Buổi chiều tan học, Lâm Trưng đi đến ngoài hành lang lớp 2.
Chỗ ngồi của Du Hàm cạnh cửa sổ, anh ta đang đứng giảng bài cho một nam sinh, trên tay cầm bút viết và vẽ trên sách.
Dường như nhận ra tầm mắt bên ngoài, Du Hàm ngẩng đầu vẫy tay với Lâm Trưng, ý bảo anh đợi một chút.
Màu xanh bạc hà lóe lên giữa các ngón tay là đặc biệt dễ thấy.
Cây bút đó, Lâm Trưng cũng có một chiếc giống hệt.
Từ trên sân thượng của dãy nhà số 2 có thể thấy rõ toàn bộ trường Trung học số 1.
Du Hàm đi vài bước dọc theo hàng rào sắt cao lớn ở rìa ngoài, cảm thán: "Trường Trung học số 1 to thật, không chừng còn lớn gấp đôi so với trường thực nghiệm của chúng tôi."
Lâm Trưng không đáp lời, anh chỉ tìm một nơi yên tĩnh, cũng không phải người hướng dẫn cho cậu ta.
Nhưng trên mặt anh không hề có biểu hiện, chỉ đứng một bên khoanh tay đứng nhìn.
"Cậu ở trước mặt Trần Nghiêu cũng ít nói như vậy?" Du Hàm đột nhiên quay người lại hỏi anh, "Tôi nghe người khác nói rằng cậu vẫn luôn không thích nói chuyện.
Còn Trần Nghiêu thì sao?
Lâm Trưng cậu ta hỏi cái này làm gì: "Cậu có chuyện muốn nói, không phải có chuyện muốn hỏi tôi."
Dường như đoán trước được phản ứng của anh, Du Hàm cúi đầu cười, "Được rồi, vậy tôi sẽ nói chuyện trước." Lại ngẩng đầu, vẻ mặt có chút thay đổi, "Cậu có biết thời còn ở trường cấp 2 Trần Nghiêu bị cô lập không?"
Trong lòng như có gì đó đâm vào, Lâm Trưng mím môi dưới.
"Xem ra là không biết.
Hai người hoàn toàn không phải là anh em ruột, phải không?"
"...!Chúng tôi đã biết nhau nhiều năm."
"Tiểu học?"
"Lớp năm."
Du Hàm liếc mắt: "Sau nhiều năm như vậy, cậu hẳn là rất hiểu biết về cô ấy?"
Câu này có phần châm chọc, ít nhất bây giờ anh nghe ra, Lâm Trưng im lặng.
"Tôi gặp Trần Nghiêu khi học lớp 8..." Du Hàm nhìn những bóng người mặc đồng phục học sinh trên sân thể dục, chậm rãi nói.
"Cô ấy vốn là học sinh lớp số 3, nhưng có vẻ như thành tích toán học của không tốt nên chuyển đến lớp chúng tôi.
Giáo viên dạy toán ở lớp chúng tôi là một người đàn ông, chưa đầy bốn mươi, đặc biệt nghiêm khắc.
Thành tích trung bình ở lớp phải thuộc hạng nhất hạng nhì.
Lúc đầu, Trần Nghiêu rất hướng nội, không thích nói nhiều, vốn dĩ sau giờ học cô ấy nên tìm bạn bè...!"
Lâm Trưng im lặng lắng nghe, thầm nghĩ đây quả thực là tính cách của Trần Nghiêu, chậm nhiệt, nhưng một khi đã thân với ai đó thì rất khó để tách ra.
"...!Cô ấy không thay đổi ký túc xá, không chủ động hòa nhập vào lớp học mới, cho nên danh tiếng của cô ấy trong lớp chúng tôi không tốt cũng không xấu."
"Có một sự kiện khiến tôi có ấn tượng rất sâu sắc với cô ấy, có một lần trong giờ học toán.
Bạn cùng bàn của cô ấy lúc đó không thoải mái, nằm sấp trên bàn bị thầy giáo nhầm là đang ngủ...À, đúng rồi, thầy giáo kia rất hay đánh học sinh, không phân biệt giới tính, chỉ cần không trả lời được câu hỏi của ông ta hoặc mất tập trung trong lớp, đều sẽ bị đánh."
Thời điểm Du Hàm nói những lời này giọng lạnh xuống, "Cho nên nữ sinh kia cũng bị ông ta đánh, tập sách bài tập rất dày trực tiếp phang mạnh xuống lưng.
Trên lưng truyền đến âm thanh rất dọa người..."
"Cả lớp không ai dám nói gì, kể cả cô gái kia cũng không dám khóc.
Lúc này, Trần Nghiêu mới đứng dậy giải thích với giáo viên dạy toán rằng bạn cùng bàn nằm sấp vì không được khỏe, không phải là đang ngủ."
Lâm Trưng siết chặt ngón tay.
"...!Giáo viên toán trừng mắt nhìn cô ấy, cô ấy cũng nhìn giáo viên dạy toán, nói rằng ông ta nên xin lỗi cô gái đó." Du Hàm giật giật khóe miệng khi nhớ đến cảnh đó, "Sau đó ông ta bắt Trần Nghiêu đi ra ngoài phạt đứng.
"
"Khi đó, rất nhiều học sinh trong lớp chúng tôi đã lén tìm ông ta để học thêm ngoài giờ.
Không ít phụ huynh sùng bái ông ta, đối với ông ta nói gì nghe nấy...Cho nên ông ta cảm thấy Trần Nghiêu đang thách thức quyền uy của mình, không ai dám nói thay cho Trần Nghiêu..."
Ai đó đã thuyết phục Trần Nghiêu nhờ bố mẹ đưa cô ấy đến để đền bù với giáo viên, ám chỉ rằng chỉ cần cô ấy tặng lễ, chuyện này liền bỏ qua, không ngờ cô bé có vẻ ngoài nhu nhược yếu ớt này lại thẳng thừng từ chối.
Cứ như vậy, cô bị giáo viên cầm đầu cô lập.
Chu Linh chưa bao giờ nghe nói có chuyện này.
Lâm Trưng, cũng không...
"Hơn nữa không biết nguyên nhân gì, bạn bè trong lớp trước của Trần Nghiêu náo loạn xung đột với cô ấy, cả ký túc xá cũng không nói chuyện với cô ấy nữa..."
"Giáo viên đó hiện tại thế nào?" Giọng nam sinh lạnh như băng.
Du Hàm sửng sốt, hướng anh nhìn qua: "Nghe nói bưng bít không tồi, chuẩn bị thăng chức hiệu phó...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...