Mặc dù đang là mùa hè nhưng bác sĩ Lý cho rằng việc Trần Nghiêu bật điều hòa trong phòng là không tốt.
Cho nên hai ngày nay, sau khi dùng bữa tối Lâm Trưng sẽ cùng cô xuống lầu, đi dạo hóng gió trong tiểu khu.
Cùng Lâm Trưng đi dạo khiến tâm trạng Trần Nghiêu rất tốt, tuy rằng không nói nhiều, nhưng chỉ cần ở bên anh, cô đều cảm thấy rất hào hứng và vui vẻ.
Có một quảng trường nhỏ trong tiểu khu của họ, rất nhiều người dân sống ở đây đến tận hưởng gió mát vào ban đêm.
Ngoài ra còn có nhiều ông bà cụ, cô chú tuổi trung niên tụ tập với nhau bật nhạc để khiêu vũ và nhảy múa.
Có một bài hát truyền đến từ quảng trường, Trần Nghiêu kéo góc áo của Lâm Trưng, ý muốn đi qua đó xem một chút.
"Oa, mọi người nhảy đẹp quá ..." Cô dừng lại ở rìa quảng trường, cảm thán nhìn hàng ngũ đang nhảy múa nhịp nhàng trên khoảng trống ở trung tâm quảng trường.
Vừa nhìn đã thấy ngứa ngáy: "Anh trai, mình cũng đi khiêu vũ đi."
Lâm Trưng khoanh tay, cúi đầu nhìn cô, rồi đưa mắt đi chỗ khác.
"Vậy thì anh ở chỗ này chờ em."
Trần Nghiêu lon ton chạy về phía sau tốp múa, bắt chước theo bước chân các cô chú, xoay người giơ tay theo điệu nhạc...
Ấy, thật đúng là không đơn giản như cô nghĩ.
Trần Nghiêu luống cuống chân tay vội vàng nhảy theo, vừa nhảy vừa cười đùa giỡn.
Cô mặc một chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn, tóc được búi thành chùm trên đỉnh đầu, để lộ ra đường nét đẹp đẽ ở cổ.
Dù sao cũng là một cô gái nhỏ, cho dù là tay chân không phối hợp, lại đáng yêu đến không ngờ.
Lâm Trưng mím môi nhìn, trong mắt mang theo ý cười.
Sau khi nhảy hai giai điệu liên tiếp, cuối cùng Trần Nghiêu cũng thấy chán.
"Như thế nào, có phải là nhảy rất tốt không anh?" Cô chạy tới nhìn anh.
Trên mặt có chút mồ hôi, tóc mái có chút lộn xộn, đôi mắt to mang theo ý cười, ánh sáng chiếu vào mái tóc, giống như một tiểu yêu tinh vô tư.
"Tốt lắm." Anh nhìn xuống, theo bản năng nâng tay chỉnh lại tóc mái cho cô.
Bàn tay đột ngột khựng lại.
Trần Nghiêu nhìn anh thu tay lại: "Anh trai, có chuyện gì sao?"
"Không sao đâu." Lâm Trưng lấy lại vẻ bình tĩnh.
Vừa mới nhìn Trần Nghiêu, anh rõ ràng cảm nhận được trái tim mình đang rung động.
Anh không thể để mình như thế này, anh sợ một ngày nào đó ở trước mặt cô anh sẽ không thể kiềm chế được bản thân.
Họ không còn là trẻ con nữa, cô không hiểu, nhưng anh hiểu.
Lúc trở về, gió lạnh, Lâm Trưng nói: "Đêm nay trời có thể mưa."
Cửa thang máy mở ra, Trần Nghiêu liếc mắt nhìn bên cạnh, bước vào đứng dựa vào vách tường của thang máy: "Dạ..."
Nhìn những con số đang nhảy lên, cả hai đều trầm mặt không mở miệng.
"Anh trai, anh đi trước." Trần Nghiêu vươn cánh tay ra hiệu Lâm Trưng đi ra ngoài.
Anh lạ lùng liếc nhìn cô, Lâm Trưng bước ra ngoài, vừa định quay đầu lại thì bị hai bàn tay nhỏ bé đẩy ra phía sau: "Nhanh, nhanh về nhà, tắm rửa rồi đi ngủ."
"Ngủ ngon!" Trần Nghiêu nói nhanh, mở cửa đi vào.
Tự dưng cảm thấy hơi kì lạ.
Lâm Trưng cau mày suy nghĩ một hồi, trong đầu nhớ lại chuyện trải qua tối hôm nay, nhưng mãi cũng không nghĩ ra điều gì.
Trần Nghiêu đóng cửa lại, cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Vừa rồi có một thông báo dán trong thang máy, nói rằng mười hai giờ đêm nay sẽ bị cúp điện một tiếng.
Hôm nay họ xuống lầu sớm, lúc đó còn chưa có thông báo này, hẳn là nó được dán lúc họ không có ở đây.
Phản ứng đầu tiên của cô khi nhìn thấy thông báo là không để cho Lâm Trưng nhìn thấy nó.
Bởi vì cô đã nghĩ ra một kế hoạch rất hay...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...