Các dấu vết trên băng vệ sinh cuối cùng sạch sẽ.
Trần Nghiêu xé miếng băng vệ sinh vứt đi, thay quần lót sạch vào.
Chỉ vì kỳ kinh nguyệt, cô đã chịu đựng không tiếp xúc gần gũi với Lâm Trưng suốt ba ngày, điều này khiến mỗi lần ôm nhau anh đều cứng ngắc, cô cũng rất xấu hổ.
Dù sao anh đã hứa là sẽ không bao giờ đẩy cô ra nữa.
Vì lời hứa của anh, Trần Nghiêu cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô cần sự an toàn mà Lâm Trưng mang lại.
Buổi chiều đến nhà anh để làm bài kiểm tra, Trần Nghiêu thay một chiếc áo phông trắng và quần short denim[1]
"Thời gian kiểm tra vẫn là hai tiếng..." vẻ mặt Lâm Trưng vẫn nhàn nhạt
"Ừm, em biết.
Anh trai, anh đi nghỉ ngơi một lát đi, không cần trông em."
Bị cô cắt ngang, anh dừng lại, gật đầu đem tờ giấy đặt lên bàn, đứng dậy đi vào thư phòng đọc sách.
Đến giữa cửa liếc nhìn cô một cái, Trần Nghiêu nhíu mày, cầm bút viết đi vẽ lại trên giấy nháp.
Lâm Trưng kiểm tra thời gian, đi tới huyền quan thay giày rồi đi ra ngoài.
Còn mười phút nữa thì anh quay lại, rửa sạch, cắt trái cây vừa mua đặt vào trong vựa hoa quả, Trần Nghiêu đã ngưng làm bài và đang duỗi lưng.
Nhìn thấy thứ trong tay Lâm Trưng, Trần Nghiêu vui vẻ đứng dậy nhận lấy: "Anh trai là tốt nhất!"
"Dâu tây có thể hơi chua..."
"Em thích chua một chút, không sao." Cô cầm lấy một cái nĩa nhỏ, nóng lòng cắn một miếng, "Hmm! Ngon lắm..."
Lâm Trưng ngồi xuống đưa cho cô xem tờ đáp án, điểm số rất nhanh đã có, 129 điểm.
Tất cả những nội dung được bổ sung từ kỳ nghỉ hè đều có trong bài kiểm tra này, xem ra cô thực sự đã dụng tâm không ít.
"Anh trai quá lợi hại." Trần Nghiêu mặt mày hớn hở, hiển nhiên rất vui vẻ, "Nếu như sau này trở thành thầy giáo, nhất định sẽ đào tạo ra nhiều cao thủ học thuật!"
Anh không thích giảng bài cho người khác.
Lâm Trưng không phản bác cô: "Cố gắng của em không phải vô ích, sau này em sẽ càng ngày càng giỏi."
Nghe anh khẳng định mình, Trần Nghiêu cúi đầu cười, một tay cầm đĩa, tay kia cầm nĩa xoay xoay: "Vậy làm tốt bài kiểm tra thì có phần thưởng không?"
Nói xong cô khẽ cắn môi và ngước mắt lên nhìn anh.
Đôi mắt cô sáng ngời ấm áp, vẻ mong chờ trên khuôn mặt hiện rõ.
Lâm Trưng nhìn cô, yết hầu của anh khẽ lăn, giọng nói lạnh lùng có chút trầm thấp cất lên: "Em muốn phần thưởng gì?"
Vẫn là vẻ mặt lãnh đạm, nhưng đôi mắt đẹp kia giống như nước hồ sâu, có thể chứa đựng và dung túng mọi tâm tư của Trần Nghiêu.
Đột nhiên dũng khí nổi lên, Trần Nghiêu tiến lên một bước, đưa mặt lại gần, nhanh chóng chu môi, phát ra một tiếng "chụt" nhẹ.
"Em...Em lấy tờ giấy này đưa cho mẹ xem..."
Chưa kịp phản ứng Trần Nghiêu đã cầm tờ giấy trên bàn đỏ mặt chạy đi.
Lâm Trưng nhìn bóng lưng hoảng sợ của cô biến mất ở cửa, sau đó nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại.
Giống như mèo trộm mỡ.
Anh nhắm mắt dựa lưng vào ghế, cảnh tượng vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu Lâm Trưng.
Khi lại gần, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng chuyển động, đôi môi ẩm ướt căng mọng, khi in lên khóe môi anh còn lưu lại hương dâu tây, quả là một nụ hôn ngọt ngào không cưỡng lại được....
Trần Nghiêu vội vàng trở về phòng, nhảy lên giường ôm con cừu non, vùi mặt vào con cừu non vừa đá chân vừa la hét.
Cô thực sự đã hôn lên miệng của Lâm Trưng! Cô vốn dĩ muốn hôn lên mặt cơ mà!
Chỉ là không tìm được góc độ thích hợp, cô lập tức đem kế hoạch tiến nhanh hơn...
Làm sao bây giờ, có thể Lâm Trưng sẽ cảm thấy mình vô cùng tùy tiện...Đây hình như là nụ hôn đầu tiên của anh.
Cô vừa xấu hổ vừa hối hận, cô không nên cứ như vậy mà tước đi nụ hôn đầu của anh, hoàn toàn quên mất rằng đó cũng là nụ hôn đầu của mình.
Hm......
Nhưng mà......
Cô đỏ mặt trở mình, ôm chặt cừu non vào ngực.
Môi Lâm Trưng thật mềm.
Nụ hôn thật đẹp.
Thật muốn...
Được hôn anh mỗi ngày...
[1]Quần short demin (mấy bạn chân nuột nuột mặc quần này xinh lắm).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...