Lam Dực được người kéo ra ngoài, hoàng đế mặt mày âm trầm nhìn chúng sanh ở phía dưới rồi lại nhìn qua nàng, ông áy náy nói:
" Về việc này trẫm sẽ nói chuyện với Nhữ đệ, ngươi cứ yên tâm, trẫm sẽ cho ngươi một cái công đạo."
" Tạ ơn bệ hạ." Nàng quỳ xuống, gập người cúi đầu bái lạy hắn, nghe xong câu miễn lễ rồi đứng lên về chỗ.
Nhưng mà kịch hay vẫn còn ở phía sau, vào lúc đương kim thánh thượng còn đang chuẩn bị ngự ban chiếu chỉ, Nguyên Thuần công chúa từ chỗ ngồi của mình đột nhiên nhào ra giữa sân, ả quỳ xuống, dập đầu rồi nói:
" Bẩm phụ hoàng, nếu ngày hôm nay người đã cho Nhữ Thiến tiểu thư một cái công đạo thì không thể không cho nhi thần."
" Thuần Nhi, con nói vậy là ý gì? " Hoàng đế cau mày, nhìn ả, đầu ông bỗng có chút đau.
" Thuần Nhi muốn xin phụ hoàng ban hôn cho Thuần Nhi và... và Phạn La đại sư." Ả rụt rè làm kiểu nói.
" Hồ đồ, con có biết con đang nói gì không hả? " Ông trợn mắt quát lớn, yêu cầu này của nữ nhi còn làm ông kinh hoảng hơn cả khi ông biết được sự việc lúc nãy.
Tô Phá Nguyệt ngồi ở bên này vừa nghe xong thỉnh cầu của ả liền nhướn mày, mặc dù trong lòng có chút khó chịu nhưng nàng vẫn tò mò muốn biết Nguyên Thuần công chúa sẽ dùng cách nào để mà cướp được Phạn La ra khỏi tay nàng đây. Sở dĩ nàng tự tin như vậy là bởi vì nàng biết Phạn La chính là duyên nợ của nàng, mà nàng sẽ không bao giờ để mình phải chịu thiệt thòi.
Phạn La khi nghe thấy lời cầu khẩn kinh hồn của công chúa phản ứng đầu tiên không phải là sợ sệt, kinh hãi mà là vô thanh vô thức liếc về phía nàng, nhìn thấy trên mặt nàng không có biến hoá lớn tảng đá trong lòng hắn liền buông xuống nhưng thay vào đó lại là chút buồn phiền, thất vọng. Còn về thất vọng vì cái gì thì chính hắn cũng không rõ bởi vì từ khi gặp được nàng thì tâm của hắn đã không còn thuộc về hắn nữa rồi.
Phạn La đứng dậy, mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói:
" Thí chủ xin đừng giữ niệm tâm quá sâu, bần tăng là người xuất gia, tâm chỉ thuộc về Phật đạo, sẽ không có bất cứ dục vọng gì đối với thế nhân trần tục này. "
Phản ứng của Nguyên Thuần sau khi nghe xong chính là giận dữ, ả phẫn nộ khi nghe thấy những lời vô tình của hắn, ả tự nhận mình là một người muốn sắc có sắc, muốn vị thế có vị thế, vậy mà vẫn không làm xiêu lòng được một tên hoà thượng đầu trọc, nếu hắn đã tuyệt tình như vậy thì ả chắc chắn sẽ kéo hắn chết cùng.
Mà Tô Phá Nguyệt vừa nghe xong lại suýt chút nữa bật cười thành tiếng, mà lý do nàng buồn cười lại rất đơn giản, chính là vì cách đây hơn một tháng còn có người vì muốn tránh mặt nàng mà bế quan tu luyện cả nửa tháng trời, nay lại dám đứng ở đây dõng dạc nói mình không có dục vọng với trần thế, vậy hắn giải thích sao về cái việc động tâm với nàng đây?
" Phạn La, sao chàng lại nói như vậy, chẳng phải hai chúng ta đã thề non hẹn biển rồi hay sao, chàng đã từng nói sẽ đưa ta đi chu du khắp thiên hạ cơ mà, cớ sao bây giờ chàng lại đành đoạt như thế, thậm chí ta đã trao cả tấm thân trong trắng cho chàng, chàng...." Ả khóc lóc nức nở.
" Thuần Nhi, con nói cái gì, con vừa nói cái gì?? " Ông gần như đã mất bình tĩnh khi vừa nghe thấy đứa con gái thân yêu của mình đã trao thân cho một tên hoà thượng.
" Nguyên Thuần công chúa, ngươi đừng càn quấy, chuyện gì cũng ở mức vừa phải thôi. " Phạn La là lần thứ hai tức giận đến như vậy, nhưng mà nguyên nhân hắn phản ứng mạnh như vậy không chỉ vì tức giận mà còn vì một lý do khác.
Mặc dù hắn đang hướng về phía Nguyên Thuần công chúa nói chuyện nhưng toàn bộ sự tập trung lại để hết lên người nàng.
Cả đại điện vì sững sờ mà im lặng, hôm nay đánh đổi ê mông gần ba canh giờ mà lại có thể nghe được nhiều chuyện như vậy cũng là không vô ích.
" Ngươi, các ngươi đúng là khiến trẫm tức chết. " Hoàng đế ngã ngồi trên ghế, ông cố lấy lại bình tĩnh nhưng rồi lại lâm vào rối rắm vì không biết xử lý chuyện này như thế nào.
Vào lúc này cái người đang xem kịch vui kia không thể không đứng dậy, giúp đỡ người trong lòng của mình một phen, nàng nói:
" Bẩm hoàng thượng, dân nữ có một cách, không biết hoàng thượng có nguyện ý nghe? "
" Nói đi." Ông có chút giật mình vì người xuất khẩu là nàng, nhưng mà cũng nhờ nàng ông lại càng bình tĩnh hơn bao giờ hết.
" Bẩm hoàng thượng, muốn biết những lời công chúa nói có phải là sự thật hay không thì tại sao chúng ta không thử làm.... nghiệm thân cho công chúa. "
Nàng vừa dứt lời ả đã thẹn quá hoá giận, cao giọng quát:
" Hỗn xược, bản công chúa thân thể cao quý, sao có thể nói nghiệm là nghiệm. "
Lời ả vừa nói liền chặt đứt cái bóng đèn đang loé sáng trong đầu ông, lập tức bối cảnh lại trở về rối rắm như ban đầu. Nhưng mà lúc này đây Tô Phá Nguyệt không hề căng thẳng chỉ tà mị cười một cái sau đó nói:
" Bẩm công chúa, nghiệm thân thì có nhiều cách, không nhất thiết phải dùng đến cách mạo lộ thân thể cao quý của công chúa. " Nàng nhấn mạnh hai chữ cao quý, tỏ vẻ khinh bỉ. Bởi vì chính bản thân nàng là người đã từng trải qua việc bị hãm hãi cho nên khi nàng nhìn thấy một nữ nhân xem nhẹ việc hãm hiếp này lại không nhịn được mà nổi điên, trong trắng của đời con gái đâu thể nói bỏ là bỏ.
" Vậy ngươi nói xem trẫm nên dùng cách gì? " Ông trầm giọng nói.
" Bẩm hoàng thượng, chúng ta vẫn có thể dùng cách nhỏ máu nghiệm thân cơ mà." Nàng ngẩng
đầu nhìn thẳng vào mắt ông.
" Được, hay cho một ý của ngươi."
" Phụ hoàng, máu của con là dòng máu phụng máu rồng, đâu thể tuỳ tiện lấy được, xin phụ hoàng xem xét." Ả kinh hãi, vội vã khẩn cầu, cho dù gan lớn đến mức nào ả cũng chỉ dám nhắm mắt nói bừa chứ đâu dám tìm người để phá thân, những tưởng chuyện sẽ qua nhanh ai ngờ lại phóng ra một cái kỳ đà cản mũi, đúng là tức chết ả.
Nghe vậy ông lại chuyển mắt qua phía nàng, nàng vừa nhìn liền hiểu ý, lập tức nói:
" Bẩm công chúa, không có cách này ta lại bày cách khác, nếu công chúa không thích cách này hay là để ta gọi bà đỡ đến, xem mặt cho công chúa, công chúa yên tâm tuy những người này chỉ là dân thô nhưng kinh nghiệm tuyệt đối không khác gì ngự y, hơn nữa họ cũng không đụng chạm gì đến thân thể của người, chỉ là ngắm mặt một chút mà thôi. "
Ả vừa nghe đến dân thô liền cau mày ghét bỏ, hai chữ này đối với ả không biết mang theo bao sự phỉ bỏ, khinh thường, mà theo như nàng nói, cho dù ả không muốn cách này thì cũng sẽ có rất rất nhiều cách khác cho ả lựa chọn, chi bằng nhận tội là xong. Không được, ả còn chưa báo xong thù, sao có thể lui bước, ả nhất định phải xử lý xong vụ này mới được.
" Phụ hoàng cách này cũng không được, thân là công chúa của một nước con sao có thể để một đứa dân thô ngắm mặt, chuyện này không được." Ả nũng nịu nói.
Vừa nghe ả nói xong, hoàng đế lập tức giận dữ, bởi vì ông nghe ra được trong lời của ả có biết bao nhiêu sự chán ghét, khinh bỏ đối với dân thô, mà mẹ ông khi xưa cũng là một người dân thô, nói thế này chẳng khác gì đánh thẳng vào mặt bà ấy.
" Nghiệt tử, ngươi náo đến mức này còn ra thể thống của một công chúa hay sao, hôm nay bất luận cách nào ngươi cũng sẽ phải nghiệm thân. " Ông giận dữ tuôn một tràng ra, sau đó sai vị thái giám ở đằng sau chuẩn bị đồ đạc, nhỏ máu nghiệm thân ngay trước mắt, ông muốn biết đứa trẻ này rốt cuộc là nói dối hay nói thật.
Thái y đứng trước mặt ả, chích kim vào một đầu ngón tay của ả rồi nặn vài giọt máu, nhỏ xuống bát nước trong, máu vừa chạm nước liền hoá thành những giọt màu đỏ chìm xuống đáy bát, ả thẫn thờ nhìn bát máu, lòng run sợ nhưng lại không dám lên tiếng.
Thái y cung kính bưng bát nước đến trước mặt hoàng đế, tận tình giải thích, chỉ sợ hoàng đế giận quá chém bừa. Kết cục đã rõ, những lời của ả chỉ là bịa đặt, ông giờ phút này cũng không còn gì để mà tức giận chỉ phất tay áo một cái rồi rời đi trong thinh lặng, cả sân người cũng nhanh chóng ly khai chỉ còn mình ả là ngồi bệt xuống đất, nước mắt tuôn rơi.
Phạn La lúc đi ngang qua người ả cũng không nói gì, thậm chí đến một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho ả, cứ như vậy mà đi thẳng. Mà Tô Phá Nguyệt thì mang theo tâm tình vui vẻ đắc thắng mà rời đi, trước khi ra về còn dừng chân lại, ngồi xổm trước mặt ả, đầu ghé sát vào tai ả, giọng nói tà mị khủng bố:
" Đụng tới nam nhân của ta, sống không bằng chết. "
Nói xong nàng đứng thẳng dậy, đi về để lại mình ả ngồi ngơ ngác. Trận này đã định nàng thắng chắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...