Mấy đứa nhỏ ở đây đang trong kỳ nghỉ hè, ba của Trần Nghiêu cũng tạm thời rút lui khỏi các dự án ở nước ngoài và về nhà ở vài ngày.
Kết quả đã được công bố, lần này Trần Nghiêu làm bài rất tốt, đứng thứ 16 trong lớp và thứ 197 toàn khóa.
Trần Kiến Bình vui vẻ đưa cho con gái một phong bì đỏ 5.000 tệ: "Con cầm lấy, dùng nó để mua đồ ăn ngon."
(1 CNY = 3.456 VND
1.000 CYN = 3.456.000 VND
5.000 CYN = 17.280.000 VND)
Trần Nghiêu vui vẻ nhận lấy, cười đến nhu thuận: "Cảm ơn ba, con sẽ tiếp tục cố gắng!"
Chu Linh liếc mắt nhìn Trần Kiến Bình: "Làm ba như ông thật dễ dàng.
Bình thường không quan tâm đến việc học của con gái, đợi đến kỳ thi kết thúc mới nhớ đến..."
Trần Kiến Bình ho khan hai tiếng: "Không phải tôi rất bận sao? Hơn nữa, có khi nào con gái của chúng ta cần chúng ta phải lo lắng?"
Trần Nghiêu cúi đầu, không tham gia vào cuộc thảo luận giữa vợ chồng họ về việc họ đã bỏ bao nhiêu công sức và sự quan tâm vào bản thân.
"...Mà này, lần này Lâm Trưng vẫn đứng số một, phải không?" Trần Kiến Bình hỏi cô.
"Đúng ạ!"
Trần Nghiêu ngay từ đầu đã hỏi thành tích của anh.
Tuy rằng từ trước đến giờ ai cũng biết rằng anh chưa từng thất thủ, nhưng là chưa biết anh ở vị trí nào thì cô cảm thấy không được an tâm.
"Nhắc mới nhớ, nếu không nhờ Tiểu Trưng kèm cặp thì bây giờ Trần Nghiêu cũng không thể tiến bộ vượt bậc về toán học như vậy, Lão Trần, chúng ta có nên bày tỏ điều gì đó không?" Chu Linh nói.
Trần Kiến Bình gật đầu lia lịa: "Thực sự là nên như vậy.
Bây giờ chuẩn bị lên lớp 12, không phải là rất tốt cho Nghiêu Nghiêu để học thêm vào mùa hè này sao?"
Cuối cùng, ba mẹ của Trần Nghiêu quyết định dùng bữa với gia đình Lâm Trưng để trao đổi tình cảm, mục đích chính là nhờ Lâm Trưng tiếp tục giúp Trần Nghiêu học kèm.
Bố của Lâm Trưng là một chuyên gia khảo cổ, quanh năm đi khắp thế giới, so với thời gian ở bên ngoài của Trần Kiến Bình còn nhiều hơn.
Hai năm đầu sức khỏe yếu phải phẫu thuật, sau đó Chử Huệ Thanh thường xuyên đi cùng ông để học tập và chăm sóc chế độ ăn uống sinh hoạt.
Chu Linh gọi cho Chử Huệ Thanh để hỏi thời gian.
Thật khéo, Lâm Ngôn vừa kết thúc hội thảo ở Bình Thành, qua một thời gian ngắn nữa sẽ đến Ai Cập, hai ngày tới ông sẽ trở lại Giang Thành để gặp Lâm Trưng và nhân tiện làm một số thủ tục.
Hẹn thời gian ổn thỏa xong, Chu Linh đặt điện thoại xuống, thở dài: "Nhìn đám người Huệ Thanh bận rộn thế này, thật sự làm khó cho Tiểu Trưng, phải tự chăm sóc cho bản thân mà còn có thể học tập tốt như vậy."
Trần Kiến Bình cũng cảm thán: "Đứa nhỏ này thật sự không dễ dàng.
Nghiêu Nghiêu, lần này không phải ba mua thuốc bổ não cho con sao? Hãy lấy một ít và đưa cho Lâm Trưng, rồi hỏi thằng bé có muốn đến nhà chúng ta ăn cơm vào mỗi buổi tối không."
Trần Nghiêu đã không đến gặp Lâm Trưng kể từ khi họ trở về, cô không muốn bị mọi người nhìn thấy mình có bất kỳ suy nghĩ nào về anh.
Suy cho cùng, ba mẹ dù có cởi mở đến đâu cũng không thể để yên cho bất kỳ yếu tố và đối tượng nào có thể cản trở việc học của con cái trong khi đang là học sinh cuối cấp.
Bây giờ có thể đi tìm anh một cách quang minh chính đại, Trần Nghiêu rất vui mừng, nhịn không được muốn nhảy dựng lên, cầm lấy thuốc bổ, ấn khóe môi sắp cong lên, nói với ba mẹ đang ngồi trong phòng khách, "Vậy con đi đây."
Lâm Trưng đang ghép một mô hình mới.
Mỗi khi tâm trạng không vui hoặc bực bội, anh sẽ dùng cách này để giải tỏa tâm trạng.
Kể từ khi Trần Nghiêu nhắc nhở anh đừng yêu sớm, cô ấy chưa đến đây lần nào, anh cũng không đi tìm cô.
Dù vậy, giấc mơ hỗn loạn đó vẫn diễn ra hàng đêm, và điều khiến anh sợ hãi hơn cả là anh không muốn tỉnh dậy.
Cảm giác mất kiểm soát này rất tệ, một mặt anh biết rõ là sai, mặt khác anh không thể giảm ham muốn trong tiềm thức đối với cô, hoặc là phải giữ khoảng cách với cô, đó là lựa chọn tốt nhất cho anh.
Chuông cửa vang lên, anh vừa đứng dậy định đi ra ngoài thì một bóng người hoạt bát lon ton chạy tới: "Anh ơi, anh đang làm gì vậy?"
Lâm Trưng nhìn thứ trong tay cô: "Đây là cái gì?"
"Ba của em bảo em đưa cái này cho anh, làm giảm căng thẳng thần kinh và bổ não."
Khi Trần Nghiêu ở cùng với Lâm Trưng, cô sẽ trở nên rất hay nói, cô không như thế này khi họ gặp nhau lần đầu.
Trần Nghiêu, người rụt rè và nhút nhát khi mới chuyển đến trường mới, trong lớp chỉ dám nói chuyện với Lâm Trưng, như cái đuôi nhỏ của anh.
"Anh ơi, cùng nhau đi học nào."
"Anh ơi, anh có muốn ăn cái này không?"
"Anh ơi, hôm nay cô giáo giao bài tập gì vậy?"
Thật ra rất kỳ lạ, Lâm Trưng từ nhỏ đã sống buông thả, không nói nhiều, nhiều bạn bè cùng trang lứa không thể chơi với anh, hoặc anh sẽ không tìm ai khác để chơi cùng.
Cố tình Trần Nghiêu lại cảm thấy tính tình của anh rất tốt, ở bên cạnh anh mảy may không sợ bị đối xử lạnh nhạt.
Sau đó anh phát hiện, Trần Nghiêu không phải là người nhút nhát mà là chậm nhiệt, nếu cô trở nên thân thuộc với ai đó, cô cũng sẽ cố tình gây sự, còn có thể phát giận, lại còn chiến tranh lạnh với anh, tuy rằng mỗi lần đều là do cô đơn phương tuyên bố.
"Lâm Trưng! Em muốn tuyệt giao với anh! Em mà để ý đến anh thì anh chính là cẩu thối!"
Hay lắm, cô mà để ý đến anh, ngược lại là anh phải biến thành cẩu.
=)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...