Mưa rơi tí ta tí tách, Sở Hàm đang ngồi trong phòng làm việc nhìn điện thoại. Mạc Tiểu Bắc lúc này đẩy cửa đi vào.
“Anh họ.” Cậu ta gọi một tiếng.
Sở Hàm đặt điện thoại xuống, hỏi: “Cậu đến làm gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạc Tiểu Bắc cười, “Có chút việc, em muốn thỉnh giáo anh họ.”
Thật thà mà nói, Sở Hàm đúng là không thích Mạc Tiểu Bắc, cho nên cảm thấy nụ cười mắc trên khuôn mặt cậu ta có chút giả dối. Nhưng không có cách nào khác, hai người bây giờ cùng một chỗ làm, mà còn vướng vào quan hệ với Hinh Nhi, lúc cô cần khách khí vẫn phải khách khí một chút. Cô liền đứng dậy, nhìn Mạc Tiểu Bắc hỏi: “Có việc gì?”
Mạc Tiểu Bắc lúc này từ phía sau lấy ra một bộ hồ sơ. Cậu ta vừa mở ra vừa đưa đến bên cạnh Sở Hàm nói: “Kì thực cũng không có gì, chỉ là em đối với một số bảng báo cáo thường ngày của công ty không hiểu lắm, cho nên muốn anh họ dạy em một chút.”
Sở Hàm mặc dù không biết Mạc Tiểu Bắc làm như thế là vì nghi ngờ cô, nhưng cũng cảm thấy có chút kì quái. Cô nhìn Mạc Tiểu Bắc hỏi: “Không phải là cậu phụ trách mảng quảng cáo sao? Sao lại muốn xem bảng báo cáo bán hàng?”
Tiểu Bắc cười nói: “Anh họ nói gì thế, muốn làm tốt mảng kế hoạch quảng cáo, cũng phải hiểu rõ về tình hình bán hàng của công ty, đúng không?”
Sở Hàm đối với câu nói đó, kì thực không thể phản bác. Nhưng chưa đợi cô phản ứng kịp, Mạc Tiểu Bắc liền lại nói: “Hay là, anh họ không đồng ý dạy em?”
Tiếng nói của cậu ta hết sức lạnh nhạt, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ bảy phần vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Hàm trong đáy lòng lạnh run sợ một cái, cô cảm thấy Mạc Tiểu Bắc người này không đơn giản. Cô nhìn Mạc Tiểu Bắc nói: “Đương nhiên không phải, chỉ là...” Cô vẫn chưa thể tìm ra một lí do thích hợp, tiếng chuông điện thoại lúc này đột nhiên kêu lên.
“Đợi một tí.” Sở Hàm nói một tiếng. Sau đó cô cúi đầu cầm lấy điện thoại, lại nhìn thấy trên màn hình điện thoại nhảy lên tên của Mạnh Điềm. Cô nhấc máy, liền nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào của Mạnh Điềm ở đầu dây bên kia truyền tới.
“Tề tổng, bố của em ông ấy, bố của em ông ấy...”
Khi Sở Hàm nhận được điện thoại của Mạnh Điềm vội vàng đi đến bệnh viện, bố của Mạnh Điềm đã được đẩy vào trong phòng cấp cứu.
Mặc dù dựa vào sự giúp đỡ của những người tốt trong xã hội, bố của Mạnh Điềm quyên góp được một số tiền chữa bệnh và thuốc thang khả quan. Nhưng ai cũng biết, số tiền chữa bệnh và thuốc thang đó chỉ dùng để mua thời gian với tử thần. Tế bào ung thư của ông đã di căn đến toàn thân, đi xa, là sự việc sớm muộn cũng sẽ đến.
Mạnh Điềm đứng bên ngoài phòng cấp cứu, đôi mắt sớm đã khóc sưng đỏ lên.
Sở Hàm quả thực có chút thương cảm, cô chịu không được tiến lên vỗ vai của Mạnh Điềm an ủi nói: “Đừng lo lắng Mạnh Điềm, bố của cô sẽ không sao đâu.”
An ủi bằng ngôn từ kì thực là sự bất lực nhất. Càng huống hồ, bố của Mạnh Điềm sớm đã trong tình thế nguy cấp. Thế nhưng trong khoảnh khắc này, Sở Hàm quả thực nghĩ không ra cách nào khác để an ủi Mạnh Điềm.
Mạnh Điềm không nói câu nào, chỉ lấy tay che lấy miệng, để nước mắt tùy ý chảy ra.
Một tiếng tức giận lúc này vang lên
“Tề Hạo, anh đang làm gì thế?”
Sở Hàm quay người lại, liền nhìn thấy Yến Ni với bộ mặt phẫn nộ đứng phía sau bọn họ.
Những ngày này, Yến Ni vẫn luôn nằm viện. Mặc dù sức khỏe cô bình phục dường như rất tốt. Nhưng bác sỹ vẫn kiến nghị cô ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày. Hôm nay, cô vừa truyền nước xong, cảm thấy không có việc gì, liền muốn đi ra ngoài vận động một chút. Khi đi đến bên cạnh bàn y tá, đúng lúc cô nhìn thấy bóng dáng của Tề Hạo liền từ chỗ thang máy chạy như bay tới.
Yến Ni cảm thấy có chút kỳ quái, liền lặng lẽ đi theo bước chân của anh.
Không đi theo thì không có gì. Một khi đi theo cô liền cảm thấy khí huyết của mình tức khắc sôi lên.
Bên ngoài phòng cấp cứu, “Tể Hạo” liền như thế trắng trợn ôm một người phụ nữ khác. Mà người con gái ấy, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta dựa vào trong lòng Tề Hạo với bộ dạng khóc lóc thảm thương. Làm cho Yến Ni phút chốc nghĩ đến kỹ nữ trà xanh, hoa sen trắng trong phim truyền hình.
Là một người bạn thân thiết nhất của Sở Hàm, cô ấy phút chốc cảm thấy vô cùng tức giận.
Cô ấy đi đến, vẫn chưa đợi Sở Hàm phản ứng kịp, cô ấy liền phẫn nộ vung tay tát một cái lên mặt Sở Hàm.
Toàn bộ người Sở Hàm đều bị đánh đến mức có chút lờ mờ. Khi cô phản ứng kịp, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng. Cô nhìn Yến Ni hỏi: “Yến Ni, cô làm gì thế?”
“Tôi làm gì? Tôi vẫn chưa hỏi anh đấy!” Yến Ni to tiếng chất vấn , cô ấy hoàn toàn không quan tâm đến bốn chữ: “Duy trì yên lặng” bên ngoài phòng cấp cứu.
“Tôi hỏi anh, anh đang làm gì đấy? Cô ta lại là ai?!” Yến Ni chỉ vào Mạnh Điềm hỏi.
“Cô ấy là...” Sở Hàm biết rằng Yến Ni đã hiểu lầm rồi, liền muốn giải thích rõ cho cô ấy. Nhưng cô chưa kịp mở miệng, Yến Ni liền đã cắt lời.
“Thật tốt cho anh Tề Hạo! Anh tưởng Sở Hàm nhà chúng tôi dễ bị bắt nạt đúng không? Bạo lực gia đình vẫn chưa đủ, đm anh lại còn đi ngoại tình.”
Sở Hàm: “...”
“Anh có còn lương tâm không? Bao năm nay, Sỏ Hàm nhà chúng tôi đối với anh như thế nào, anh vẫn còn không biết sao? Hả?” Yến Ni vô cùng kích động nói, hiện rõ bộ dạng muốn ăn sống nuốt tươi Sở Hàm.
“Không phải Yến Ni, cô nghe tôi giải thích.” Sở Hàm nói.
“Có cái gì mà cần giải thích? Tôi đều đã tận mắt nhìn thấy, anh còn muốn giải thích cái gì?” Yến Ni không nghe mà còn chỉ trích.
Đúng là tú tài gặp phải binh, có lý cũng nói không rõ. Sở Hàm lúc này chỉ cảm thấy đầu óc mình còn to hơn hai cái đầu. May mà Tề Hạo lúc này cũng chạy qua, đi theo anh còn có Thịnh An và Dương Chính Nghĩa.
“Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi” Tề hạo chạy đến, chen bản thân mình giữa Yến Ni và Sở Hàm nói.
Yến Ni lúc này liền chặn ngang cậu ấy, cô bảo vệ mình đằng sau thân thể câu ấy lớn tiếng kêu gào: “Tề Hạo, đừng cho rằng Sở Hàm dễ bị bắt nạt. Chỉ cần một ngày tôi ở đây, tôi tuyệt đối không cho phép anh làm cô ấy bị tổn thương”
“Lại xảy ra chuyện gì rồi? Yến Ni, chúng ta có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói.” Dương Chính Nghĩa kỳ thực không hiểu gì, nhưng vẫn đứng giữa làm người hòa giải. Anh ấy ban đầu là đến thăm hỏi Yến Ni, bao năm nay, anh ấy kỳ thực thường đến thăm hỏi cô ấy, chỉ là không bao giờ để cô ấy phát hiện mà thôi. Hôm nay, anh vừa xuống xe đi đến cổng bệnh viện, liền nhìn thấy “Sở Hàm” và một người thanh niên vội vàng chạy qua. Anh ấy lúc đó cho rằng Yến Ni đã xảy ra chuyện gì, nghĩ cũng không nghĩ liền, trực tiếp đi theo lên.
Yến Ni vốn đang trong cơn giận, nhìn thấy Dương Chính Nghĩa, cô càng cảm thấy cơn giận đến nhanh hơn, nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp gào lên: “Anh cút đi cho tôi, ở đây không có việc gì của anh!”
Lúc đó Thịnh An vẫn xem như còn bình tĩnh đi đến bên cạnh Mạnh Điềm hỏi: “Mạnh Điềm, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạnh Điềm không hề trả lời cậu ấy, chỉ là đến trước mặt Yến Ni nói: “Chị hiểu lầm rồi, quan hệ của em và Tề tổng không phải là loại quan hệ như chị nghĩ đâu?”
“Hiểu lầm?” Yến Ni hiển nhiên không tin vào lời cô ấy nói, “Tôi đều đã nhìn thấy anh ta ôm cô, cô còn nói với tôi là hiểu lầm? Đừng có cho rằng cô ra vẻ đáng thương như thế này, thì mọi người sẽ tin cô. Tôi nói với cô, tôi ghét nhất là loại người như cô!”
Sở Hàm có thể hiểu được sự phẫn nộ của Yến Ni, suy cho cùng cô ấy đều là vì mình tỏ ra bất bình. Thế nhưng những lời nói này của cô, nói ra quả thực có chút làm tổn thương người khác. Đặc biệt, lại là lúc Mạnh Điềm đang bơ vơ nhất.
Cô nhìn Yến Ni to tiếng nói: “Đủ rồi Yến Ni, cô nói quá đáng rồi!”
Nhìn thấy sắc mặt cô thay đổi, Dương Chính Nghĩa lập tực đi lên phía trước nói: “Hạo Tử, anh bình tĩnh một chút.”
Yến Ni ở một bên tiếp tục nói: “Tôi quá đáng? Tôi quá đáng chỗ nào? Bản thân anh đã làm việc xấu xa hèn hạ, còn không biết xấu hổ nói tôi quá đáng?!”
Sở Hàm quả thực không thể chịu đựng được nữa, cô đẩy Dương Chính Nghĩa trước mặt một cái nói: “Cô qua đây cho tôi, tôi bây giờ sẽ giải thích tất cả sự việc cho cô nghe.”
“Được à, tôi trái lại muốn nghe xem. Anh có thể giải thích cái gì.” Yến Ni không chút yếu mềm.
Tề Hạo lúc này cũng bước dài lên phía trước Sở Hàm. Anh dường như muốn ngăn cản, nhưng Sở Hàm đang trong cơn tức giận, cô trực tiếp đẩy Tề Hạo ra nói: “Em đừng có can thiệp vào, anh hôm nay nhất định phải nói rõ với cô ấy!”
Tề Hạo nhìn sự việc đã phát triển đến mức này rồi, biết rằng không giải thích cũng không được, liền chỉ nói một câu: “Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta đến chỗ khác nói.”
Sở Hàm hiểu rõ ý của anh, liền gật đầu. Cô đồng thời chỉ vào Yến Ni nói: “Cô qua đây cho tôi!” Nói xong, cô liền bước lớn đến phòng bệnh đơn mà Yến Ni đang nằm.
Dương Chính Nghĩa nhìn thấy bọn họ muốn có thế trận chửi nhau, liền theo sau Yến Ni sau khi cô ấy bước đi.
Tề Hạo lúc này lại quay người lại dặn dò với Thịnh An: “Thịnh An, cậu ở lại đây cùng với Mạnh Điềm, có việc gì gọi điện thoại cho tôi.”
Thịnh An gật đầu, đáp lại: “Tôi biết rồi.”
Trong phòng bệnh, Tề Hạo vừa đóng cửa lại, liền nghe thấy Yến Ni chỉ vào Sở Hàm nói: “Anh không phải là muốn giải thích sao? Bây giờ ở đây không có người khác, anh giải thích đi chứ.”
Sở Hàm vốn đang tức giận, nhìn thấy bộ dạng Yến Ni như vậy, cô nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp nói: “Cô nghe rõ cho tôi, tôi không phải là Tề Hạo, tôi là Sở Hàm. Người đang đứng đằng sau cô mới là Tề Hạo đích thực.”
Nếu không phải là đã đến một mức độ nhất định, Tề Hạo chắc chắn sẽ không nói ra sự việc hoán đổi thân thể của hai người bọn họ. Thế nhưng tình thế trước mắt này, ngoài việc để Yến Ni và Dương Chính Nghĩa biết được sự thực ra, anh sợ rằng có nói nát trời, Yến Ni và Dương Chính Nghĩa hai người cũng tuyệt đối không tin vào. May mà hai người bọn họ đều đủ để đáng tin tưởng.
Thế nhưng hiển nhiên bọn họ không tin vào lời nói của Sở Hàm. Sau khi Sở Hàm dứt lời, toàn phòng im lặng. Ngoại trừ tiếng thở dốc của Sở Hàm ra, Tề Hạo cũng không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.
Có lẽ, do chấn động quá lớn. Cũng giống như lần đầu Tề Hạo mở to mắt ra phát hiện bản thân biến thành Sở Hàm, anh cũng không dám tin đây là sự thực.
Không biết là đã qua được bao lâu, Dương Chính Nghĩa đột nhiên mở miệng nói: “Không phải, Hạo Tử. Cứ cho là anh muốn giải thích, nhưng cũng phải tìm một lý do thông thường mới đúng. Cái này, cái này...” Cậu ấy dùng ngón tay chỉ vào Tề Hạo và Sở Hàm: “Lại không phải là đóng phim, hai người còn hoán đổi thân thể.”
“Chính thế.” Yến Ni cũng cười nhạt, “Tôi còn cho rằng anh muốn tìm lí do gì cơ, kết quả liền nói với tôi cái này, ai tin hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...