qua một miếng sầu riêng.
Nhớ tới đã từng si mê thế nào, cô thử cắn một miếng, ngọt ngào, vẫn là mùi vị trước kia.
Có lẽ đồ vật là sẽ không thay đổi theo thời gian.
Buổi tối cô nằm trên giường hồi tưởng lại những việc đã từng xảy ra trước kia, cô cảm thấy tất cả đều thần kỳ như vậy.
Số mệnh đã sắp đặt duyên phận, không chạy thoát nổi vận mệnh, chấp mê bất ngộ.
Bảy năm sau Từ Khải Bằng mặt vẫn tuấn lãng như vậy, nhìn qua vẫn ấm áp như thế.
Bảy năm, ba chữ Từ Khải Bằng này đối với Y Nhiên lực sát thương chỉ có tăng không giảm.
Một số người chính là như vậy, người vô số lần muốn quên đi.
Nhưng tại thời điểm lần nữa gặp lại nhau, mới phát hiện nhiều năm nỗ lực như vậy đều uổng phí.
Y Nhiên bừng tỉnh dường như nghĩ tới cái gì, cô xuống giường lục tung tìm ra một hộp dính đầy tro bụi, bởi vì tuổi tác đã lâu, chiếc hộp sớm đã phai màu, tuổi già sức yếu; góc cạnh hộp cũng đã bị ma sát đến mài mòn, thậm chí một bên thân hộp đã bị móp méo.
Y Nhiên dùng tay lau đi tro bụi trên mặt hộp, nhẹ nhàng mở nắp.
Giống như bản thân chiếc hộp, bên trong đều là một tí đồ vật vụn vặt, có notebook, có bút, đồ trang sức, bao tay, còn có một ít dòng chữ nhắc nhở.
Không gì đáng trách, mấy thứ này đều là lễ vật Từ Khải Bằng đã từng đưa cho cô.
Y Nhiên lục lội trong hộp, cô từ bên trong lấy ra một hộp quà tăng nhỏ xinh.
Mở ra, bên trong lại là một cái nhẫn.
Nhưng nhìn từ ánh sáng chiếu ra, không phải bằng thiết mà chính là bằng bạc.
Y Nhiên đem nhẫn đeo vào trong tay nhìn thật lâu, "Thời điểm chúng ta không có tiền, có tình yêu đơn thuần nhất, chỉ một câu hứa hẹn em liền chờ anh bảy năm.
Đúng là bởi vì ngây thơ, cho nên dễ dàng tổn thương; bởi vò tổn thương, mới có vết sẹo nhiều năm như vậy vẫn không khép lại được."
Khải Bằng, vì cái gì nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ trở về gặp em ư? Hay là nói, anh đã có người mới rồi? Chúng ta không thể làm người xa lạ sao? Vì cái gì anh lại giống như lúc trước che chở em thế? Y Nhiên trong lòng nghĩ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...